Chuyển ngữ: Team Sunshine
Trước khi trở lại câu lạc bộ, Trần Hương đã mua mấy chiếc màn thầu ở bên ngoài, rồi ăn kèm với một gói dưa muối.
Trần Dương nói mua một phần mì xào rẻ tiền cho cô, nhưng cô không ăn còn nói rằng tiết kiệm một chút tiền, để mua đồng phục mới cho cậu ấy đi thi đấu.
Trần Hương gặm màn thầu ăn rất ngon lành, còn nói rằng đã lâu rồi chưa được ăn màn thầu, ở nhà đều ăn bánh bao với đủ loại nhân thịt đa dạng, ngán ăn thịt rồi.
Trần Dương biết cô đang nói dối, cậu ấy quay lưng đi lau nước mắt, sau đó ngẩng mặt lên cố ý nói: “Ăn ngon như vậy, chẳng trách chị mập lên rồi.”
“Hả?” Trần Hương còn tưởng thật: “Chị cũng cảm thấy hình như chị béo lên rồi.”
Ngực to hơn trước một số, mặc áσ ɭóŧ cũng thấy chật.
Trần Dương bật cười, cậu ấy rất giống ba, đôi mắt hơi nhỏ, nét trẻ con trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi, khi cười lên trông rất giống một đứa trẻ: “Béo một chút cũng đẹp.”
Trần Hương lắc đầu, trước mặt em trai ruột của mình, cô mới dám để lộ ra vẻ tự ti của mình: “Chị không đẹp một chút nào.”
“Vớ vẩn, rõ ràng chị rất đẹp.” Trần Dương đưa nước cho cô: “Chờ năm sau em thi đấu thắng lấy được tiền thưởng, em sẽ mua cho chị quần áo và mỹ phẩm đắt tiền, để chị càng trở nên xinh đẹp hơn.”
Trần Hương bật cười, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Không cần thứ đắt quá.”
Hai chị em trò chuyện vui vẻ một lát mới trở về. Trần Dương nói buổi tối mười hai giờ câu lạc bộ sẽ đóng cửa. Sau đó, cô có thể tới phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Phòng nghĩ cũng khá bẩn thỉu, tuy rằng bên trong có mấy chiếc ghế sô pha dài cùng một chiếc bàn tròn, nhưng trên đất đều là dấu giày dép bẩn. Trần Hương lại đi lấy cây lau nhà quét dọn.
Lúc cô ra ngoài còn bị người ta tưởng nhầm là nhân viên quét dọn, lại bị học viên đến luyện quyền khác gọi tới dọn dẹp nhà vệ sinh. Chờ đến khi cô bận rộn xong thì đã hơn mười hai giờ từ lâu. Cô vô cùng mệt mỏi, vừa vào phòng nghỉ đã nằm vật lên trên sô pha, thở hổn hển.
Trên người nhớp nháp cực kỳ khó chịu, còn có mùi mồ hôi. Tóc cũng đã ướt nhẹp từ lâu, dường như trên quần áo còn có mùi hôi thối của nhà vệ sinh. Cô cố nhịn nhắm mắt lại ngủ, nhưng mãi một lúc vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Lúc sắp sửa mười hai rưỡi, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, lần mò trong bóng tối đi tới nhà tắm.
Câu lạc bộ tổng cộng có hai nhà tắm, chia ra thành nhà tắm nam và nữ. Trần Hương hoàn toàn không biết đâu là nhà tắm dành cho nữ, chỉ phân biết bằng theo cách nam trái nữ phải. Vì thế cô dứt khoát đi vào nhà tắm bên tay phải.
Bên trong hiếm hoi vẫn còn sáng đèn, cô còn tưởng rằng là ai quên tắt đèn. Lúc cô bước vào nhìn thoáng qua, trong đó không hề có người, lúc này mới yên tâm cởϊ qυầи áo bước vào.
Phòng tắm rất lớn, bên trong được ngăn thành hai mươi gian nhỏ. Trong mỗi gian đều có nước gội đầu và sữa tắm. Cô gội đầu xong, lại thoa sữa tắm hai lượt rồi tắm táp. Mùi thơm rất dễ ngửi khiến cô không nhịn được lại tắm thêm lần thứ ba, sau đó nghe thấy tiếng đàn ông vọng lại từ bên trong.
Giọng nói khàn khàn, xen lẫn đôi chút mất kiên nhẫn.
“Mẹ kiếp đứa nào lề mà lề mề tắm lâu như vậy?”
Trần Hương hốt hoảng che ngực, cô cẩn thận tắt vòi hoa sen, dán lên vách tường không dám nói chuyện. Quần áo vẫn còn treo trên tường ngăn, cô run rẩy duỗi ngón tay đi lấy, nhưng tiếng bước chân đang đi tới đã văng vẳng bên tai. Cô sợ hãi không thôi, túm lấy quần áo muốn khoác lên trên người. Trong lúc tay chân luống cuống, tất cả qυầи ɭóŧ và áo ngực đều bị rơi xuống đất. Cô bắt lấy quần, nhưng vẫn còn chưa kịp mặc vào thì người đàn ông đã đứng trước mặt.
Là Liêu Tuấn.
Cơ thể vạm vỡ trần trụi, anh vừa mới bước ra khỏi hồ bơi, trên người đỏ ửng vì ngâm lâu. Đôi mắt đặt trên người cô như thể bị khóa chặt không thể rời đi.
Cô gái quê mùa cởϊ qυầи áo ra, làn da trắng đến phát sáng. Mái tóc vừa mới gội xong vẫn còn ướt sũng dính chặt lên gáy. Một mảnh đen nhánh càng tôn hai ngọn đồi trước ngực kia lên giống như chiếc bánh bao vừa mới ra lò, vừa to lại vừa trắng.
Núʍ ѵú nhỏ xinh, vừa hồng lại mềm mại. Điều tuyệt vời nhất chính là cô gái này là một bạch hổ, không hề có chút lông nào. Hai cánh bướm mũm mĩm đang khép lại, chỉ lộ ra khe hở nông đỏ hồng.
Gần như gậy thịt của Liêu Tuấn lập tức dựng thẳng lên.
Trần Hương ngừng mặc quần, một tay che ngực, tay còn lại che phần thân dưới. Cả gương mặt nghiêng sang một bên, giọng nói run rẩy dữ dội: “Xin, xin lỗi, tôi, tôi tưởng rằng đây là nhà tắm nữ...”
Cô sợ hãi sắp khóc thì nghe thấy người đàn ông cất giọng nói thô khàn: “Bỏ tay xuống.”
“Cho tôi nhìn ngực một chút.”