*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yatloml.
CHƯƠNG 3:Thanh mai trúc mã
"......"
Lâm Hề Trì dừng một chút, muốn phản bác lại, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, cau mày hỏi: "Lại?"
Hứa Phóng không đáp lại, anh chuyển động tay trái, lòng bàn tay dùng sức nắm lại rồi buông ra. Làn da rất mỏng, có thể nhìn rõ ràng gân xanh ở gu bàn tay, xương bàn tay nhô lên, liên tiếp năm ngón tay, thoạt nhìn thon dài hữu lực.
Xem như khởi động trước trận đấu.
Đúng lúc vào lúc này, người phục vụ bưng đồ đến, liền đặt vài đĩa đồ ăn, đỏ rực một mảnh, dầu ớt nổi đỏ phía trên, hương thơm lan tỏa, thập phần mê người.
Lâm Hề Trì bị hương thơm hấp dẫn, lực chú ý trật vài giây, rất nhanh trở về như trước, nhìn về phía Hứa Phóng. Cô biểu tình trịnh trọng nghiêm túc, có điểm giống người bị đoạt mất đồ vật yêu thích.
Hứa Phóng ngồi phía đối diện không thèm để ý cô, cúi đầu đem đồ ăn xê dịch vị trí, cho nên cũng không chú ý biểu hiện của cô lúc này. Anh tạm ngừng lại, như là tự hỏi, rất nhanh liền cầm lấy chiếc đũa, thanh âm thấp thấp nhàn nhạt.
"Ăn cơm trước đi."
Lâm Hề Trì không thèm để ý, mở miệng hỏi: "Kẻ ngốc lúc trước là ai?"
"......" Hứa Phóng sửng sốt, lông mi nhếch lên, nghi hoặc mà liếc cô một cái. Rất nhanh liền hiểu được, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường, ý nghĩ sâu xa.
(ý vị thâm trường: thích thú)
Lần này ánh mắt đích thị là đang nhìn một kẻ ngốc.
Hứa Phóng: "Đầu óc của cậu hôm nay để ở nhà?"
Lâm Hề Trì: "Đúng vậy, sợ cậu tự ti nên tôi không mang nó đi theo."
Hứa Phóng: "Tự ti cái rắm."
Lâm Hề Trì lắc đầu, sửa lại: "Tự ti cái thí."
(cái thí ở đây kiểu như xì hơi ấy mọi người)
Hứa Phóng bị những lời này của cô làm nghẹn, biểu tình nháy mắt âm trầm như là có người hắc mực lên mặt.
"Cút đi."
"Này sao được." Lâm Hề Trì lập tức cự tuyệt, tốt bụng mà nhắc nhở anh, "Đợi lát cậu phải chuyển sinh hoạt phí của cậu cho tôi, tôi đi rồi cậu lại quỵt tiền cơm."
Nghe vậy, Hứa Phóng nâng mí mắt lên, hầu kết di chuyển, đường cong từ hàm dưới đến cổ lưu loát sạch sẽ. Anh cúi người, thong dong đem chén dĩa trên bàn chuyển qua chỗ khác, chừa ra một chỗ to.
Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cong, con ngươi như có lửa.
"So rồi ăn."
- --------------------------
Lâm Hề Trì mang theo một thân mệt mỏi trở về ký túc xá.
Mặt khác, ba người kia cũng vừa mới trở về không bao lâu, lúc này đang nói chuyện phiếm. Nghe tiếng mở cửa, sáu con mắt đồng loạt mà nhìn lại.
Chờ Lâm Hề Trì ngồi xuống vị trí của mình, Nhϊếp Duyệt thò qua tới hỏi: "Trì Trì, cậu cùng anh đẹp trai kia biết nhau đúng không?"
Lâm Hề Trì tâm tình còn kém, uể oải nói: "Chúng tôi là bạn bè."
"Là bạn học cấp ba?"
"Đúng vậy." Lâm Hề Trì nói, "Mình với cậu ta là thanh mai trúc mã."
Trần Hàm: "Thanh mai trúc mã?"
Nhϊếp Duyệt: "Thật hâm mộ! Mình cũng muốn có thanh mai trúc mã!"
Trần Hàm: "Tò mò một chút, học khoa nào? Vừa mới đi cùng đám người đều khôi ngô tuấn tú, giống như đi biểu diễn vậy."
Tân Tử Đan: "Ách... Trường học không phải ngành này chứ......"
Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ: "Hình như là công trình dân dụng. À đúng rồi, cậu ta là sinh viên quốc phòng."
Nhϊếp Duyệt nửa đùa nửa thật: Ồ, một trong mục tiêu bốn năm đại học của mình là tìm bạn trai là sinh viên quốc phòng."
