Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Ngược Khóc Đại Lão

chương 3

Hạ Ôn Lam có chút nóng nảy, nhưng cô ta cũng nhanh chóng cảm giác được ngữ khí của mình không tốt lắm, vội vàng thay đổi ngữ khí ôn hòa nói: "Ngu thúc thúc người lúc trước cùng con bảo đảm tuyệt sẽ không để mẹ con chịu ủy khuất. Con mới đồng ý gả bà cho người. Nhưng người hiện tại lại muốn mình không rời nhà. Về sau hai người phải sống thế nào đây?"

Hạ Uyển Như lôi kéo tay cô ta, "Ôn Lam, đừng nói nữa, ta cũng đồng ý rồi."

"Không được, mẹ, người như vậy người ta cũng sẽ không cảm kích. Người không thể như vậy ủy khuất chính mình." Hạ Ôn Lam lắc đầu, đau lòng mà nói.

Ngu Nhu cười, trào phúng mà nói: "Hạ tiểu thư, cô có phải có bị chứng vọng tưởng bị hại không?"

Hạ Ôn Lam nhíu mày: " Cô có ý tứ gì?"

" Ba tôi ký hay không ký phần hiệp nghị này là việc nhà tôi. Bởi vì đây là tiền của Ngu gia chúng tôi. Cùng bà mẹ bảo bối của cô không có một mao tiền quan hệ,. Các người cũng không có quyền lên tiếng." Ngu Nhu ngữ điệu vừa chuyển, nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn mắt Hạ Ôn Lam, nói: "Bằng không cô sửa họ, cùng họ Ngu với tôi, kêu ông ta một tiếng ba ba. Tiền của nhà chúng tôi nói không chừng còn có thể phân cho cô một ít. Mẹ cô mẫu bằng nữ quý, cũng có thể hưởng sinh hoạt của phu nhân."

Ngu Nhu nói những câu mang ý tha thứ, nhưng cô lại cười đến thực khéo léo. Khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo một cỗ thanh lãnh trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát. Phảng phất xem mẹ con họ nhiều thêm một cái liếc mắt chính là ban ân.

" Cô!" Hạ Ôn Lam từ nhỏ tuy rằng không có phụ thân. Nhưng làm nữ chủ trong sách, vận khí cô ta vẫn luôn thực tốt, lại lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, các phương diện cũng xuất sắc. Làm cô ta có nhiều người theo đuổi, tuy rằng không đến mức kiêu căng, nhưng tổng thể cô ta cũng phi thường hiếu thắng.

Ngu Nhu nói làm cô ta đã xấu hổ lại thẹn giận, làm trò mất mặt trước nhiều người, cô ta tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Người ở bên cạnh xem náo nhiệt nhỏ giọng nói: " Bà nhìn xem, nói không để ý tiền của Ngu gia, nhưng lúc ký hiệp nghị liền nhảy ra tới hô."

" Còn không phải sao, vị Hạ tiểu thư kia ý tứ là tiền này là dùng để dưỡng mẹ con cô ta. Sợ nếu Ngu Trấn mình không rời nhà, đến nhà họ để ăn cơm mềm."

"Quảng cáo chân ái rùm beng, thực tế nếu Ngu tổng không phải giám đốc công ty lớn. Phỏng chừng lúc trước liền sẽ không theo ông ta làm chân ái đi......"

Người khác nghị luận làm Ngu Trấn trong lòng không khỏi sinh ra một tia hoài nghi. Hạ Uyển Như cùng con gái bà ta có phải để ý ông là giám đốc tập đoàn Ngu thị hay không, vậy mới có thể cho các cô sinh hoạt trong mơ.

