Nghe Trần Khởi Vân khai Nghiêm Sóc ra, trong lòng Tề Dung thầm sốt ruột không thể tiếp tục ngồi im, bởi nếu tiếp tục như vậy, Phạm Hồng Tín e sợ không gánh nổi. Thế nhưng khi nhìn qua sắc mặt Bạch Bỉnh Thần, chỉ thấy đối phương không có chút biểu cảm gì muốn can ngăn mà để cho Trần Khởi Vân nói hết đầu đuôi trên công đường.
"Phụ thân và quản gia Nghiêm phủ kết nghĩa huynh đệ, là bởi vì cả hai muốn hợp tác làm giao dịch mua bán cho Nghiêm đại nhân. Phụ thân ở trong quỷ thị làm quỷ thương, ông là người phụ trách cho giao dịch minh hôn. Nghiêm đại nhân thân là quan doãn gia phủ Kinh Triệu viết sổ nhân khẩu trong Bình Đô, cho nên mấy chuyện sống chết cưới gả tất nhiên rõ như lòng bàn tay. Ông ta cung cấp vị trí phần mộ của các cô nương còn trong trắng, sau đó phái người đào thi thể các nàng lúc nửa đêm, giao cho phụ thân đến buôn bán ở quỷ thị, nếu chuyện làm ăn thành công, hai nhà chia nhau hai tám."
Công đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của Trần Khởi Vân vang vọng bốn phía. Chuyện nhi nữ mất sớm vốn luôn là nỗi đau các bậc làm cha làm mẹ, thế mà lại dám dựa vào chuyện này không chút nhân tính làm ra mấy chuyện làm ăn như vậy quả là làm người khác sợ hãi.
"Được lợi thế này, địa vị của phụ thân ở quỷ vương ngày càng thuận buồm xuôi gió phất cao, Nghiêm gia tham lợi, buộc phụ thân đi chào giá cao cho người sống minh hôn."
"Người sống minh hôn?" Quách Hoàn xem như thường xuyên đi đây đi đó biết rõ tất cả thứ ăn chơi tại Bình Đô cũng chưa nghe qua cụm từ này.
"Phàm là người có chút quyền thế tiền tài, mặc dù tìm kiếm thê tử minh hôn cho nhi tử đã chết của mình, song cũng muốn tìm môn đăng hộ đối, thế nhưng nữ nhân như vậy qua đời sớm nào có nhiều. Bởi vậy.... Bởi vậy bọn họ sẽ lén lút thuê mấy tên lưu manh giả bộ làm người khuyết tật, ẩn núp phương nam dò la tìm các cô nương gần đó, sau đó sẽ tìm cơ hội bắt các nàng lại rồi trực tiếp chôn sống người. Chuyện làm ăn như vậy khá ngu hiểm, bởi vậy sau lưng phải có người chống cho, tiền bạc so với minh hôn bình thường cũng cao gấp mấy lần."
Trần Khởi Vân liếc mắt nhìn sắc mặt xanh trắng khác nhau của mọi người trên công đường tiếp tục nói: "Phụ thân cũng bởi vậy kiếm lời một chút tiền bạc, trang của bọn ta cũng xem như một nhà phú hộ nhỏ. Thế nhưng lúc đó huynh trưởng lại coi trọng bà chủ Lãm Vị các, các vị quan lão gia cũng biết, chuyện làm ăn Lãm Vị các tốt cỡ nào, sao bà chủ Lâm có thể để ý tới phú thương nho nhỏ bọn ta. Huynh trưởng tốn không ít tiền vì chuyện này, sau đó còn mua một chức vụ trong quân tuần phòng, miễn cưỡng cũng xem nửa chức quan mới đổi được chút cái nhìn của bà chủ Lâm."
"Nàng quen biết không ít quan to quyền thế tại Bình Đô, lúc kết hôn bởi vì không mất mặt, sinh lễ cũng phong phú. Chút tiền dành dụm trong nhà vì chuyện này cũng tiêu hao gần hết, phụ thân liền bán ta minh hôn cho Tưởng Gia, sau khi thu được tiền liền lấy đó mua sính lễ cho huynh trưởng." Trong mắt Trần Khởi Vân lộ ra oán giận.
