Tướng Khanh

Chương 2: Đóa lê trắng

Bên trong phòng mùi máu tanh vẫn chưa hoàn toàn tản đi, y phục dính máu của Mai Thiều đã được thay, y che kín chăn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không còn chút màu máu.

"Ta đã căn dặn theo ý của ngươi, dựa vào lý do này ta có thể trì hoãn ở Kiến châu cũng độ chừng được nửa tháng."

Lý An đóng cửa lại, đi tới trước giường, thôi không buông lời chọc ghẹo nữa: "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì, kẻ khác cho là ngươi năm đó trong ngục chịu tra tấn, nội lực hoàn toàn biến mất đã sớm thành phế nhân. Ta lại biết, ngươi không phải không tránh thoát chiêu kiếm đó."

"Ta chỉ là muốn thử xem qua nhiều năm như vậy, võ công của Chu Việt có tiến bộ hay không mà thôi." Mai Thiều bắt đầu nói nhảm nhí.

"Là Bạch Bỉnh Thần muốn gϊếŧ ngươi." Lý An không để ý đến y nữa mà trực tiếp nói ra tên người chủ mưu phía sau lưng, Bạch Bỉnh Thần hiện tại đã là một hữu tướng quyền lực ngất trời trong kinh thành Bình Đô, hắn cũng không nể chút tình đồng môn năm xưa, dựa vào chuyện Mai gia mưu nghịch làm bàn đạp cho con đường làm quan trở thành quyền thần của mình.

"Ta cố ý." Mai Thiều nhìn về nơi vô định bất giác nở cụ cười, trong mắt có chút điên dại: "Ta chính là muốn nhìn thử xem, muốn cái mạng này của ta, thật sự có thể dễ dàng muốn lấy là lấy sao?"

Sau khi im lặng hồi lâu, Lý An cắn răng nói: "Ngươi có phải bị điên hay không! Nếu như ngươi thật sự bỏ mạng ở đó, chính là khiến hắn đạt được mục đích!"

"Vậy xem như mệnh ta không tốt." Mai Thiều nhẹ nhàng xoay chuỗi phật châu trên tay mình: "Nhưng hôm nay ông trời đã ủng hộ chuyện ta đến Bình Đô."

"Ngươi không quý trọng mạng của mình thì thôi, đừng khi không để ta gánh một món nợ ân tình của ngươi, thực sự là tính toán khá lắm."

Mai Thiều nghe vậy nở nụ cười, chế nhạo nói: "Cái tên vương gia không quyền không thế như ngươi, có gì đáng giá để ta bàn tính. Chỉ là ta hiếu kỳ, ngươi vẫn có cái thứ tốt như vậy, là lão vương gia tặng cho ngươi?"

Thấy Mai Thiều liếc liếc lệnh bài trong tay của chính mình, Lý An không tự nhiên ôm nó vào trong lòng, đổi chủ đề: "Ta đã phái người đi bắt Chu Việt về rồi, đúng là kỳ quái, sau khi hắn ra khỏi Kiến châu không thấy tăm hơi đâu. Nhìn phương hướng hắn biến mất, có lẽ không phải đường về Bình Đô."

"Không về Bình Đô sao?" Ánh mắt Mai Thiều chợt lóe lên: "Vậy cũng dễ dàng để ta mượn cái bản mặt của hắn dùng một chút. Tạm thời ngươi ở đây đọ sức với mấy gã kia đi, chờ ta xong việc, trước tiên lên phía bắc, qua hai ngày hẵn trở về."

Thấy Lý An không rõ ý mình, Mai Thiều cũng chẳng buồn giải thích rõ ràng, chỉ nói: "Ta đi tới Bạch phủ thăm dò đường trước."

Lý An tất nhiên biết, mặc dù Mai Thiều nhìn không giống kẻ điên điên ngây dại mới đến Hàn thành được hai năm, chút sự ngoan cố điên khùng của y chẳng qua là bị che giấu, chỉ là lâu lâu lại bộc phát, khiến cho người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Lần này, đúng là y đã có chuẩn bị một mình tiến vào hang cọp này rồi,

Loáng một cái đã là nửa tháng, phía nam hiện tại bắt đầu vào cuối xuân hoa rơi, còn phương bắc chính là khoảng thời gian rực rỡ nhất của mùa xuân.

Ra khỏi cửa nam Bình Đô, dọc đường đi xuất hiện vô số khách trạm.

Tuy khách trạm nhiều, nhưng đặc biệt phải chú ý một chút. Những khách trạm này bảng hiệu cũng không gắn, chỉ đơn giản cắm một cái cờ ở ngay cửa, chỉ khi đi vào mới phát hiện có khác biệt lớn.