Ông cùng mẹ Ngu Nhu ly hôn, chính là muốn cho Hạ Uyển Như một cái danh phận. Là ông ta làm sai, nhưng ông ta cảm thấy người đến tuổi này, thật vất vả gặp gỡ người mình thực sự yêu. Nếu từ bỏ khả năng về sau sẽ hối hận, ông cùng mẹ Ngu Nhu cũng không có tình yêu, lúc trước cũng là thương nghiệp liên hôn. Nhưng hai người thực hợp nhau, cho nên vẫn luôn tôn trọng nhau như khách. Nhưng Hạ Uyển Như cho ông ta cảm giác bất đồng.

Đối mẹ con Hạ Uyển Như ông ta thương tiếc thân thế đáng thương. Mấy năm nay sống thật sự không tốt, ở trước mặt ông ta lại chưa bao giờ kể khổ, cũng không yêu cầu ông ta trả tiền. Nhưng hiện giờ ông ta mình không rời nhà, sao Hạ Ôn Lam lại kích động như vậy?

Ngu Trấn cúi đầu nhìn nhìn Hạ Uyển Như, bà ta đầy mặt lo lắng. Thoạt nhìn thập phần nhu nhược, cho dù mặc lễ phục hoa lệ, cũng căng không đứng dậy, có điểm không phóng khoáng.

Ngu Trấn âm thầm thở dài, trầm giọng nói: "Đừng cãi nữa, ta đã quyết định, ta ký."

"Ngu thúc thúc! Ngài muốn nghĩ lại không?" Hạ Ôn Lam không tán đồng mà nói.

Hạ Ôn Lam kỳ thật cũng không phải giống người khác nghĩ ham muốn tài sản Ngu gia. Chỉ là cô ta cảm thấy Ngu Trấn làm giám đốc, khẳng định ngày thường chi tiêu rất lớn. Phải biết rằng từ giàu về nghèo khó, ông nếu mình không rời nhà, tiền từ đâu ra sinh hoạt như trước kia, nghèo hèn phu thê trăm sự khó. Chỉ sợ mẹ mình phải chịu khổ.

Những ý tưởng của cô ta, cũng không dễ nói ra trước mặt nhiều người. Hơn nữa Ngu Nhu nói làm cô ta lại tức lại giận, đầu óc cũng có chút mơ hồ. Cô ta tính tình nóng vội, nói ra thật giống như có ý vị khác.

Ngu Trấn nghiêm túc mà nói: "Không cần."

Ông ta nhìn ánh mắt Hạ Ôn Lam không giống trước kia như vậy lấy lòng. Phải biết rằng nguyên cốt truyện, Ngu Trấn vì để Hạ Ôn Lam tiếp thu ông ta trở thành thành viên trong nhà, vẫn luôn phi thường dụng tâm mà đối xử với cô ta. Thậm chí còn bởi vì Ngu Nhu cùng ông ta quyết liệt, đem tình thương đối với con gái phân cho Hạ Ôn Lam. Với cô ta cơ hồ là hữu cầu tất ứng, đem cô ta trở thành nữ nhi thân sinh như vậy đối đãi.

Điểm này, cũng làm nguyên chủ phi thường thống hận Hạ Ôn Lam. Hạ Ôn Lam không chỉ có đoạt đi ba Ngu Nhu, còn cướp đi Cam Liệt. Cho dù nguyên chủ làm sai rất nhiều việc, nhưng đối với Hạ Ôn Lam, cô một chút lỗi cũng không có.

Ngu Trấn cầm hiệp nghị đặt lên bàn, nhanh chóng mà ký tên lên, ông ký xong lúc sau cho Ngu Nhu một phần, ánh mắt áy náy mà nhìn Ngu Nhu.

......

Cam Liệt trên đường tới đã đem mọi khả năng đều dự đoán ra. Hắn cho rằng Ngu Nhu tới nơi này nhất định sẽ nháo đến long trời lở đất. Thậm chí hủy diệt hôn lễ, hắn đến hiện trường rất có thể sẽ nhìn thấy một mảnh hỗn độn. Nhưng khi hắn xuống xe, lại thấy Ngu Nhu giống như một con thiên nga kiêu ngạo đứng ở trong đám người. Trong tay cầm một phần văn kiện, giơ chén rượu đối với Ngu Trấn cùng Hạ Uyển Như nói mấy chữ. Sau đó đem rượu rưới trên mặt đất, lại đem ly rượu đưa cho trợ lý, cô nhàn nhạt mà cười, ngũ quan tươi đẹp động lòng người.

