"Muốn chết à? Lúc trước anh bảo mày gọi anh đừng bỏ thêm chữ già đằng sau rồi mà?"
"Ủa ngộ, già thì kêu già thôi. 40 tuổi mà đòi trẻ à? Chơi đồ quá 180 phút rồi đấy!"
Tề Nam cứng họng không biết nói gì, oắt con này lấy đâu ra lá gan này vậy? Dám bảo anh chơi đồ quá 180 phút ư? Mẹ nó, ai đã cho nó lá gan này vậy?
(Hàn Xung: Hello!)
Tề Khanh thấy thái độ anh trai càng lúc càng nóng nảy, đôi lông mày cô khẽ khàng nhíu lại. Ai về già rồi cũng trở nên nóng tính như thế này sao? Đừng nói là cô sau này cũng thành ra bộ dạng này đấy nhé? Chết tiệt, cô nào có muốn trở thành bà già nóng tính chứ!
"Mày…"
"Hai đứa không thể nào nhường nhịn nhau lấy một tiếng à? Già đầu rồi mà cứ chí chóe nhau mãi vậy?"
Hắn vừa nhìn thấy mẹ mình, nét mặt liền giãn nở ra. Hắn nào có muốn cùng oắt con kia chí chóe đâu chứ!
Ba Tề thấy con trai mình về nhà, trong lòng cũng tự đoán ra được nguyên do. Dạo gần đây lý do khiến con bà về nhà chỉ có một - cưới vợ. Ông ảm đạm lên tiếng hỏi:
"Con lại muốn ba mẹ giúp cái gì nữa đây?"
"Đến Chu Gia ra mắt ba mẹ vợ."
"..." Nghe như sét đánh ngang tai. Cả nhà ba người bàng hoàng ngỡ ngàng đến ngơ ngác. Ra mắt ba mẹ vợ?
Tề Nam nhìn thái độ kia của gia đình mình, đôi lông mày hắn lập tức nhăn nhíu lại: "Có gì đáng để ngạc nhiên sao?"
"Ông Cục trưởng cho con cưới Tiểu Nhu rồi?"
"Chưa. Bọn họ chưa biết chuyện của tụi con."
"Nếu vậy thì đến đó ra mắt làm gì?"
Hắn nhíu mày: "Ba mẹ định để con sang tuổi 40 rồi mới cho cưới vợ à?"