"Minh hôn?" Ôn Thành vẫn luôn cẩn trọng nghe chợt chú ý đến hai từ này hỏi: "Ta nhớ tên hoạn quan Tưởng Gia kia vẫn còn sống."
Nói đến đây, Trần Khởi Vân giận dữ xấu hổ đến mặt đỏ phừng phừng: "Bên ngoài nói là gả ta cho hắn, nhưng thực ra ta bị hắn mua để minh hôn cho sư phụ đã chết của hắn. Vào năm bệ hạ đăng cơ, sư phụ của hắn là lão hoạn quan kia được thả ra khỏi cung, vừa ra khỏi không lâu liền đổ bệnh qua đời."
"Bên trong cung? Bạch tướng có ấn tượng gì không?" Quách Hoàn hỏi.
Đột nhiên bị đề cập tới mấy chuyện này, Bạch Bỉnh Thần chưa kịp phản ứng, chỉ nhíu lại lông mày suy nghĩ cẩn trọng: "Cũng đã qua lâu rồi, thực sự có chút nhớ không rõ, có điều cách đây không lâu hoàng hậu đúng là có thả một nhóm cung nhân ra cung.Muốn tra được người này không khó, nhân khẩu ra vào cung đều ghi lại trong sổ."
Thấy hắn phối hợp như thế, chút nghi ngờ trong mắt Quách Hoàn dần phai nhạt, hắn quan sát nhìn Bạch Bỉnh Thần một chút, lại xoay sang Trần Khởi Vân nói: "Không phải ngươi và Nghiêm Trường Tự tình đầu ý hợp sao? Chút bạc ấy đối với một con cháu nhà quan mà nói chẳng phải chuyện gì, cớ sao lại để nhà ngươi muốn bán ngươi lấy tiền? Tam ty hội thẩm, vụ án này phải tấu lên trên, ngươi dám nói bậy thử xem?
"Ta cùng Nghiêm công tử vốn đôi bên tình ý, nhưng hắn phụ ta." Trần Khởi Vân oán hận nói, "Ngày xưa thề non hẹn biển, đảo mắt đã bạc tình, hắn đương nhiên sẽ không chịu chi ra đồng bạc nào cứu ta. Là ta dùng việc Nghiêm gia cùng phụ thân từng hợp tác minh hôn bắt bí, uy hϊếp hắn đến gặp mình. Ai có ngờ được Nghiêm gia có tật giật mình, phụ thân nói cho ta nghe một số chuyện bí mật, sau đó hai bên xảy ra tranh chấp, vì Nghiêm Trường Tự muốn diệt khẩu, gϊếŧ huynh và cha ta, còn ta nhân lúc bọn họ tranh chấp lén trốn thoát mới còn sống."
"Bí mật gì?" Quách Hoàn hỏi.
"Hội hoa đăng năm ngoái, ta bắt gặp một cuộc giao dịch minh hôn. Binh bộ thượng thư Phạm Hồng Tín mua một cô nương còn sống cho con trai đã chết của ông ta, người ông ta mua là cháu gái Cần Viễn bá, Lữ Nhạn." Tâm tình Trần Khởi Vân dần trở nên kích động lên: "Khi đó ta mới biết, một phủ Kinh Triệu sao có thể nhúng tay tuần phòng Bình Đô, đồng thời sao có thể chịu thăng chức cho huynh trưởng ta trong quân đội tuần phòng, thì ra là dựa vào chuyện làm ăn này, là dựa vào binh bộ thượng thư Phạm Hồng Tín!"
Mãi đến tận khi Bạch Bỉnh Thần ra khỏi Đại Lý Tự, bên tai vẫn cứ quanh quẩn thanh âm lên án cực kỳ có khí phách của Trần Khởi Vân.
Thấy hồn vía đối phương thơ thẩn lên hồn mây, lúc ra khỏi cổng lớn còn sơ ý vấp chân ngay ngưỡng cửa, Tề Dưng vội vàng đỡ lấy người: "Bạch tướng, không sao chứ?"
Bạch Bỉnh Thần hít sâu một hơi nhìn về phía Tề Dung, mắt sáng như đuốc: "Ngươi có biết chuyện Phạm Hồng Tín lén lút làm ra sau lưng không?"
