Vô Tình Mang Thai Con Giám Đốc

Chương 17

Hôm nay là ngày mất của Nam Khang Bạch Khởi nên mình ra 5 chương

____________________________________________________________________________________________________

“Cậu cáu với tôi làm gì? Cưới không được vợ nên quay ra trút giận à?”

“...” Tề Nam cứng họng không nói nên lời. Mẹ nó, sao tên khốn này lại cả gan sát muối vào nỗi đau của anh vậy?

Hàn Xung ở đầu dây bên kia, thái độ lạnh nhạt vẫn như lúc đầu: “Tôi nể cậu thật đấy sếp, bao nhiêu người không chọn lại chọn trúng người nhỏ hơn tận 16 tuổi. Đám cỏ non như vậy mà sếp cũng dám nhai. Đúng là cậu đỉnh thứ hai không ai chủ nhật!”

“Cậu muốn bị đuổi việc à? Sao tôi bảo cậu đi mua điện thoại cho tôi mà cậu lại nhây quá vậy?”

“Bank tiền đi rồi mua.”

Hắn nổi giận: “Cậu mua rồi tôi đưa không được à? Rốt cuộc giữa tôi và cậu, ai mới thật sự là sếp vậy hả?”

“Nếu được thì sếp nhượng lại chức vị cho tôi đi.”

“Cậu đùa tôi đấy à?”

Hàn Xung nhún vai: “Lời nói là đùa nhưng tận sâu đáy lòng tôi thật sự có ý định đó đấy.”

“...” Tề Nam như muốn tức đến lên bờ xuống ruộng. Sao hắn lại có thể tuyển cậu ta vào làm trợ lý của mình vậy nhỉ?

Hàn Xung cười khẩy, không nói không rằng mà tắt máy ngang xương. Dạo này anh trêu ghẹo sếp mình càng lúc càng quá đáng rồi.

Tề Nam nghe tiếng tút tút, trong lòng càng lúc càng nóng máu. Hắn tức giận ném điện thoại thẳng vào tường. Ai đời nhân viên lại đi thái độ tồi với sếp như cậu ta không chứ.

***

“Nè, điện thoại của sếp này!”

Tề Nam cầm lấy điện thoại trên tay người kia. Thái độ có chút thờ ơ lạnh nhạt: “Điện thoại này là của cậu mà?”

Hàn Xung thản nhiên đáp lại: “Ừ, của tôi.”

Đôi lông mày hắn nhăn nhíu lại: “Tôi bảo cậu mua điện thoại chứ nào có bảo cậu đưa điện thoại cậu cho tôi?”

Hàn Xung cũng thái độ ra mặt, anh nhìn người kia, giọng nói lạnh lùng:

“Sao sếp không nhìn giờ vào đồng hồ đi, nhìn thử xem bây giờ mấy giờ. 2 giờ sáng thì làm gì có cửa hàng nào mở cửa?”

“...” Mẹ nó, sao cậu ta càng nói càng đúng vậy?

Hắn không nói không rằng, giật lấy điện thoại từ tay người kia rồi đóng sầm cửa lại. Chết thật, sao từ ngày hắn biết cách yêu đương thì tên khốn họ Hàn này ngày một cà chớn vậy?

Hàn Xung đứng bên ngoài cửa nhà người kia, tâm trí anh như chết trân giữa dòng đời. Con điện thoại đời mới nhất mà anh vừa tậu được… Chưa chi đã lọt tỏm vào tay tên sếp già gặm bãi cỏ non kia…

“Mai mình nên đòi lại điện thoại hay là đòi tiền của sếp nhỉ?"