Cam Liệt nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không biết suy nghĩ cái gì. Lúc Ngu Nhu xoay người vừa vặn thấy được hắn, hai người tầm mắt chạm vào nhau, cũng không có pháo hoa cái gì.

Con ngươi cô hiện lên một tia hứng thú, người nam nhân này rất đúng khẩu vị của cô. Nhưng cùng mấy tiểu chó săn cô tìm được kiếp trước lại hoàn toàn không giống nhau. Mặc dù diện mạo thanh tuấn ôn nhu, nhưng trên người hắn cực có tính nguy hiểm cùng xâm lược tính. Mặt lạnh nhạt phảng phất treo sương lạnh, ánh mắt khi quét đến trên người cô có loại ái hận hàn ý đan chéo. Hắn môi rất mỏng, chính không vui mà nhấp.

Cam Liệt chậm rãi hướng bọn họ đi qua.

Ngu Nhu quay đầu lại nhìn Ngu Trấn cùng mẹ con Hạ Uyển Như nói:" Chồng tôi tới đón, tôi đây không quấy rầy, các người tiếp tục. "

Hạ Ôn Lam đôi mắt như lớn lên trên người Cam Liệt. Cô ta nghe được Ngu Nhu nói, đáy mắt nhiễm thất vọng, thoáng cúi đầu.

Cam Liệt đi đến trước mặt bọn họ, làm lơ Ngu Nhu, cùng Ngu Trấn chào hỏi, "Ngu thúc."

"Ân, không phải con nói hôm nay công ty có việc không tới sao?" Ngu Trấn hỏi.

Cam Liệt lạnh lùng nhìn Hạ Ôn Lam, ánh mắt nghi ngờ làm Hạ Ôn Lam thực xấu hổ. Nhưng còn tốt hắn chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

"Lại đây nhìn xem."

Hạ Ôn Lam ở trong điện thoại nói thực khoa trương, nói Ngu Nhu lại đây nháo sự. Sợ cô làm ra việc quá đáng gì, Cam Liệt chạy nhanh lại đây. Nhưng hiện tại rõ ràng còn tốt, Hạ Ôn Lam nói rõ ràng là tự vả mặt.

Cam Liệt không nói gì khác, làm cho Hạ Ôn Lam nhẹ nhàng thở ra. Nếu mọi người biết Cam Liệt là cô ta gọi tới, sợ là lại muốn nói bậy.

Ngu Nhu nhìn về phía Cam Liệt, nói: "Xem xong rồi sao? Vậy đi thôi, đưa em về nhà."

Ngữ khí của cô cùng nguyên chủ giống nhau, đối với Cam Liệt cô ấy luôn luôn là kiêu ngạo tùy hứng. Mặc dù hôm trước hai người còn cãi đến muốn ly hôn. Hiện tại cô cũng có thể yên tâm thoải mái mà để Cam Liệt lái xe đưa về.

Cam Liệt đã quen, cho nên hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái. Hắn tới vốn là giúp Ngu Nhu thu thập cục diện rối rắm. Hiện tại nếu không có việc gì, liền không cần ở lại đây nhìn Ngu Trấn cùng người khác kết hôn. Cam Liệt trong lòng cũng có chút cách ứng.

Cam Liệt gật đầu, nhàn nhạt mà nói: "Đi thôi."

Ngu Nhu nhướng mày cười cười, sau đó trước một bước đi ra ngoài.

Cam Liệt quay đầu lại chào Ngu Trấn , cũng đi theo.

Ra ngoài trang viên, Ngu Nhu kêu trợ lý lái xe về công ty, chính mình thì đứng bên cạnh xe Cam Liệt chờ hắn.

