Vô Tình Mang Thai Con Giám Đốc

Không liên quan đến truyện nhưng bạn nào thích thì có thể vào đọc nha

[NAM KHANG BẠCH KHỞI]

____________________________________________________________________

- Nam Khang sinh ngày 26/05/1980 và mất tháng 03/2008, anh sinh ra tại Liêu Ninh Trung Quốc, là một nhà văn đồng tính, bút danh là Bạch Khởi.

Nam Khang có một mối tình trong 6 năm với người mà anh gọi là "ông xã". Hai người học chung một trường đại học, bắt đầu mối quan hệ không rõ ràng năm 2000, đến năm 2002 thì xác định quan hệ người yêu. Nam Khang cùng ông xã yêu nhau và sống chung trong 4 năm, đây cũng là khoảng thời gian mà Nam Khang viết tùy bút "Phù sinh lục ký". Tác phẩm này mang không khí vui vẻ, sống động và ấm áp, mang trong đó cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi mà chú đã trải qua. Chú từng viết:

"Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc; em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả ngàn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến 1,3 tỷ người. Thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ cùng một trường đại học, ở trong cùng một phòng kí túc xá. Thử tính xem, xác suất đó nhỏ đến mức nào. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, em đã không thể gặp được anh rồi".

- Ngày 1/1/2006 có lẽ chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Nam Khang, người ấy đã không thể vì tình yêu mà vượt qua những khó khăn, ngăn cấm của gia đình và xã hội. Sau khi "ông xã" đã trở thành "ông xã" của người khác, Nam Khang viết cuốn tuỳ bút: Em đợi anh đến năm 35 tuổi với lời văn ảm đạm, u buồn. Chú viết

"Chỉ còn nửa tháng nữa là anh ấy kết hôn rồi. Anh cũng đã dọn ra ngoài 1 tuần. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau, anh cũng chẳng trả lời tin nhắn của tôi, không biết lúc nhìn thấy những dòng chữ trên điện thoại anh sẽ có suy nghĩ gì?""

""Chuyện đến nước này, tôi cũng không oán trách ai cả. Bởi tôi đã sớm nhận ra và luôn tự an ủi mình với ý nghĩ "được ngày nào hay ngày ấy". Tất cả những hạnh phúc và vui vẻ bấy lâu nay đều là tôi "trộm" về được, bây giờ cũng đã đến lúc phải hoàn trả rồi".

"Có thể nhiều năm sau này, tôi sẽ yêu người khác hoặc vẫn còn chờ đợi. Nhưng chắc chắn sẽ không thể nào quên được mình đã từng vì cái gì mà kiên trì đến thế. Hoặc biết đâu lúc ấy, anh ấy đã trở về bên cạnh tôi rồi".

Tôi không vô tội, nhưng tôi cũng đâu có tội.

Tôi chỉ là lỡ yêu một người sâu sắc thôi

Chú cũng từng viết rằng: "Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ khi mình chết sẽ không ai yêu anh ấy như tôi nữa."

______________________

“… 别那麼殘忍

有人正燕爾新婚

有人江水中冰冷…

Đừng tàn nhẫn như thế

Một người đang say yến tiệc tân hôn

Còn một người đắm mình dưới sông băng lãnh…”

_______________________________________________________________

Năm chú tự sát trên dòng sông Tương Giang, chú chưa tròn 28 tuổi. Nếu bây giờ chú còn sống thì có lẽ chú đã là một người đàn ông trưởng thành và có một người yêu thương chú.

"Nguyện cho năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên", chỉ mong sao được bên người mình yêu nắm tay đến bạc đầu, cùng nói chuyện trăm năm. Đáng tiếc rằng hi vọng nhỏ nhoi ấy vẫn còn dang dở.

"Nhưng Nam Khang ơi, đừng đợi nữa, người ấy đã đi rồi"

Dòng Tương Giang có lạnh?

_____________________________________________________________________

Nam khang- nếu cho anh một lần làm lại anh sẽ tiếp tục yêu người con trai ấy hay bước lùi lại để rời khỏi.

Nếu như cho anh một cơ hội để chọn. Anh vẫn chọn yêu người ấy sao.

Dẫu cuối cùng...kết cục vẫn vậy. Dẫu bên ngoài là bao người rũ bỏ. Anh, vẫn chọn như vậy sao....

dẫu bên cạnh, dẫu có thể chạm, dẫu có thể nói hết uất hận nhưng vẫn không thể.

Thời gian vẫn trôi, Tương gian vẫn chảy.

Tình còn người mất, mấy ai thấu

Thương yêu xót xa mấy ai hay

Một đời một kiếp, thương tiếc một người.

___________________________________________________________________

Nhờ gió bắc thổi lời em đi xa

Nhờ gió nam gửi đếm anh thư này

Một phận một kiếp đã trôi

Hoàng hà muôn thuở lạnh lẽo

Sông Tương vẫn chảy, tình anh vẫn còn

Chúc anh bình an yên giấc, kiếp sau.....hãy chọn người yêu anh