Đảo Taroshi

Chương 22

Chử Tuân đi rồi, Chu Lạc ngồi một mình trước cửa sổ hồi lâu. Anh nhớ lại thời niên thiếu của mình, nhớ lại mình đã gặp Chử Xuyên thế nào, nhớ Chử Xuyên đã yêu thương bồi dưỡng mình như một người bố, lại nhớ đến lời dặn của Chử Xuyên trước khi chết, cuối cùng, anh lại suy nghĩ của anh lại vòng về Chử Tuân.

Bốn năm trước, khi Chử Tuân thổ lộ tình cảm của cậu với anh, anh vừa ngạc nhiên vữa phẫn nộ, không biết phải đối mặt với tình cảm này thế nào. Hơn nữa thân phận của Chử Tuân đã lộ, anh lo Chử Tuân ở lại đảo sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên vừa lên cơn giận đã vội vàng tống cậu đi.

Bốn năm nhanh chóng trôi qua, anh cứ nghĩ bốn năm xa cách đủ để tình cảm Chử Tuân dành cho mình phai nhạt. Nếu Chử Tuân có thể làm theo di nguyện của Chử Xuyên, cưới vợ sinh con như bao người khác, bảo anh làm gì anh cũng chịu.

Nhưng anh không ngờ Chử Tuân lại điên cuồng tới vậy, cậu dùng cách thức cực đoan nhất để ép anh phải đối mặt với quan hệ của hai người, khiến anh không thể không nhìn thẳng vào tình cảm phức tạp trong lòng mình.

Năm nay anh ba mươi rồi, có rất nhiều chuyện không phải không hiểu, chỉ là không dám đυ.ng vào.

Hút nốt điếu thuốc cuối cùng, anh cởϊ áσ choàng tắm, nhích cơ thể trải đầy dấu vết của mình vào phòng tắm.

Nhìn mình trong gương không chỗ nào không có dấu vết, môi bị cắn sưng, từ cổ đến ngực chồng chất dấu hôn, dấu cũ chưa phai đã chồng thêm dấu hôn mới, khiến làn da trắng nõn của anh chắc khác nào đang hoại tử.

Cũng chỉ thế thôi? Thế thôi mà mẹ nó lại cắn ông thành thế này à? Thằng ranh con, húp được miếng ngon rồi còn đỏng đảnh!

Anh mở vòi hoa sen, ngẩng đầu để nước lạnh gột rửa cơ thể mình. Anh không muốn nhớ đến Chử Tuân nữa, nhưng dù là phòng ngủ hay phòng tắm, nơi đâu cũng tràn ngập mùi hương của Chử Tuân, và cả mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng kia nữa. Tất cả đều đang nhắc nhở anh, anh đã trải qua bảy ngày bảy đêm kia thế nào.

Tắm xong, Chu Lạc gọi cho Sa Sở Lan, Sa Sở Lan gần như sắp phát điên.

“Rốt cuộc anh đi đâu thế? Hả? Anh mất tích suốt bảy ngày bảy đêm. Nếu không có tôi xoa dịu, mấy anh em trong bang của anh đã cho nổ bay trụ sở Thanh Bang rồi, còn cả nhóc dâ… Nhiêu Hà Lý kia nữa, bốn năm ngày rồi cứ chặn trước cửa nhà tôi, nhất quyết bảo tôi giấu anh, anh nói xem tôi có oan không?!”

Chu Lạc cứ cảm giác giọng điệu của Sa Sở Lan khi nói Nhiêu Hà Lý chặn trước cửa nhà mình có hơi là lạ, hưng phấn? Vui vẻ? Anh nghĩ chắc mình chỉ đa nghi thôi, bèn nói: “Tôi ra ngoài chơi cho khuây khỏa, mai về rồi. Phải rồi, báo cho anh một chuyện, tôi quyết định nhận vị trí thủ lĩnh Thanh Bang.”

Sa Sở Lan nói: “Anh nên nhận từ lâu rồi, hôm đó lúc Chử Tuân đề nghị, anh không nên từ chối. Chỉ khi anh cầm quyền, anh mới có thể làm theo kế hoạch của mình, dù là quét sạch thị trường thuốc phiện trên Hi Đảo hay báo thù cho Chử Xuyên.”

“Vậy anh điều tra tới đâu rồi? Có tin tức gì về cô bé kia chưa?” Chu Lạc hỏi.