Lời là vậy, nhưng ẩn ý bên trong chính là hỏi Tề Dung có tham gia vào việc minh hôn này hay không, khiến cho Tề Dung lắp ba lắp bắp.
"Không... Tuyệt đối không có! Bạch tướng ngươi cũng biết ta nhát gan, mấy chuyện như vậy ta thật sự không dám làm."
Một hình bộ thượng thư như hắn còn sợ trên tay dính máu, chuyện kỳ dị như vậy nói ra chắc chẳng có ai thèm tin. Tin rằng đối phương không dám nói dối trước mặt mình, Bạch Bỉnh Thần bỏ lơ mấy câu nói khoa trương của đối phương.
Bị Bạch Bỉnh Thần nhìn chăm chú đến có chút sợ hãi Tề Dung giãy dụa đấu tran một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Còn có thể cứu được Phạm thượng thư không?"
"Không lẽ đây là ngày đầu tiên ngươi cất bước trên chốn quan trường Bình Đô sao? Ngươi không rõ địa vị Cần Viễn bá? Phạm Hồng Tín đã không còn cửa thoát rồi."Bạch Bỉnh Thần đột nhiên nghĩ đến gì đó lên tiếng nhắc nhở, "Nếu không muốn dính vào chuyện này thì nên thận trọng suy nghĩ, đừng gấp gáp cầu xin cuốn mình vào."
"Vậy chẳng phải vị trí thương thư bỏ trống sao..." Tề Dung thăm dò hỏi.
"Dù có chuyện gì đi chăng nữa, gã cũng là thuộc hạ dưới tay ta, bệ hạ tạm thời sẽ không để cho người của ta ngồi lên vị trí kia."
Tề Dung cuống lên: "Chẳng phải bọn kia ngư ông đắc lợi quá rồi sao?"
"Sợ cái gì? Quân đồ ở trong tay ta, binh bộ chỉ là một thùng rỗng, đưa cho hắn cũng không sao."
Tề Dung không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đường cùng của Phạm Hồng Tín, gã ta cầu xin đến Bạch Bỉnh Thần, thậm chí còn chấp tay dâng cả bản đồ quân doanh, thế nhưng kết cục vẫn không cứu nổi cái mạng của mình.
Hắn nhìn thoáng qua bên gò má Bạch Bỉnh Thần, trong lòng xẹt qua chút khí lạnh.
Tề Dung quả thực không sợ tay nhuộm máu tươi, thứ hắn sợ chính là cái vị lạnh lùng vô tình ngồi trên cao bên cạnh mình, chỉ cần không còn giá trị lợi dụng cũng sẽ bị đá một cái bay ra ngoài, không chút do dự.
Thế gian này dường như chẳng có bất kỳ thứ gì có thể níu chân của Bạch Bỉnh Thần ngừng lại, dù chỉ là giây lát.
Quách Hoàn chắp tay sau lưng nhìn bóng lưng Bạch Bỉnh Thần rời đi, lôi người mặc quan phục cạnh mình: "Xem xong rồi?"
Ôn Thành khép danh sách lại, song trong mắt lộ ra nét kinh ngạc: "Ngươi lấy danh sách này từ đâu ra?"
"Ngươi nói cho ta biết trước, chữ viết đó có phải là Bạch Bỉnh Thần không?"
"Không phải." Ôn Thành trả lời quả đoán, Quách Hoàn nghe vậy cũng thở phào.
Ôn Thành là người yêu thư pháp, mỗi ngày chôn trong đống chữ luyện tập, thành ra về kỹ năng nhìn nét hay từ hình suy ra mặt chữ vô cùng tài tình. Nếu hắn nói không phải, vậy quyển danh sách này thật sự không có liên quan đến Bạch Bỉnh Thần. Quách Hoàn còn đang ngẫm nghĩ, bên tai vang lên một tràng âm thanh từ Ôn Thành.
"Ngươi xem nét bút này uyển chuyển, mới nhìn cũng không không giống, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì..."
Quách Hoàn ngắt ngang: "Là Mai Thiều."
"Cái gì?"
"Hôm nay ta tới muộn chính là vì Mai Thiều chặn lại ở cửa phủ giao danh sách này cho ta. Ta nhìn thấy chữ trên đó giống của Bạch Bỉnh Thần, trong lòng cũng có nghi ngờ, cho nên mới thăm dò hắn thử trước công đường, ấy vậy mà hắn thật sự như cái gì cũng không biết."
