Sau khi về từ Lạc Thành, không chỉ có Chử Tuân khó sống mà bên Sa Sở Lan cũng rất khó nói.
Đêm trước khi lên đường hắn đã cố ý chuốc say Nhiêu Hà Lý, ôm người vào lòng lưu luyến hôn hít hồi lâu mới rời đi. Dù hắn và Chử Tuân đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng lỡ như có gì ngoài ý muốn, hắn…
Nghĩ vậy hắn lại không nỡ xa Nhiêu Hà Lý, lại ôm người lên cẩn thận hôn anh ta hồi lâu.
Nhưng Nhiêu Hà Lý không biết sự xoắn xuýt của hắn, Nhiêu Hà Lý chỉ biết hắn chuốc say mình, vứt mình ở nhà rồi đi báo thù. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn giấu mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, Nhiêu Hà Lý lại thấy sợ hãi, nhất quyết không nói với hắn câu nào cũng không chịu vui vẻ với hắn, tối đi ngủ cũng không chịu cho ngủ chung giường, càng khỏi phải đυ.ng vào người anh ta. Hắn cũng hết cách, đành phải ngủ ngoài sô pha lạnh lẽo một tuần.
Từ khi Nhiêu Hà Lý và Sa Sở Lan xác định quan hệ Sa Sở Lan đã đón anh ta vào phủ giám sát ở, hai người đã ở chung một thời gian rồi. Ban ngày Sa Sở Lan thường rời khỏi phủ giám sát đi làm, Nhiêu Hà Lý thì nhàn nhã hơn, ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh.
Hôm nay khi Nhiêu Hà Lý thức dậy đã là hai giờ chiều, anh ta ngủ rất say, vừa tỉnh lại đã vô thức gọi “Mình ơi…”. Gọi xong rồi anh ta mới nhớ giờ này Sa Sở Lan không có ở nhà, mà dù có ở nhà thì mình cũng đâu cho hắn vào phòng ngủ, vẫn còn tức mà.
Tức thì tức, nhưng đã một tuần rồi hai người chưa làʍ t̠ìиɦ. Sa Sở Lan ham muốn cao, gần như ngày nào cũng đè Nhiêu Hà Lý ra làm đủ kiểu, cơ thể Nhiêu Hà Lý cũng bị hắn chiều đến biết mùi biết vị, lâu lâu không làm cũng thấy thèm.
Ý nghĩ này vừa nảy mầm đã cắm rễ sinh trưởng như măng xuân, Nhiêu Hà Lý ngày càng thở gấp, cặp đùi trắng nõn khép lại bất lực cọ lên ga giường. Bây giờ anh ta chỉ mặc một chiếc váy ren hai dây, Sa Sở Lan thích anh ta mặc vậy lúc lên giường, sau đó sẽ tự tay xé rách, không hiểu làm vậy để làm gì.
Anh ta với lên tủ đầu giường lấy một chiếc dương v*t giả màu đen ra, trên giường họ lúc nào cũng có sẵn gel bôi trơn và bαo ©αo sυ. Nhiêu Hà Lý đổ gel lên dương v*t giả, sau đó anh ta quỳ sấp xuống vòng tay ra phía sau, cắm một ngón tay vào trong lỗ sau.
“A…”
Anh ta cắn môi thở dài, ngón tay ra vào trong lỗ nhỏ của chính mình. Nhiêu Hà Lý đâm rút rất nhanh, vốn cơ thể đã vô cùng thèm khát, chẳng mấy chốc bên trong đã mềm ẩm, anh ta rút tay ra, lúc này khuôn mặt anh ta đã đỏ bừng. Nhiêu Hà Lý đặt dương v*t giả đã được bôi trơn trước miệng lỗ, chậm rãi đẩy vào cơ thể mình.