“Anh đừng khỏi, giờ vẫn chưa có manh mối gì đâu. Sau khi Julia chết, cô bé kia cũng mất tích, tôi hỏi thăm khắp nơi, mới suy đoán hẳn cô ấy đến vùng núi ở Lạc Thành rồi. Chỗ đó lắm thôn xóm như vậy, tìm từng chỗ cũng mất thời gian chứ.”

“Được rồi, tôi không tiện điều tra, chỉ nhờ được anh thôi. Anh để ý giúp tôi, cảm ơn nhé, Sa Sở.”

Sa Sở Lan bỗng thở dốc, Chu Lạc nhíu mày, đang định hỏi hắn có chuyện gì, Sa Sở Lan đã vội vàng cúp máy, “Tôi bận chút việc, cúp máy nhé, chuyện khác lúc nào gặp rồi nói… Shh…”

Sa Sở Lan ném điện thoại lên giường, trở mình đè Nhiêu Hà Lý dưới thân. Lúc này cơ thể Nhiêu Hà Lý trơn mượt, hai bên vυ' còn long lanh nước, rõ ràng vừa mới bị người mυ'ŧ.

Lúc Chu Lạc gọi tới, Nhiêu Hà Lý còn nhiu im lặng lắng nghe, biết Chu Lạc không vấn đề gì, anh ta bắt đầu lên cơn n*ng chọc Sa Sở Lan.

Sa Sở Lan nói Nhiêu Hà Lý vây hắn ở nhà bốn, năm ngày không phải lừa Chu Lạc, chẳng qua khác với “vây” mà Chu Lạc nghĩ, hai người họ “vây” nhau trên giường bốn, năm ngày.

Ngày thứ hai Chu Lạc mất tích, Nhiêu Hà Lý không tìm thấy Chu Lạc liền chạy đến phủ giám sát tìm Sa Sở Lan. Lần cuối cùng Chu Lạc xuất hiện là đến trụ sở Thanh Bang cùng hắn ta, giờ không thấy Chu Lạc đâu nữa, Sa Sở Lan lại đang ngồi ăn uống ngon lành trong phủ giám sát. Nhiêu Hà Lý vừa lao vào đã đẩy hắn ta ra sau, “Đại ca tôi đâu?! Anh giấu anh ấy đi đâu rồi?”

Sa Sở Lan bình tĩnh lau miệng, choàng tay lên mông Nhiêu Hà Lý, bế anh ta về phía phòng ngủ. Nhiều Hà Lý còn đang giãy giụa trong lòng hắn, “Đậu má, mẹ nó đừng có sờ mông tôi, tên biết thái, đại ca tôi đâu?… Ưm…”

Sa Sở Lan ném Nhiêu Hà Lý xuống giường rồi lập tức đè anh ta, chặn môi Nhiêu Hà Lý.

Đã một thời gian rồi họ chưa làʍ t̠ìиɦ.

Khoảng thời gian rồi ngày nào Sa Sở Lan cũng chạy theo Chu Lạc, lâu rồi chưa được nếm mùi yêu tinh này, lúc yêu tinh nhỏ chạy qua lắc hông, trừng mắt nhìn hắn, Sa Sở Lan đã cứng rồi.

Hắn cắn môi Nhiêu Hà Lý ngấu nghiến, vươn lưỡi khuấy đảo trong miệng anh ta, khiến Nhiêu Hà Lý không hỏi rêи ɾỉ. Kể cũng lạ, hắn vẫn luôn kiềm chế rất giỏi, trước đây có làʍ t̠ìиɦ cùng người khác cũng không bao giờ bất kiểm soát, giữ phong thái lịch sự từ đầu đến cuối. Nhưng từ khi gặp Nhiêu Hà Lý, hoang dại và hung tàn trong cơ thể hắn ta hoàn toàn thức tỉnh. Mỗi lần lên giường đều vừa mυ'ŧ vừa liếʍ Nhiêu Hà Lý như kẻ động dục, làm bao nhiêu cũng không đủ.

Hắn nghĩ không thể trách mình được, là do nhóc da^ʍ này quá da^ʍ.

Nhiêu Hà Lý còn chưa kịp nói ra đx bị Sa Sở Lan nuốt lại, Sa Sở Lan là một tên cầm thú áo quần bảnh bao. Trông mặt thì văn vẻ lịch sự, giỏi nhất là giả vờ tử tế, chỉ có Nhiêu Hà Lý mới biết con người thật của hắn là gì, là một tên bại hoại, cầm thú, háo sắc.