Trời gần tối, bên trong khách trạm bắt đầu thưa thớt tiếng người, hiện tại chỉ có một tiểu nhị ở trước đài gác đêm, bên trong đa phần là dân tri thức đến cầu quen đều quen ngủ sớm, ai nấy đều hi vọng trời vừa sáng nhanh chóng rửa mặt sửa soạn rồi vào thành bái kiến.

Có điều tới gần hoàng hôn mới dần dần náo nhiệt lên, bên trong bắt đầu xuất hiện thương nhân từ phương nam vội vàng vào thành để đi đến chợ đêm Bình Đô.

Hiện tại nhiều khách nhất chính là các hương tửu, vừa mới tới gần, liền có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện ồn áo hỗn tạp, nơi đó quá nửa là khách giang hồ nghỉ chân, mấy khách trạm kiểu này, cơm nước cực kỳ qua loa, quan trọng chính là rượu, chỉ cần mấy chén vào bụng là có thể ấm dạ dày, vui vẻ quên đi sầu lo.

Trần Nguyên Thanh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bò vò rượu trống trên bàn liền biết mình đã tới chậm.

"Ngồi đi." Người ngồi bên cạnh bàn cũng không trách hắn, chỉ là tùy ý nhìn hắn gật đầu rồi hỏi: "Có muốn uống một chung Đào Hoa Tửu thượng hạng hay không?"

Trần Nguyên Thanh ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy người trước mặt mình không có chút nào say, bèn không khỏi cảm thán: "Đã lâu không gặp, tửu lượng của ngươi đúng là tăng không ít."

Mai Thiều uống cực kỳ thả mình, rượu không kịp nuốt vào chảy xuống dọc theo cằm y uống lượng một đường trượt xuống cổ chui vào vạt áo đỏ của y làm ướt hết một mảnh.

Y nghe xong cũng không trả lời, chỉ dùng đôi mắt cười như không cười liếc nhìn Trần Nguyên Thanh, song vẫn nhận ra trong đáy lòng đối phương chút sợ hãi.

Y và cái người trong trí nhớ của đối phương quả thật đã không còn giống nhau, mặc dù chỉ là một chút, thế nhưng từ sâu trong lòng Trần Nguyên Thanh có thể cảm nhận được, cùng là đôi mắt đó, đã từng hừng hực nhiệt huyết sôi trào, tùy tiện mỉm cười chẳng nề hà, thế nhưng hiện tại chỉ còn là sự ma mị hợp với vẻ ngoài, mà ẩn dưới sự ma mị xinh đẹp này che giấu sự lạnh lùng cùng nỗi hận thù.

"Có thể bắt chước dáng vẻ của người này không?" Mai Thiều thả chung rượu xuống, sau đó gỡ lấy cuộn tranh từ bên hông mở ra đẩy đến trước mặt Trần Nguyên Thanh.

Hắn vội thu hồi ánh mắt đánh giá Mai Thiều lại, vẫn cười trêu nói: "Ngươi dùng chim bồ câu đưa tin, ta từ Lam Châu không ngơi nghỉ chạy đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao?"

Nói xong lại mở bức tranh tỉ mỉ quan sát một phen,Trần Nguyên Thanh lại nói: "Người họa sĩ này đúng là vẽ cực kỳ chi tiết, ta có thể dịch dung giống đến bảy, tám phần, nếu như ngươi đã từng gặp người ở trong bức hoạt bắt chước được dáng vẻ sẽ tăng thêm chút, tuyệt đối có thể lấy giả đánh tráo."

"Làm cẩn thận chút, người kia thích nhất khuôn mặt này đấy." Mai Thiều vương tay phớt qua mặt người trong bức họa lạnh lùng cười,

"Sao?" Trần Nguyên thanh cúi đầu híp mắt lại quan sát một lúc, có chút bất ngờ: "Ngươi muốn đi gặp cái người có mắt như mù sao? Khuôn mặt này nhìn non choẹt, nhiều lắm chỉ là hơi thanh tú, nào có dung mạo xuất chúng như ngươi."

"Một con hồ ly đa mưu túc trí hồ ly tất nhiên sẽ thích một chú thỏ vô hại nhu nhược rồi, trên mặt ta giờ đây chỉ khắc sự thù hận, không đổi sang dung mạo khác, làm sao gần gũi với hắn chứ?" Ngón tay thon dài của y chợt vuốt ve miệng chung rượu, y rũ mắt, trong con ngươi chợt có tia sáng lóe lên, như có hoài niệm, lại có sự thù hận.

Sau một nén nhang.

"Hai tay của ta, một nét vẽ đáng giá trăm lạng vàng, chỉ lợi cho ngươi. Ngươi xem thử đi, còn muốn thêm gì nữa không?" Trần Nguyên Thanh đẩy gương đồng lên trước mặt y, "Có muốn che đi đuôi mắt này không."