Vùng da xung quanh chiếc lỗ nhỏ xinh căng ra, nếp uốn màu hồng bị kéo căng đến cực hạn, phơi bày sắc màu trong suốt, tựa như chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung. Anh ta ấn công tắc dương v*t giả, tiếng kêu “ù ù” lập tức vang khắp phòng ngủ. Vật lớn màu đen ngọ nguậy trong lỗ nhỏ như cây chày sắt, anh ta cầm phần đuôi nhanh chóng khuấy đảo trong cơ thể mình, miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.
“Ưm… Mình ơi…”
Anh ta ghìm eo, mông vểnh cao, không ngừng đung đưa dương v*t giả an ủi mình. Nhưng sự trống trải trong cơ thể càng lúc càng dữ dội, suy cho cùng thứ này cũng không phải Sa Sở Lan, không thể ngang ngược đâm vào mình, không thể mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ mình, không thể dịu dàng hôn mình…
“Mình ơi… Ư…”
Giọng anh ta đã nức nở chực khóc, khó chịu quá, du͙© vọиɠ tràn trề đang sôi trào kêu gọi trong cơ thể anh ta, nhưng anh ta không thể thỏa mãn bản thân. Đúng lúc Nhiêu Hà Lý đang quằn quại rêи ɾỉ trên giường, bỗng có người mở cửa phòng.
“Mình ơi, anh về…”
Sa Sở Lan đứng trước cửa nhìn chiếc mông nhỏ trắng nõn trên giường, cùng với cây gậy thô to màu đen giữa bờ mông đó, đôi mắt đầy quyến rũ lập tức đỏ bừng.
“A… Sa Sở!!” Nhiêu Hà Lý ngoái đầu lại thốt lên. Anh ta giật mình, trượt tay đẩy dương v*t giả vào sâu bên trong, đυ.ng lên cục thịt mềm hình hạt dẻ kia.
“Haa… Ư ư ư…” Anh ta khóc thét lên, cơ thể mềm nhũn gục xuống giường.
Sa Sở Lan quăng điện thoại, chìa khóa và cặp kính gọng vàng sang bên cạnh, hắn vội vàng cởϊ qυầи áo rồi nhào lên giường như hổ vồ mồi. Sa Sở Lan thở dốc đè lên Nhiêu Hà Lý, hung dữ nói: “Cả tuần nay không cho anh đυ.ng vào, cuối cùng em lại tự làm mình ở đây?! gậy th*t của chồng không bằng thứ rẻ rách này à! Hử?!”
Nói xong hắn giữ eo Nhiêu Hà Lý, tay cầm dương v*t giả điên cuồng đâm vào tuyến tiền liệt của anh ta. Nhiêu Hà Lý thét lên từng đợt, vùng vẫy hai đùi bò về phía trước, nhưng lại bị hắn kéo lại đè xuống dưới thân.
“Aaa… Mình ơi đừng đâm nữa… Không chịu được…”
“Dâʍ đãиɠ!” Hắn vung tay vỗ mạnh lên gò mông trắng muốt của Nhiêu Hà Lý, hai cánh mông tròn mập bị đánh đến đỏ bừng, mà hắn vẫn đang cầm dương v*t giả mạnh mẽ đâm vào, “Có dám tự cᏂị©Ꮒ mình sau lưng chồng nữa không? Hửm?”
“Không dám, không dám nữa, aaa… Mình ơi…”
“gậy th*t của chồng ngon hay cái này ngon?”
“Gậy thị của chồng ngon… Muốn gậy th*t của chồng… Muốn gậy th*t của chồng đâm vào lỗ da^ʍ… Hu hu hu… Chồng mau làm bé da^ʍ đi…”
“Bé da^ʍ!!”
Đôi ba câu của anh ta đã chọc cho bên dưới của Sa Sở Lan sưng đau, hắn rút dương v*t giả ra ném xuống giường, hai tay xé toạc chiếc váy ren trên người anh ta. Sa Sở Lan cầm dương v*t của mình đặt trước lối vào, nhưng hắn không vội vã vào ngay mà cố ý trêu chọc Nhiêu Hà Lý: “Có giận dỗi chồng nữa không?”