Năm nay Sa Sở Lan hai lăm tuổi, xét về tuổi thì Nhiêu Hà Lý còn lớn hơn hắn ba tuổi. Nhưng Nhiểu Hà Lý vốn thanh tú, khung xương nhỏ, mặt cũng nhỏ, nếu anh ta không trang điểm, ngoan ngoãn ngồi một chỗ thì chẳng khác nào sinh viên đại học mới đầu hai. Huống chi Nhiêu Hà Lý chỉ cao hơn mét bảy, mà Sa Sở Lan lại gần 1m85, vóc người to lớn đè lên người Nhiêu Hà Lý, anh ta có đẩy cũng không đẩy được.

Chẳng mấy chốc áo sơ mi lụa của Nhiêu Hà Lý đã bị Sa Sở Lan cởi mất, Sa Sở Lan buông anh ta, nhìn đôi mắt to ngập nước bị mình trêu chọc, hắn khẽ thở dài, “Đ*t mẹ, anh đúng là yêu tinh. Mới sáng sớm đã lắc hông đến chỗ tôi làm gì? Hửm? Đếm đòi cᏂị©Ꮒ đúng không!”

Dứt lời, hắn cúi xuống ngậm chim nhỏ trắng hồng của Nhiêu Hà Lý, hắn vừa liếʍ láp vừa ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng tràn đầy nɧu͙© ɖu͙©. Nhiêu Hà Lý vừa nhìn vào mắt hắn đã không chịu nổi, “A… Đừng liếʍ… Đ*t tôi đi… Nhanh lên…”

“Cạch”, tiếng cởi khóa thắt lưng vang lanh lảnh bên tai Nhiêu Hà Lý, thậm chí Sa Sở Lan không cởϊ qυầи áo, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi rộng, quần cởi đến dưới mông, hắn cầm dương v*t đâm thẳng vào.

“A… Mẹ anh… To quá…” Nhiêu Hà Lý rêи ɾỉ đầy dâʍ đãиɠ, anh ta nâng đùi quấn quanh eo hắn ta, lắc mông, “Cử động đi…”

Hắn ghìm hông thúc một cú, vừa sâu vừa mạnh, đâm mở lối vào hơi chặt quá mức của Nhiêu Hà Lý. Hắn cúi người cắn chóp mũi xinh đẹp của anh ta, giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ, “Sao đít bé da^ʍ chặt thế này? Chẳng lẽ mấy hôm rồi không ai cᏂị©Ꮒ em sao? Có phải đợi chồng chơi em không, hử?”

Sa Sở Lan rút ra, cà cây hàng của mình trước miệng lỗ rồi lại cắm thật mạnh, Nhiêu Hà Lý thét lên, hai tay quàng lên cổ hắn, cắn môi Sa Sở Lan, “Mẹ anh, anh mà là chồng ai? Tôi mà không có ai cᏂị©Ꮒ? Người muốn cᏂị©Ꮒ tôi thì nhiều lắm… Aaa…”

Nhiêu Hà Lý còn chưa dứt lời, Sa Sở Lan bỗng bóp mông anh ta, thúc vào lỗ sau như phát điên. Tốc độ quá nhanh, tiến vào quá sâu, chẳng mấy chốc nước mắt Nhiêu Hà Lý đã trào ra. Sa Sở Lan mỉm cười, hắn tháo cặp kính gọng vàng ném xuống đất, sau đó gác chân Nhiêu Hà Lý lên vai mình, bắt đầu tập trung “cày cuốc” trên người anh ta.

Mỗi lần dương v*t màu tím sậm đều rút ra toàn bộ, khi rút ra còn kéo theo chút thịt mềm bám theo dương v*t ra ngoài, sau đó lại cắm vào lỗ nhỏ đã đỏ bừng chảy nước. Sa Sở Lan vừa cᏂị©Ꮒ vừa nghiêng đầu liếʍ bắp chân Nhiêu Hà Lý, “Có phải chồng em không? Hửm? Phải không?”

Hắn đã quá quen với cơ thể Nhiêu Hà Lý, dâʍ đãиɠ đến mức nào, cᏂị©Ꮒ sướиɠ đến mức nào, hắn đều biết rõ. Thứ “vũ khí” dày vò người khác vừa cắm vào lỗ nhỏ đỏ bừng đã mạnh mẽ đâm vào điểm G nho nhỏ của anh ta. Hắn ưỡn vòng hông săn chắc, quần tây cởi đến một nửa ôm lấy bờ mông căng mẩy, hai luồng thịt dao động theo động tác cắm vào rút ra của hắn.

