Hôm nay nhiệm vụ của Vạn Nhất chính là lấy danh nghĩa của bản thân để thay Lục Cận Phong bao hết.
Hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên anh ta cũng không muốn ở lại làm bóng đèn.
Giả vờ nghe điện thoại, Vạn Nhất tìm bừa một lý do: “Lão đại, cô Tô, em đột nhiên có chuyện phải đi trước, hai người cứ từ từ thưởng thức.”
“Ừ.” Lục Cận Phong đáp nhẹ một tiếng, phong thái của một người vừa được thỉnh an xong và cho phép cậu ta lui xuống.
Tô Yên cảm thấy xấu hổ, bọn họ vừa mượn thế lực của Vạn Nhất để đánh vào mặt Sở Hướng Nam và Tô Vân, bây giờ lại quỵt một bữa.
“Anh Vạn, thật sự cảm ơn anh về chuyện vừa rồi, nếu như không mượn thế lực của anh, có lẽ lúc nãy đã phải chịu xấu mặt rồi.”
“Chuyện của lão đại cũng là chuyện của tôi, chỉ là chuyện vặt vãnh, hai người kia không còn tư cách bước vào Biệt Viện Tiểu Trù, thật khiến người ta ghê tởm.” Vạn Nhất âm thầm liếc nhìn Lục Cận Phong, ông chủ đứng sao Biệt Viện Tiểu Trù chính là Lục Cận Phong, hai người kia đã đắc tội với Lục Cận Phong và Tô Yên, không phải tự mình tìm cái chết sao?
“Cô Tô, lão đại, em đang bị hối thúc, đi thật đây, hai người cứ từ từ dùng.”
Không đợi Tô Yên nói tiếp, Vạn Nhất đã bỏ đi.
“Lục Cận Phong, người bạn này của anh làm gì?”
Khẩu khí vừa rồi của Vạn Nhất còn không thèm để Sở Hướng Nam và Tô Vân trong mắt, cũng không sợ đắc tội với nhà họ Sở, chắc hẳn lai lịch không tầm thường.
Đế Đô thật sự là ngọa hổ tàng long, tuy rằng Tô Yên là thiên kim của nhà họ Tô, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, cô chưa từng tiến vào giới nhà giàu, cho dù là lấy danh nghĩa thiên kim nhà họ Tô, cô cũng không thể tiếp xúc với giới cấp cao hơn nữa.
Huống chi là quen biết nhân vật bao cả Biệt Viện Tiểu Trù.
“Làm về điện ảnh.” Lục Cận Phong miêu tả qua loa: “Cậu ấm tập đoàn điện ảnh Vạn Thị.”
“A?” Tô Yên ngạc nhiên: “Sao anh lại quen biết cậu ấm của tập đoàn Vạn Thị?”
Điện ảnh Vạn Thị, đó là bá chủ trong giới điện ảnh, trong giới ai lại không kiêng nể ba phần?
Tô Yên không thể ngờ rằng Lục Cận Phong sẽ quen biết với cậu ấm của tập đoàn Vạn thị.
“Từng cứu cậu ta một lần.” Lục Cận Phong chững chạc đàng hoàng lại bắt đầu bịa chuyện: “Có ơn cứu mạng cậu ta.”
“Thảo nào em thấy anh ta đối với anh bảo sao nghe vậy, thì ra là báo đáp ân huệ.” Tô Yên không nghi ngờ nhiều, rất tin lời Lục Cận Phong nói, dù sao nhìn Lục Cận Phong không giống người có tiền, hơn nữa lý do ân nhân cứu mạng cũng rất hợp lý.
Bằng không, tại sao cậu ấm tập đoàn Vạn thị có thể coi trọng Lục Cận Phong?
Nghĩ đến những lời xúc phạm vừa rồi của Tô Vân, Tô Yên cảm thấy rất có lỗi: “Những lời vừa rồi, anh đừng để trong lòng.”