Cô còn muốn nói gì, đột nhiên chú ý tới Lâm Hề Trì phiền muộn nói: "Cậu sao vậy, sao lại có bộ dạng như thế. Không phải mới cùng thanh mai trúc mã ăn cơm sao?"
Lâm Hề Trì lắc đầu, chưa nói cái gì.
Tân Tử Đan ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Trì Trì có phải cậu không muốn nhắc đến......"
"Cũng không phải." Lâm Hề Trì thở dài, "Lúc nãy mình thua cược với cậu ta."
Nhϊếp Duyệt: "A? Sao lại tự nhiên đánh cược, các cậu đánh cược gì?"
Lâm Hề Trì: "Vật tay, mình hai tay đấu với tay trái của cậu ta."
Trần Hàm: "Thua sao? Cậu ta thuận tay trái?"
Nhϊếp Duyệt: "Chuyện này bình thường, cậu coi trúc mã của cậu cao ít nhất 185cm, hơn nữa lại là sinh viên quốc phòng! Sức lực hẳn là không nhỏ."
"......"
Nhưng ở cấp ba, cô chỉ cần một tay đã vật thắng anh.
Chuyện này còn chưa được một năm.
Lâm Hề Trì thở dài một tiếng, gục xuống bàn không nói chuyện.
Nhϊếp Duyệt sờ đầu cô, hiếu kỳ nói: "Tiền đặt cược là cái gì?"
"Một tháng sinh hoạt phí." Lâm Hề Trì đột nhiên ngồi thẳng lên, mở ngăn kéo, tuyệt vọng nói, "Mình chỉ còn lại 20 tệ......"
"Cậu ăn cơm ở đâu?" Nhϊếp Duyệt cảm thấy tiền đặt cược không quá hợp lý, nhíu mày nói, "Cậu cho hắn tiền sinh hoạt tháng này rồi cậu sống như thế nào?"
"Thì." Lâm Hề Trì trầm mặc vài giây, "Mình mỗi ngày phải đi theo hắn đòi tiền, như một người ăn xin vậy."
"......"
Kỳ thật đây cũng là thói quen của Lâm Hề Trì.
Từ lúc bắt đầu học cấp 2, cô cũng không có việc gì liền tìm Hứa Phóng đánh cược.
Số lần thắng đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc nãy cô xác thực là ôm mộng chiến thắng. Hứa Phóng một tay nghiền áp đôi tay cô, thật sự làm sự tự tin của cô biến mất, hơn nữa lại đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Về sau.
Vì không muốn thua, Lâm Hề Trì chiêu gì đều dùng tới, nhưng không có một cái nào dùng được.
Cuối cùng chỉ có thể dùng vẻ mặt đau khổ, đáng thương: "Thí Thí, tâm tình tôi hôm nay không tốt."
Lúc ấy lực đạo trên tay Hứa Phóng lập tức liền lỏng hơn phân nửa.
Lâm Hề Trì còn tưởng chiêu này dùng được, trong lòng cười trộm. Đang muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Hứa Phóng cười khẽ ra tiếng, nháy mắt sử dụng toàn lực, hạ đôi tay cô xuống.
Cô vừa giãy giụa nửa ngày căn bản là không thể thắng được.
Hứa Phóng buông tay ra, khép mi, lười biếng mà dựa lưng vào ghế.
"Tâm tình không tốt?" Anh thong thả ung dung mà nhéo tay trái thả lỏng cơ bắp, ra vẻ đồng tình mà nói, "Vì cậu, tôi chỉ có thể thắng."
Haha, thắng liền bắt đầu ép bức.
Lâm Hề Trì thật sự không để ý đến anh, nhưng nghĩ đến kế một tháng sau cô vẫn là nhịn, cắn răng, miễn cưỡng mà nặn ra một cái tươi cười: "Điều này sao lại vì tôi được."
Anh đương nhiên nói: "Cho cậu cái cớ để khóc lớn."
"......"
"Haha." Hứa Phóng tâm tình rõ ràng sung sướиɠ không ít, nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Hiện tại cậu có thể bắt đầu rồi."
......
......
Lâm Hề Trì suy nghĩ.
Qua tháng này, cô sẽ không bao giờ liên hệ tên.... chó này nữa.
- -------------------
9 giờ sáng hai hôm sau, hệ thống chọn khóa của trường mở ra.
Ngoại trừ những môn học bắt buộc không thể thay đổi, thời gian cũng không thể thay đổi, những môn còn lại sinh viên có thể tự điều chỉnh. Mỗi sinh viên ở đại học bốn năm yêu cầu phải đủ số học phần trường đề ra, nếu học phần không đủ thì không thể tốt nghiệp.
Năm nhất là thời khóa biểu trống nhất, cho nên có thể tận lực lấp đầy.
Mặt khác.
Nhà trường mở một đợt huấn luyện thi phân cấp tiếng Anh, kết quả thành tích chia làm ba cấp bậc A, B, C.
