Chân Tô Vân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, sợ đến mức không nói nên lời.
Tô Yên đi đến trước mặt Tô Vân, nhìn từ trên cao xuống: “Ân oán giữa hai người chúng ta, cũng nên chấm dứt.”
“Chị, chị, em sai rồi.” Tô Vân bị dọa cho choáng váng, vội bò về phía Tô Yên, ôm lấy chân Tô Yên: “Đều là do Trần Hạo nảy lòng tham, không liên quan tới em, em chỉ lòng tốt giúp chị tìm người thôi.”
“Lòng tốt.” Tô Vân cười khẩy: “Lòng tốt của cô là muốn bi kịch năm năm trước tái diễn lần nữa? Tô Vân, trước tôi còn chưa nghĩ ra nên chấm dứt ân oán giữa hai chúng ta thế nào, mà hôm nay chính cô đã nói cho tôi biết tôi nên làm gì.”
“Chị, tất cả chỉ là hiểu lầm, giữa hai chúng ta quả thật có mâu thuẫn, nhưng chị em gái nào mà chẳng có mâu thuẫn đâu chứ.” Tô Vân run rẩy, không dám nhìn cả người dưới đầy máu kia của Trần Hạo.
Tô Yên giễu cợt: “Hiểu lầm? Vậy sao Trần Hạo có thể đem chuyện cô hãm hại tôi năm năm trước nói rõ từng chữ một thế.”
“Tất cả đều là do Trần Hạo nảy lòng tham, em không có sai anh ta làm vậy, em biết năm năm trước em quả thật đã hại chị, nhưng em không hề cố ý.”
Tô Vân chối bỏ toàn bộ trách nhiệm: “Chị, chuyện đã năm năm rồi, chị tha thứ cho em đi, về sau em không dám làm như vậy… nữa, chúng ta là chị em nhau mà.”
“Tô Vân, cô cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô?” Tô Yên nâng cằm Tô Vân lên: “Tôi biết cô rất hận tôi, thậm chí còn hận không thể gϊếŧ chết tôi, nhưng nếu hôm nay tôi tha cho cô, vậy thì tôi sẽ… có lỗi với bản thân mình lắm.”
“Tô Yên, mày muốn xé rách mặt đúng không?” Tô Vân nhìn Tô Yên, đáy mắt tràn đầy căm ghét.
“Tô Yên, mày mà động vào tao, mày cũng đừng mơ biết được tung tích của đứa nhỏ kia, nếu tao làm lớn chuyện này, mày không những không chiếm được lợi còn tự đâm ngược lại mình, gϊếŧ địch một ngàn tổn hại tám trăm, chuyện ngu xuẩn như thế, mày sẽ không làm đi.”
Tô Vân quả thật không biết, ngay cả Tần Phương Linh cũng không biết.
“Đưa người đến cục cảnh sát.” Tô Yên lạnh lùng nói với bốn tên bảo vệ, sau đó nhìn Tô Vân: “Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư, cô ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm, không phải cô nói mình biết sai rồi? Vậy thì ngồi trong tù mà nhận sai đi.”
Lúc ở bữa tiệc, cô đã tha cho Tô Vân một lần, nhưng Tô Vân lại muốn tiếp tục hại cô, sao cô còn có thể nương tay được nữa.
Cô cũng đâu phải bồ tát.
“Không, không.” Tô Vân gào thét: “Tô Yên, tao chính là con gái của Chu Hoàng Long, mày đưa tao đến cục cảnh sát, đắc tội với nhà họ Chu, mày gánh nổi hậu quả không? Mày nghĩ Lý Mộc Sinh sẽ ra mặt giúp mày? Mày là cái thá gì, mà Lý Mộc Sinh sẽ vì mày đắc tội với nhà họ Chu.”
“Vậy thử xem.” Vẻ mặt Tô Yên lạnh lùng, ngữ khí lại thờ ơ, không chút sợ hãi.
Thấy Tô Yên không phản ứng, Tô Vân luống cuống: “Mày đã biết tao là con gái của Chu Hoàng Long?”
“Cô nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô hả?” Tô Yên cười khẩy: “Tô Vân, tôi muốn xem, cá chết, lưới rách, Chu Hoàng Long sẽ làm thế nào để xoay sở giúp con gái mình đây.”
Tô Vân cuồng loạn nói: “Mày là con điên, tất cả mọi sẽ biết chuyện năm năm tước mày bị hãʍ Ꮒϊếp, đến lúc đó xem mày còn mặt mũi nào đi đâu không? Hình tượng của mày ở bữa tiệc sẽ sụp đổ, Lý Mộc Sinh không chừng sẽ vứt bỏ mày, mày làm như vậy, chính là đồ… "
Tô Yên hoàn toàn chính là ngọc nát đá tan.
“Đồ cái gì?” Tô Yên bật cười: “Tô Vân, nếu một người bị dồn nén quá lâu, khi bắt đầu đánh trả, hậu quả thế nào, cô sẽ không tưởng tượng nỗi đâu, tôi tuyệt đối không bao giờ tha cho những người đã làm tổn thương mình. Tôi chính là muốn trừng phạt cô, bắt cô phải trả giá cho những việc mình đã làm."