“Không sao.” Đến người Lục Cận Phong còn không để vào mắt, huống chi là để lời nói trong lòng: “Hai con chó đang sủa mà thôi.”
Tô Yên cảm thấy bản thân vẫn nên giải thích: “Hai người vừa rồi là…”
“Yên Yên, người quá khứ không đáng nhắc lại.” Lục Cận Phong nắm tay cô: “Bạn trai của em đâu dễ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến vậy.”
Ban đầu, Lục Cận Phong chỉ cảm thấy Tô Yên thú vị, nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dạng bảo vệ anh của cô, trong lòng anh có một loại cảm giác ấm áp khó tả.
Không cần cô giải thích, hai người đó xảy ra chuyện gì, anh biết rất rõ.
Lục Cận Phong đã cho người điều tra toàn bộ về quá khứ của Tô Yên.
Hốc mắt Tô Yên chợt đỏ hoe, ban đầu cô chỉ có thái độ muốn thử với Lục Cận Phong, chưa từng nghĩ tới kế hoạch lâu dài.
Nhưng lời nói vừa rồi, nếu không bị ngốc thì ai cũng có thể nghe ra quan hệ của cô và Sở Hướng Nam là gì.
Nếu đổi thành người đàn ông khác, sớm đã chất vấn cô, hoặc là bỏ đi.
Nhưng anh lại không hỏi.
Tô Yên cười: “Đúng, người quá khứ không đáng nhắc lại, em đói rồi, ăn thôi.”
Khóe miệng Lục Cận Phong cười sâu hơn: “Được.”
Sau khi ăn xong hai người trên đường trở về, Lục Cận Phong một tay lái xe, một tay nắm tay Tô Yên, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tiếp xúc thân mật khiến cho Tô Yên đỏ mặt, cô cảm thấy không quen thử rút tay về, nhưng anh vẫn nắm chặt lấy không buông.
Tô Yên cũng không rụt tay lại nữa, ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác, không muốn thấy Lục Cận Phong.
Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của mình trên cửa xe, Tô Yên cắn môi, giọng nói của Lục Cận Phong truyền đến bên tai: “Da mặt của Yên Yên nhà anh thật mỏng.”
“Ai là người nhà của anh.”
Tô Yên hừ một tiếng, hai má nóng bừng, tim đập nhanh một cách khó hiểu, mà dáng vẻ thẹn thùng của Tô Yên rơi vào mắt Lục Cận Phong, khiến cho khóe miệng đang cười của anh càng thêm sâu.
Mặt Tô Yên càng đỏ hơn, lòng bàn tay đổ từng lớp mồ hôi mỏng, vừa thẹn vừa kích động, nhịp tim tăng cao, nhưng trong lòng lại ấm áp, loại cảm giác này cô chưa từng có khi ở bên cạnh Sở Hướng Nam.
Không lẽ đây là dao động?
Tô Yên cúi thấp đầu: “Nghiêm túc lái xe.”
“Được!” Lục Cận Phong rất nghe lời Tô Yên.
Nhưng miệng nói vậy, tay vẫn không chịu thả ra.
Đúng lúc này điện thoại của Lục Cận Phong vang lên, anh cau mày không nhận.
“Tại sao anh không nghe điện thoại?” Tô Yên tò mò: “Nhanh nghe đi, nhỡ may có chuyện gấp.”
Tiếng điện thoại vẫn vang lên, lúc này Lục Cận Phong mới liếc nhìn màn hình hiển thị người gọi, càng nhíu mày chặt hơn.
Tô Yên cũng không tự ý muốn nghe điện thoại của Lục Cận Phong, nên không biết được người ở đầu dây bên kia đang nói gì, chỉ biết rằng sắc mặt Lục Cận Phong chợt trở nên rất khó coi.
Cuộc gọi kết thúc, Tô Yên nghi ngờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Yên Yên, anh có chuyện cần phải đi giải quyết.”
“Không sao, anh bận thì cứ đi trước.” Tuy rằng Tô Yên có chút mất hứng, nhưng cô vẫn nhận thức được tình hình, từ nét mặt của Lục Cận Phong có thể thấy đã xảy ra chuyện.