Đại học tiếng Anh cũng là môn bắt buộc, sinh viên phải vượt qua thành tích của ban mình đã chọn. Tác dụng cũng không lớn, chủ yếu là vì dựa theo trình độ tiếng Anh của sinh viên để dạy học cho kịp chương trình.
Lâm Hề Trì trước khi thi có thể chắc chắn mình cấp A, kết quả vừa ra trường thi cả người đều ỉu xìu. Nhưng biết được thi đại học tỉnh R cơ bản là cấp C, cô liền cân bằng.
Trong ký túc xá, trừ Trần Hàm, những người khác đều bị phân đến ban C.
Ký túc xá bốn người trước tiên thông qua diễn đàn tình báo biết được, đại học tiếng Anh ngàn vạn không nên chọn thầy Diêm Chí Bân lão, nếu lỡ chọn phải quả thực chính là ác mộng.
Lâm Hề Trì 8 giờ đúng giờ rời giường, 8 giờ rưỡi đã chuẩn bị xong, ngồi ở trước máy tính. Cô nhàn rỗi không có việc gì, gửi cho Hứa Phóng mấy tin nhắn trên WeChat, nhưng anh cũng chưa hồi.
Đại khái là còn chưa ngủ dậy.
Lâm Hề Trì đành phải chơi game một mình, bị đối thủ đánh bại một phen, cô không còn gì luyến tiếc mà tắt trò chơi.
Kết thúcvừa lúc là 8 giờ 58 phút.
Nhϊếp Duyệt như là đồng hồ báo thức, khẩn trương mà nhắc nhở: "Còn có hai phút."
"Một phút."
"50 giây."
"Mười giây."
"Ba."
"Hai."
"Một."
Lâm Hề Trì nín thở, nhắm ngay trang web trường "Đăng nhập vào hệ thống", nhấp chuột trái. Cô nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện: Nhất định phải vào được.
Qua ba giây, Lâm Hề Trì trợn mắt.
Ánh vào trong mắt chính là một chuỗi kí tự chói mắt màu lam.
Lam bình. (kiểu như hình minh họa)
Lâm Hề Trì: "......"
Này máy tính rác rưởi này.
Lâm Hề Trì vừa vội vừa tức, vội vàng ấn giữ nút nguồn cưỡng chế tắt máy. Một lúc sau, Nhϊếp Duyệt cùng Trần Hàm đã loại trừ được thầy Diêm Chí Bân giáo viên khoa tiếng Anh, hưng phấn mà kêu: "A a a đã bỏ được!"
"Tử Đan, Trì Trì, các cậu đâu?"
Tân Tử Đan rầu rĩ nói: "Mình còn chưa vào được......"
Lâm Hề Trì khóc không ra nước mắt: "Mình cũng không, máy tính đơ rồi."
Chờ Lâm Hề Trì khởi động lại xong máy tính, mở lại hệ thống, môn tiếng Anh chỉ còn lại lớp của thấy Diêm Chí Bân. Cô nhìn màn hình, chậm chạp nhìn màn hình, không thể không đăng kí.
Đúng lúc vào lúc này, Hứa Phóng trả lời WeChat: 【 Đã tỉnh. 】
Lâm Hề Trì lúc này tâm tình thực buồn bực, anh nhàn rỗi không để ý đến chuyện thời khóa biểu làm cô càng buồn bực, trực tiếp đặt gọi điện thoại qua.
Vang lên một tiếng, bên kia liền tiếp lên.
Lâm Hề Trì: "Cậu không lên đăng kí môn học sao?"
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, Hứa Phóng giọng khàn khàn trầm thấp, nói chuyện trước đó còn ho khan hai tiếng, ngữ khí không chút để ý, xuyên qua điện thoại lên tiếng.
"Mới vài giờ."
Lâm Hề Trì thực kích động: "Nhưng 9 giờ liền bắt đầu, cậu chỉ cần muộn một chút thôi là các lớp tốt đã bị đoạt xong rồi!"
Hứa Phóng lưởi biếng: "Cậu tỉnh lúc mấy giờ?"
"8 giờ! Vì cái này tôi đã điều động đồng hồ báo thức, 8 giờ rưỡi tôi liền ngồi đến trước máy tính."
"Vậy cậu cướp được không?"
Lâm Hề Trì: "......"
Cô khẽ cắn môi, nghẹn khuất mà nói: "Là do máy tính tôi đứng máy, nếu không phải cái này phá, tôi nhắm mắt dùng chuột cũng có thể cướp được lớp ngon."
"Kia thật là ít nhiều do máy tính của cậu." Hứa Phóng nén cười, Lâm Hề Trì tại đây đầu có thể nghe được tiếng nước chảy cùng âm thanh hơi thở, so với mọi khi đã nhu hòa một ít, "Cứu con chuột của cậu một mạng."
"......"