“Nhưng em chê tôi già! Ai đời lại đi chê sếp của mình già khằn già khú đến nỗi thậm tệ như em?”
“Sự thật phũ phàng, giám đốc chưa có nghe qua câu nói này à?”
“...” Hắn cứng họng, sao bây giờ cô gái nhỏ ấy lại phũ phàng với hắn như vậy?
Tề Nam uất ức, khẽ thở dài: “Ừ thì tôi năm nay đã 39 tuổi rồi nhưng mà mặt mũi của tôi cũng còn đẹp trai và phong độ chán mà? Chả phải lúc trước em còn bảo tôi trẻ tầm 26, 27 tuổi thôi sao? Vậy thì hà cớ gì mà bây giờ em chê thậm tệ như vậy?”
Tiểu Nhu tặc lưỡi: “Lúc đó em mới vào làm nên nịnh bợ giám đốc vài câu, đừng nói là giám đốc coi nó là sự thật nhé?”
“...” Nịnh bợ? Chết tiệt, cô gái đó vì nịnh bợ nên mới nói ra mấy lời nói đó? Anh tức giận, hùng hồn đi lại chỗ cô, tức tối lớn tiếng: “Chu Tiểu Nhu, bây giờ tôi hỏi lại em một lần nữa, đứa trẻ này em phá hay giữ?”
“...” Tiểu Nhu bị hắn lớn tiếng mắng, cảm xúc nhất thời trào dâng. Giám đốc chưa từng lớn tiếng mắng cô lời nào, bây giờ lại đi mắng chửi cô thậm tệ như vậy…
Khuôn mặt hắn cứng đờ, sao mỗi lần hắn muốn mắng chửi cô thì cô liền bày ra bộ mặt “ngây thơ vô số tội” này vậy?
“...” Cả người hắn giật nảy lên, cái… cái gì kia? Anh mới nói có chút xíu mà cô gái nhỏ kia đã mặt mày tèm nhem nước mắt rồi á?
Hắn cuống cuồng, vội vàng đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt trên khuôn mặt cô. Giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Nhu ngoan, mau nín đi! Tôi có làm gì em đâu mà em khóc?”
Tiểu Nhu uất ức nhìn hắn: “Là giám đốc làm em khóc! Giám đốc đòi đuổi việc em!”