Tô Vân ngẩn người.
“Buông ra.” Tô Vân giãy dụa, nhưng tay chân cô ta đều bị trói chặt, giãy dụa thế nào cũng vô ích, cô ta sợ hãi, hù dọa nói: “Cha mẹ tao sẽ không tha cho mày.”
“À, đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, năm đó Tần Phương Linh cũng tiếp tay cho cô làm bậy.” Tô Yên lấy điện thoại ra, đưa cho Tô Vân: “Gọi cho mẹ cô đi.”
Tô Vân ngẩn người, không biết Tô Yên muốn làm gì.
Nhưng cô ta không quan tâm nhiều như vậy, vội chạy tới, cầm điện thoại, gọi cho Tần Phương Linh: “Mẹ, cứu con, Tô Yên muốn hại con, mẹ…”
Tô Yên lấy lại điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: “Tần Phương Linh, những gì mà mẹ con các người nợ tôi, cũng đến lúc phải trả rồi.”
Tần Phương Linh không khỏi bàng hoàng, bà ta có thể nghe thấy rõ sự hoảng loạn và nghẹn ngào trong giọng nói của Tô Vân.
“Tô Yên, cô làm gì Tiểu Vân vậy? Nếu con bé có mệnh hệ… tít tít tít tít…”
Tô Yên trực tiếp ngắt điện thoại.
Lần này phải chơi thật lớn.
“Đưa đi.” Tô Yên lạnh lùng nói, không muốn nhiều lời vô nghĩa với cô ta nữa.
Tô Vân bị đẩy lên xe, Trần Hạo cũng bị ném vào theo, nhìn thân dưới đầy máu của Trần Hạo, Tô Vân sợ đến mức hét chói tai, chỉ dám co rúm người lại nằm ở một góc.
Tô Vân ghé vào cửa kính, gào thét: “Tô Yên, mày điên rồi hả, nhà họ Chu sẽ không bỏ qua cho mày, dù mày có đưa tao đến cục cảnh sát, chỉ cần nhà họ Chu ra mặt, bọn họ cũng sẽ không dám làm gì tao, tao sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”
Tô Yên đứng ngoài xe, lạnh lùng nhìn Tô Vân, xe bắt đầu khởi động, chạy thẳng đến cục cảnh sát.
Tô Yên thở phào một hơi, bảo vệ bên cạnh nói: “Cô chủ Tô, chúng tôi đưa cô về.”
Tô Yên gọi điện cho Lý Mộc Sinh: “Cha nuôi, con cảm ơn cha.”
“Tiểu Yên, nếu con cần giúp đỡ, cứ việc nói với cha.” Lý Mộc Sinh không biết Tô Yên tìm mình có chuyện gì, nhưng ông biết, Tô Yên đang gặp rắc rối.
“Vâng.”
Tô Yên nói xong, ngắt điện thoại.
…
Nhà họ Tô.
Cuộc điện thoại của Tô Vân đã phá vỡ sự yên tĩnh của nhà họ Tô.
Tần Phương Linh vội vã chạy xuống lầu, vừa vặn đυ.ng phải Tô Đình Nghiêm mới từ bên ngoài trở về.
“Tô Yên muốn hại Tiểu Vân, vừa nãy Tiểu Vân gọi điện đến, nói đã xảy ra chuyện, ông mau đi hỏi xem, Tô Yên đang ở đâu, nếu cô ta dám động vào Tiểu Vân, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho cô ta.”
Tô Đình Nghiêm nghe Tô Vân đã xảy ra chuyện, một chút phản ứng cũng không có, ngược lại còn nổi giận đùng đùng, tát Tần Phương Linh một cái bạt tai: “Thứ đàn bà hèn hạ.”
Lúc trước Tô Yên nói thân thế của Tô Vân có vấn đề, ông ta đã cho người đi điều tra.
Tô Vân căn bản không phải là con gái của ông ta.
Tần Phương Linh bị đánh, hai tay che mặt: “Tô Đình Nghiêm, ông điên rồi hả, Tô Yên muốn hại Tiểu Vân, ông không mau đi cứu Tiểu Vân, đánh tôi làm gì, nếu con gái chúng ta xảy ra chuyện, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
Tần Phương Linh vỗi vã muốn đi cứu Tô Vân, nào có tâm trạng so đo với Tô Đình Nghiêm, nhưng vừa đi được vài bước, Thì bị Tô Đình Nghiêm kéo lại.
“Con gái chúng ta? Bà dám nói lại câu đó thử xem.” Tô Đình Nghiêm cầm giấy xét nghiệm ADN hất lên mặt Tần phương Linh, không kiềm được tức giận nói: “Tần Phương Linh, bà không những cắm sừng tôi, mà hiện tại ngay cả con gái cũng không phải con ruột tôi, tôi nuôi con người ta hơn hai mươi năm.”