Nhìn thấy gương mặt mình trong gương, trong lòng Mai Thiều chợt dâng lên cảm giác quái dị, y có chút không được tự nhiên sờ gò má, sau đó lại giơ tay mơn trớn khóe mắt, lúc thả xuống bất giác chạm vào vành tai mình. Y ngây người ra, đột nhiên nhớ ra được gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.

"Làm sao vậy? Có kẽ hở gì hả?"

"Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm." Mai Thiều dừng một chút: "Làm xong liền chạy về nhà đi, để phụ thân ngươi biệt chuyện ngươi chạy đến mình, lão nhất định sẽ đánh gãy chân của ngươi."

"Thật là không có lương tâm." Trần Nguyên Thanh cảm thán một phen, "Dù gì cũng đến Bình Đô, ngươi cũng nên mời ta đi một chuyến du ngoạn chứ?"

"Được thôi." Mai Thiều miễn cưỡng trả lời, "Chỉ cần người theo sau ngươi một đường từ Lam châu tới đây cho phép thì ngươi có thể vào thành rồi."

Trong lòng Trần Nguyên Thanh thầm mắng cái người này, hắn còn tưởng rằng một mình rời nhà đi chứng tỏ bản lĩnh có tiến bộ, không ngờ tới người vẫn theo đuôi sau mình.

Sáu năm trước, Mai Thiều ở Lam Châu, còn trưa qua hết mùa hạ, thì có tin tức từ Bình Đô truyền đến.

Mai gia liên kết với Tiền gia cùng Ngô gia cử binh tấn công Thương Sơn bức bách bệ hạ, ý đồ mưu phản. Sau đó Trần gia nhận được thư từ Mai Châu – phụ thân Mai Thiều cầu xin Trần gia che chở cho Mai Thiều, đừng cho y về Bình Đô.

Mấy ngày đó, Trần Nguyên Thanh sống không hề yên ổn, hắn nhìn lén phụ thân và thư của Mai Châu, biết được thì ra lúc tin Mai gia mưu phản bị bại lộ ra, chính là muốn bảo vệ nhi tử của mình.

Nhưng giấy là không gói được lửa, một khi mưu làm trái tội định ra, triều đình nhất định sẽ ban bố chiếu thư đến các châu, chờ đến khi Mai Thiều biết được tất cả mọi chuyện, hắn sợ y sẽ trách mình không chịu nói cho y biết. Từ khi Trần Nguyên Thanh phát hiện ra, trong lòng hắn cứ bận tâm đến một chuyện, có lúc thật sự sẽ ép người tới đường cùng. Hắn bắt đầu hối hận tại sao lúc trướ mình lại khốn nạn như thế.

Suy tư rối bời trong lòng qua mấy ngày, cuối cùng Trần Nguyên Thành ảm thấy tính mạng của huynh đệ mình vẫn quan trọng hơn, trong lúc hắn quyết định giấu Mai Thiều đi, lại phát hiện có người hẹn Mai Thiều đi ra ngoài, hắn bèn lặng lẽ đi phía sau quan sát theo dõi.

Người hẹn Mai Thiều gặp mặt ở ngoài Trần phủ, cũng như nói cho y biết tin tức chính là người trong bức họa này.

Lúc đó bên trong kinh thành Bình Đô đã bày sẵn trận địa chờ Mai Thiều, y trốn tất cả mọi người ở Trần gia rời đi ngay đêm đó.

Trần Nguyên Thanh tự trách, mình không coi chừng y cũng muốn theo tới Bình Đô, lại bị Trần lão gia ngăn lại, thành ra hắn không cam lòng, bèn âm thầm điều tra người đã nói tin tức cho Mai Thiều biết, sau một hồi hỏi thăm liền tra ra được hắn chính là sư đệ Bạch Bỉnh Thần – nhi tử duy nhất Bạch gia.

"Vừa nãy nhìn thấy người trên bức họa, ta liền cảm thấy quen mắt, tuy nói đã qua sáu năm, thế nhưng dung mạo của hắn cũng không thay đổi bao nhiêu, người năm đó nói cho ngươi biết biến cố Thương Sơn chính là hắn, bây giờ vụ ám sát ngươi tại Kiến châu của cũng là hắn, hiện tại sư đệ hữu tướng Bạch Bỉnh Thần kia vẫn muốn gϊếŧ ngươi đúng không?"

Trần Nguyên Thanh có chút xoắn xuýt, cho nên thanh âm cũng nhỏ vô cùng, cứ như sợ làm kinh động đến tâm tình của người trước mặt này: "Khi đó ở Lam châu, người mà ngươi nói đã khiến ngươi động lòng, cũng là Bạch Bỉnh Thần?"