“Được.” Lục Cận Phong đưa Tô Yên về trước cổng chung cư, cảm thấy rất có lỗi: “Yên Yên, ngày khác anh sẽ ở cạnh em.”
“Em không sao, anh đi đi!”
Tô Yên đứng bên đường nhìn Lục Cận Phong rời đi, đợi đến khi chiếc xe biến mất trong bóng đêm, cô đang chuẩn bị xoay người đi vào chung cư thì đột nhiên điện thoại của An Hinh gọi tới.
“Tô Yên, mau đến cứu mạng, Tô Yên.” Giọng điệu An Hinh có phần say, nôn nóng nói trong điện thoại.
Trong lòng Tô Yên gấp gáp: “Hinh Hinh, sao vậy? Cậu đang ở đâu? Mình lập tức đến đó.”
Tô Yên liền bắt taxi đi đến câu lạc bộ An Hinh nói.
Cô tìm thấy An Hinh đang say khướt trong phòng bao, Tô Yên lập tức xông tới: “Hinh Hinh, sao lại uống nhiều như vậy, mình đưa cậu về.”
“Tô Yên, cậu tới rồi.” An Hinh say đến nỗi đứng không vững.
Tô Yên đỡ An Hinh, cô còn chưa đi khỏi thì đã bị một người đàn ông chặn đường, nheo mắt đánh giá Tô Yên: “Người đẹp, đi đâu vậy, anh trai đưa em đi.”
Tô Yên cau mày, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Ơ, tính khí này, anh thích.” Người đàn ông càng hưng phấn hơn, vươn tay kéo Tô Yên: “Người đẹp, buổi tối đi cùng anh, anh sẽ yêu thương em thật tốt.”
Người đàn ông nói xong nấc ra hơi rượu.
Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt Tô Yên, cô chau mày chán ghét, cơn thịnh nộ tăng lên, giọng điệu lạnh xuống vài phần: “Tránh ra.”
“Anh không tránh thì làm sao?” Người đàn ông đắc ý cười nói: “Em có thể làm gì anh? Người đẹp núi băng, ông đây thích, nào, anh trai yêu thương em, tối nay không ai có thể cướp với ông đây.”
Đám người bên trong phòng bao rống lên: “Tiểu Văn, nếu như cậu có thể thu phục được người đẹp này, tôi sẽ tặng cậu chiếc xe của tôi đang đỗ ngoài cửa.”
“Nói phải giữ lời, người đẹp và xe, tất cả đều là của tôi.”
Ngay khi giọng nói của người đàn ông vừa dứt, một tiếng bụp từ trong phòng bao phát ra.
Tô Yên dùng chân đạp người sang góc bàn, chai rượu vỡ từ trên bàn lăn lông lốc xuống dưới đất.
Cả phòng bao yên lặng trong nháy chốc, toàn bộ mọi người đều chết sững.
Thật sự quá dũng cảm.
“Hinh Hinh, đi.” Tô Yên nâng An Hinh lên.
Đến khi đám người kia hoàn hồn lại thì Tô Yên đã rời đi.
Có người trong phòng bao hét lên: “Mau gọi xe cấp cứu, Tiểu Văn chảy máu rồi.”
Tô Yên càng cẩn trọng hơn, cô lo lắng sẽ có người đuổi theo, nên đã đưa An Hinh đi ra bằng cửa sau của câu lạc bộ.
Nhưng không ngờ chưa đi được bao xa, lại gặp đám người đang đánh nhau phía trước.
Tô Yên không muốn gặp phiền phức, ngay khi cô muốn lặng lẽ rời đi thì An Hinh say mèm đột nhiên hét lên: “Uống, tiếp tục uống.”
Khiến cho cả đám đều ngạc nhiên.
Tô Yên hồi hộp trong lòng, đám người đó lập tức đi đến bao vây cô.
“Lão đại, là hai cô gái, giải quyết thế nào?”