“Không giận, không giận nữa, chồng mau cắm vào đi, lỗ da^ʍ ngứa sắp chết rồi… Haa!!”
Anh ta chưa kịp nói xong Sa Sở Lan đã thẳng lưng đâm vào. Nhiêu Hà Lý đã tự chơi từ trước, nơi đó đã ẩm ướt mềm mịn từ lâu, Sa Sở Lan vừa cắm vào đã được vách thịt trơn mềm ôm lấy. Thời gian qua Nhiêu Hà Lý giận dỗi hắn, lâu lắm rồi Sa Sở Lan không được chạm vào anh ta, lúc này hắn bị mυ'ŧ đến rùng mình, Sa Sở Lan siết chặt eo anh ta bắt đầu mạnh mẽ đâm rút.
Cây hàng của Sa Sở Lan vừa thô vừa dài, gây xanh nổi gồ ghề, hắn hung dữ nện vào lỗ sau của Nhiêu Hà Lý. Thậm chí Nhiêu Hà Lý có thể cảm nhận rõ ràng từng đường gân trên gậy th*t, cuối cùng sự trống trải trong anh ta đã được lấy đầy, Nhiêu Hà Lý há miệng rêи ɾỉ.
“Chồng tuyệt vời quá… Chồng đ*t lỗ da^ʍ thích quá… Chồng ơi hôn em…”
Sa Sở Lan quất lên mông anh ta, hắn cắm dương v*t vào nơi sâu nhất rồi đảo quanh, “Không hôn… Gọi bố mới hôn…”
“Bố ơi hôn bé da^ʍ đi… Bố cᏂị©Ꮒ bé da^ʍ chảy nước rồi… Bố ơi…”
“Đ*t mẹ em đúng là yêu tinh!” Sa Sở Lan bắt lấy tay Nhiêu Hà Lý kéo anh ta vào lòng rồi cúi đầu hôn anh ta.
Đã lâu rồi không hôn nhau, hai người đều rất nhớ người kia. Động tác dưới thân Sa Sở Lan vẫn rất mạnh bạo, mỗi lần cắm vào rút ra đều kéo theo vách thịt đỏ hồng cùng dòng nước trắng đυ.c, sau đó lại mạnh mẽ nghiền lên tuyến tiền liệt của anh ta. Nhưng nụ hôn của hắn lại vô cùng dịu dàng, Sa Sở Lan chậm rãi liếʍ môi anh ta, tựa như nhấm nháp món kẹo mình yêu thích. Hắn vươn lưỡi tách hai hàm rằng rồi dò vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi Nhiêu Hà Lý mυ'ŧ mát, triền miên mà quyến rũ.
Anh ta bị hôn đến chóng mặt, cơ thể đỏ bừng. Nhiêu Hà Lý ôm cổ Sá Sở Lan khẽ rêи ɾỉ: “Ưm… Mình ơi… Sa Sở…”
Sa Sở Lan rời khỏi bờ môi anh ta, tốc độ đâm rút chậm lại, hắn chăm chú nhìn vào mắt Nhiêu Hà Lý: “Sau này anh sẽ không giấu em nữa… Đừng ngó lơ anh… Được không?”
Nước mắt lập tức tràn ra, anh ta cắn môi gật đầu, “Em lo mà… Em sợ lắm… Nếu anh có chuyện gì thì em phải làm sao…”
Sa Sở Lan lật người anh ta lại rồi đè lên, “Anh biết, em yêu anh, anh cũng yêu em, bảo bối Hà Lý của anh…”
“Hu hu hu… Mình ơi…”
“Gọi bố!”
“Bố ơi! Mau đ*t em đi!”
“Hôm nay không cᏂị©Ꮒ em phát khóc không được mà, nhóc da^ʍ!!”