"Năm đó ngươi lừa đoạt lấy khối gỗ tử đàn từ tay ta, bảo là muốn tự mình khắc đưa cho người trong lòng. Mới khắc được một nửa truyền đến tin tức biến cố Thương Sơn, ngươi vội vàng chạy về Bình Đô, cắt đứt mọi liên hệ với ta." Trần Nguyên Thanh liếc mắt nhìn sắc mặt Mai Thiều, phát hiện y đang nhẹ nhàng gõ rìa ngoài vò rượu, hệt như đang nghe chuyện xưa của một người khác chứ chẳng phải là mình, thậm chí còn nhướng đôi mày, ra hiệu hắn tiếp tục nói.

"Đến bây giờ khúc gỗ khắc dở kia vẫn còn trong phòng ta, ta hiểu tính ngươi, một khi ngươi đã nhận định người và chuyện gì đó sẽ không dễ dàng thay đổi, nếu không phải là có cái gì ngán chân ở giữa các ngươi, khối gỗ tử đàn này cũng sẽ không đợi nhiều năm như vậy. Mặc dù ta chưa từng gặp hắn, thế nhưng nhìn hắn leo lến vị trí hữu tướng, những người tặng lễ dâng quà cũng đã sớm điều tra rõ ràng thứ hắn thích, hiện tại có ai mà không biết hắn thích tượng gỗ chứ. Hiện tại ngươi trở về, đừng nói với ta ngươi vẫn chưa hết mơ tưởng?"

"Nói cái gì đó." Mai Thiều khẽ cười một tiếng, "Lúc còn trẻ suy nghĩ không thấu đáo, là ta nhất thời kích động nhầm đem tình nghĩa xem thành ái mộ. Với lại chuyện đó cũng là chuyện từ rất xưa rồi, thế mà ngươi cứ nắm lấy không tha cố ý cười nhạo ta."

Lời y nói vô cùng hững hờ lạnh nhạt, khiến cho Trần Nguyên Thanh cũng có chút hoảng hốt.

Mai Thiều nguyên quán ở Lam châu, Mai gia mấy đời thân thiết qua lại với Trần gia, hai nhà một là triều đình quan, một giang hồ khách, bản tính hiếm thấy hợp nhau, mãi đến khi Mai gia điều đến tới Bình Đô, thì hai nhà mới dần dần ít có cơ hội lui tới hỏi thăm.

Trần Nguyên Thanh thường nghe phụ thân nói, Bình Đô là chốn phồn hoa tập hợp những tầng lớp quý tộc, cũng là... nơi quỷ quyết khiến người vỡ mộng nhất. Mới đầu hắn còn không tin, mãi đến tận khi Mai gia ặp chuyện, thanh danh lụi bại, người bạn thân thiết còn bé chơi cùng mình trở thành người không dám quen biết nhau, hắn mới biết rõ, bên trong chốn Bình Đô kia, là lòng người quỷ quyệt khôn lường ra sức tàn sát nhau.

Sáu năm trước, Mai Thiều bước vào Bình Đô, vết thương đầy người, sau đó lại điên điên dại dại nhặt được cái mạng quèn này trở ra. Bây giờ, y lại vào Bình Đô, không biết sẽ có chuyện gì đang đợi.

"Tới lúc rồi!" Mai Thiều gõ cái cốc lên đầu Trần Nguyên Thanh đang đần ra: "Nhớ trả tiền thay ta."

"Trọng cẩm!" Trần Nguyên Thanh bất ngờ gọi Mai Thiều, những câu từ nghẹn ở trong cổ họng một lúc rất lâu, nói sau cũng không nên lời, qua một hồi lâu mới lên tiếng:

"Nhược thị hữu triêu nhất nhật

Tâm hôi ý lãnh chi thì

Ký đắc lam châu cố hữu

Y cựu ôn tửu dĩ đãi."

— Tạm dịch: Nếu có một ngày nản lòng thoái chí, mong ngươi nhớ tới bạn cũ chốn Lam Châu, vẫn ngày ngày hâm rượu mà đợi."

Ánh mắt Mai Thiều chợt lóe lên, y nở nụ cười:

"Bình Đô lê hoa khai biến

Chính thị hảo quang cảnh

Nghi khoái mã tiến thành

Nhưỡng lê hoa bạch khứ."

— Tạm dịch: "Bình Đô hoa đương nở khắp thành, là một phong cảnh đẹp, nay nên nhanh chóng phi ngựa vào thành, kẻo phí công thưởng hoa."(Ý Mai Thiều chính là hiện tại đang là cơ hội tốt không nên chậm trễ kẻo hỏng việc lớn.)