Cam Liệt nhìn cô một cái, sau đó lấy ra chìa khóa xe mở khóa, "Lên xe đi."

Hắn thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc. Ngu Nhu không nói chuyện, trực tiếp kéo cửa xe, ngồi ở ghế sau.

Cô không ngồi ở ghế phụ như dự kiến của Cam Liệt.

Sau khi lên xe, Cam Liệt cột kỹ đai an toàn. Ngu Nhu lấy ra gương cùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng.

Tựa hồ là nhận thấy được hắn chú ý, Ngu Nhu đôi mắt hướng về phía trước nâng một chút.

Cam Liệt dời đi tầm mắt, không hề nhìn cô.

Ngu Nhu thu soi xong, ngồi ngay ngắn, lười biếng hỏi: "Sao anh lại tới đây? Hạ Ôn Lam kêu anh tới?"

Khi Ngu Nhu nhắc tới Hạ Ôn Lam cũng không kích động, ngược lại thực bình tĩnh. Trong giọng nói chỉ có một chút lạnh lẽo, không giống như trước kia.

"Ân."

Cam Liệt trả lời không có độ ấm, hơi có lệ, nếu là nguyên chủ khẳng định nổi bão.

Nhưng Ngu Nhu lại không để ý mà cười nói: "Xem ra cô ta thật đúng là rất thích anh, phỏng chừng là muốn gặp anh đi."

Cam Liệt nhíu nhíu mày, Ngu Nhu nói thế, nhưng cất giấu điểm ghen tuông. Cái này làm cho Cam Liệt hoài nghi thính lực bản thân có vấn đề, làm hắn sinh ra ảo giác.

" Em suy nghĩ nhiều." Cam Liệt mắt nhìn thẳng nhìn đường phía trước.

Ngu Nhu cười một tiếng, không mở miệng nữa, dựa vào ghế dựa, lấy ra di động bắt đầu chơi.

Qua hồi lâu, hai người ai cũng không mở miệng. Nếu không phải di động Ngu Nhu thường vang lên tiếng nhắc nhở. Cam Liệt cảm giác trong xe chỉ có một người là hắn.

Khó có lúc hai người còn có thể an tĩnh hài hòa như vậy mà ở cùng nhau. Cam Liệt không nhịn được có chút xuất thần, nghĩ tới tối hôm qua khắc khẩu.

Cuối tuần trước bùng nổ một lần cãi nhau, làʍ t̠ìиɦ yêu của hắn đối Ngu Nhu lãnh đạm. Ngu Nhu nói hắn, cô cùng hắn kết hôn chỉ là vì trả thù. Cô hận hắn, thậm chí cảm thấy hắn ghê tởm.

Tâm đã lãnh, chỉ cầu cả đời cứ như vậy. Ngày hôm qua, lại cãi một trận, Ngu Nhu đem hắn đuổi đi ra ngoài, lại lần nữa đề ra ly hôn, hắn đã đáp ứng.

Ở giữa hai người vĩnh viễn khắc khẩu, nùng liệt ái cũng sẽ trở nên vô lực.

"Chúng ta khi nào đi làm thủ tục ly hôn?" Ngu Nhu bỗng nhiên đánh vỡ trầm tĩnh.

Cam Liệt quay đầu lại nhìn cô một cái, "Tùy em."

Ngu Nhu lông mày nhẹ nhàng một túc, buông trong tay di động, " Anh không vội?"

Cam Liệt cũng trầm mặc, chuyện này không phải cô nhắc tới sao. Sao lại hỏi hắn không vội, hắn không nói chuyện.

Ngu Nhu nhàn nhạt mà cười, "Vậy anh chọn thời gian đi, ngày mai? Hoặc là ngày kia, tôi đều có thể, anh biết đấy, tôi rất rảnh rỗi."

Cam Liệt nắm chặt vô lăng, ánh mắt thâm trầm. Hình như có sóng ngầm mãnh liệt, nhiễm màu xám khói mù.