Chuyển ngữ: Team Sunshine
Cửa sổ xe còn chưa đóng, Trần Hương sợ bị người ta trông thấy, che mặt kêu lên: “Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi…”
“Sai ở đâu?” Liêu Tuấn đóng cửa sổ, khởi động xe chạy về phía trước đi một đoạn, dừng ở cửa hàng quần áo lớn nhất, nghiêng đầu nhìn Trần Hương hỏi: “Đi giày size bao nhiêu?”
“... Ba mươi bảy.” Trần Hương không biết anh muốn làm gì, thành thật trả lời.
Đôi mắt cô vẫn còn ngấn lệ, trước khi Liêu Tuấn xuống xe, liền kéo người lại dần, hôn lên môi cô, ngón tay thô ráp vụng về lau nước mắt cho cô, sau đó để cô ngồi yên trên xe, còn mình thì cầm ví tiền đi xuống.
Trần Hương nhìn người đàn ông đeo kính râm bước xuống xe, áo ba lỗ để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, dọc đường đi có không ít phụ nữ liếc mắt nhìn anh.
Liêu Tuấn cao lớn cường tráng, khuôn mặt cương nghị điển trai, khi đeo kính râm để lộ sống mũi cao thẳng, trên cằm lún phún râu xanh, cả người tràn ngập mùi vị nam tính.
Anh bước vào không lâu liền bước ra, theo sau là hai nhân viên bán hàng, trước ngực các cô ấy ôm hơn mười hộp giày, hai tay lại xách bảy tám cái túi. Sau khi Liêu Tuấn mở cốp xe ra, các cô ấy liền mỉm cười đặt các thứ vào trong đó.
Trần Hương lo sợ bị nhìn thấy, cô nép sát người lên cửa sổ xe, còn che mặt lại.
Lúc Liêu Tuấn lên xe, trông thấy bộ dáng cô như vậy, không nhịn được bèn nở nụ cười, anh khẽ vươn tay quay đầu cô lại giữ chặt sau gáy, cúi người hôn lên môi cô một cái: “Trốn cái gì? Sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Trần Hương không nói lời nào, bị anh hôn đến đỏ mặt, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Liêu Tuấn lái xe đến trước một khách sạn, nói với Trần Hương: “Xuống xe.”
Trần Hương nhìn khách sạn qua cửa sổ, sợ hãi lắc đầu: “Không được, tôi… tôi còn phải đi làm.”
“Tôi không làʍ t̠ìиɦ với em đâu.” Liêu Tuấn chỉ vào đống quần áo sau cốp xe: “Tôi mua quần áo cho em, lên đó thay đi.”
Đương nhiên đây là một lời nói dối.
Làm, tất nhiên là phải làm rồi, ai bảo cô không nghe lời, lén lút trốn đi, nghĩ đến đây anh lại muốn chơi chết cô luôn.
Trần Hương mở to mắt nhìn anh, dáng vẻ không dám tin khiến Liêu Tuấn hài lòng, tâm trạng cũng tốt lên, càng nhẹ nhàng với cô hơn, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Đi thôi.”
Trần Hương không ngờ bao nhiêu quần áo sau cốp xe như vậy đều là mua cho cô. Chỉ có đầu xuân năm mới, ba mẹ mới mua quần áo mới cho cô, từ lúc hiểu chuyện đến giờ cô đều mặc quần áo cũ người khác không cần nữa, thậm chí đến bây giờ cô cũng vẫn mặc quần áo đi nhặt được.
Kể cả đồ lót không vừa người cũng là đồ người khác bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên trừ ba mẹ cô ra, còn có người mua cho cô nhiều quần áo như vậy.
Cô sững sờ hồi lâu, Liêu Tuấn đã mở cửa xe đi xuống, cầm lấy mấy túi quần áo cùng giày dép, sau đó mới gõ gõ lên cửa sổ nhắc cô xuống xe.
Cô cởi đồng phục ra để trên xe, cúi đầu đi sau Liêu Tuấn, sợ bị người khác nhìn thấy, mặt cô gần như dính sát lên lưng anh, chóp mũi còn ngửi được mùi mồ hôi trên người anh, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Căn phòng nằm trên tầng hai, có một chiếc giường lớn màu trắng, một chiếc bàn, trên bàn đặt một chiếc TV.
Liêu Tuấn khóa cửa, cầm mấy túi quần áo trên mặt đất lên, đổ hết quần áo trong đó ra, bên trong có đủ loại nội y, xanh đỏ tím vàng màu gì cũng đó, đều đi theo bộ.
Trần Hương hơi lo lắng nhìn anh mà Liêu Tuấn cũng đang nhìn cô, ánh mắt người đàn ông quá trực tiếp, trong con ngươi đen màu mực như có ngọn lửa, thiêu đốt ánh mắt người khác.
Cô hoảng loạn cụp mắt xuống, cúi đầu không dám nhìn lung tung.
Liêu Tuấn ném một bộ đồ lót màu đen vào lòng cô, giọng nói khàn khàn: “Cởϊ qυầи áo ra, mặc cái này vào.”