Mông của Nhiêu Hà Lý còn da^ʍ hơn, hai viên thịt vừa trắng vừa to tròn, nhìn là biết do đàn ông bóp ra. Động tác của Sa Sở Lan xen lẫn đôi chút tức giận, hắn hung dữ đánh lên mông Nhiêu Hà Lý, đánh cho hai gò thịt trắng nõn kia vừa đỏ vừa sưng, chỉ chạm vào cũng thấy đau. Nhiêu Hà Lý không chịu nổi, duỗi tay xin hắn ôm mình, khóc nức nở, nói: “Phải! Đúng là chồng được chưa! Haa… Chồng ơi chậm thôi… Em chết mất… Chồng ơi… ôm em…”

“Dâʍ đãиɠ!!” Sa Sở Lan khẽ mắng, hắn nắm tay Nhiêu Hà Lý ôm anh ta vào lòng, bắt đầu một cuộc chinh phạt khác.

Cả ngày hôm đó Nhiêu Hà Lý không bước xuống giường, anh ta bị Sa Sở Lan đè xuống giường cᏂị©Ꮒ đủ mọi kiểu, cả phủ giám sát đều nghe thấy tiếng rêи ɾỉ da^ʍ dật của anh. Mấy hôm sau Sa Sở Lan vẫn không chịu để anh ta đi. Anh ta từng lén lút rời đi lúc Sa Sở Lan ngủ, không ngờ vừa mới xuống đến lưng chừng núi bên ngoài biệt thự phủ giám sát đã bị Sa Sở Lan bế ngang lên. Sa Sở Lan đè anh ta lên tảng đá giữa sườn núi mà cᏂị©Ꮒ. Quân đội của phủ giám sát đứng cách họ không đến mười mét, Nhiêu Hà Lý ngại không dám kêu, nào ngờ Sa Sở Lan cố tình dày vò anh ta. Cuối cùng cᏂị©Ꮒ anh ta đến bắn nướ© ŧıểυ, anh ta cũng không ngại mất mặt nữa, vừa khóc vừa mắng.

“Sa Sở Lan… Anh là đồ biếи ŧɦái… Đồ bạo ngược… Xấu xa… Haaa…”

“Đừng mà… Em không được… Chồng ơi… Em đái rồi… Aaa…”

Hai người không biết xấu hổ quần nhau trên giường suốt bốn, năm ngày. Khi Chu Lạc mới gọi đến, hai người vừa mới bắn một lần, lúc Sa Sở Lan nói chuyện, Nhiêu Hà Lý quỳ giữa chân mυ'ŧ chim cho hắn, mãi mới cúp được điện thoại, Sa Sở Lan lập tức kéo chân bé da^ʍ, đè anh ta xuống đút vào.

Nhiêu Hà Lý vừa thở dốc vừa cười, “Aaa… Cho anh đ*t lần nữa đấy… Đại ca tôi về rồi, tôi cũng phải đi rồi… Lúc nào anh cũng ham muốn quá vậy… Tìm partner đi… Đừng chạy theo đại ca tôi đến mức nín ra bệnh luôn…”

“Không phải tôi có anh rồi sao…” Sa Sở Lan ngậm đầu v* anh ta liếʍ láp.

Nhiêu Hà Lý im lặng, hồi lâu sau mới nắm tóc Sa Sở La kéo anh ta khỏi ngực mình, “Tôi chỉ là đĩ thôi, trả tiền là cᏂị©Ꮒ được… Cho anh cᏂị©Ꮒ miễn phí nhiều lần như vậy là vì anh đẹp trai, kỹ thuật cũng ngon… Sau này muốn cᏂị©Ꮒ tôi phải trả tiền đấy, giám sát Sa Sở.”

Sa Sở Lan bỗng khựng lại, nụ cười trên mặt lập tức tan biến. Mặt hắn sầm xuống, lẳng lặng nhìn Nhiêu Hà Lý. Mà Nhiêu Hà Lý nằm dưới thân hắn lại bình tĩnh mỉm cười nhìn hắn. Hồi lâu sau, hẳn nặng nề mỉm cười, thô bạo túm tóc Nhiêu Hà Lý lập úp anh ta xuống, đè lên vòng eo nhỏ cắm vào.

“Được, cᏂị©Ꮒ anh một lần cần bao nhiêu? Mười nghìn? Hai mươi nghìn?” dương v*t thô to điên cuồng khuấy đảo trong lỗ thịt của Nhiêu Hà Lý, hắn lạnh lùng nói: “Mẹ nó, tôi nhiều tiền lắm, không để em thiệt đâu, đĩ da^ʍ!”