Ôn Thanh im lặng một lúc lâu bèn hỏi: "Vậy giữa hai người họ, ngươi tin ai?"
Quách Hoàn cắn móng tay hơi mơ hồ: "Ta không tin ai. Dù gì những thứ cần thẩm tra cũng đã tra xong, hiện tại cứ đem hồ sơ vụ án tiến cung dâng cho bệ hạ đi, còn mấy chuyện mất công sức không có ích lợi gì cứ để cho bệ hạ, chút bổng lộc kia chẳng đáng để ta hao tâm tốn sức như vậy."
Hắn cầm lại danh sách từ tay Ôn Thành rồi phất phất tay ra sau: "Được rồi, mau tiến cung, nếu không thì không kịp chuyến du thuyền hoa của ta."
Bản cung tam ty hội thẩm còn chưa dâng đến ngự tiền, thì một lão nhân tóc trắng xóa đã bước chân đi vào Cần Chính điện.
Cần Viễn bá đã qua tuổi bảy tươi quỳ gối trước mắt Triệu Trinh giàn giụa nước mắt, khiến cho đối phương đang phê duyệt sổ sách cũng khó xử không biết làm sao.
"Có chuyện gì vậy?" Ra hiệu Phúc Thuận nâng Cần Viễn bá dậy, Triệu Trinh có chút thấp thỏm hỏi han.
Cần Viễn bá là lão nhân đã sống qua ba triều đại, ông là bậc trí sĩ kề cận tiên đế, được tiên đế xem như người thân, thân phong cho ông là Cần Viễn bá, hiện tại đang dưỡng lão tại đất Bình Đô, bình thường không có một ai dám quấy rối vị lão công thần này.
Huống chi, đối với Triệu Trinh mà nói, Cần Viễn bá có ơn với hắn. Lúc trước Triệu Trinh đăng cơ, Cảnh vương không tin thánh chỉ truyền ngôi phản lại Bình Đô, hơn nữa thần tử bên trong kinh thành đều theo Cảnh vương khiến cho lòng người bàng hoàng. Khi đó, là chính Cần Viễn bá đứng ra tra nghiệm thánh chỉ, đồng ý dùng thanh danh một đời đảm bảo nâng đỡ Triệu Trinh ngồi trên ngôi vị hoàng đế, dẹp yên triều đình, hắn mới có can đảm trừng trị Cảnh vương mưu loạn.
Nhớ đến chuyện này, Triệu Trinh ngồi dậy đỡ lão đến ngồi trên ghế, sau đó tự tay rót cho ông một chung trà động viên: "Lão đại nhân có chuyện gì cứ nói với trẫm."
Cần Viễn bá không còn âm trạng uống trà bi thương nói: "Bệ hạ ngài cũng biết, cháu gái lão thần năm ngoái tham gia hội hoa đăng bị lạc đường, cũng nhờ có hoàng ân quan tâm, bệ hạ còn cố ý sai người tìm kiếm những cũng không có tung tích. Lão thần cảm thấy lo lắng, lúc nào cũng hổ thẹn, hôm nay rốt cuộc cũng biết được tăm tích của cháu mình."
"Vậy người đang phương nào?"
Cần Viễn bá duỗi ngón tay gầy rọc của mình móc lấy một lá thư từ trong l*иg ngực đưa tới tay Triệu Trinh, song cũng quỳ xuống: "Lão thần cầu xin bệ hạ tra rõ án, đòi lại công đạo cho cháu gái."
Bất ngờ nhận lấy cái quỳ xuống từ Cần Viễn bá, Triệu Trinh chưa kịp suy nghĩ gì liền theo bản năng muốn đỡ lão ngồi dậy, thế nhưng lão nhân kiên quyết không chịu đứng lên.
"Lão thần tuổi tác đã cao, một đời vì nước, không lời oán hận. Nhưng ai có thể tưởng tượng được ngay trong chính triều đình lại có người lòng lang dạ sói ngầm làm chuyện dơ bẩn cướp đi sinh mạng cháu gái lão thần, cái này có khác nào bóp chết nửa trái tim của lão thần, sao lão thần không đau không oán cho được chứ!"
Nghe được tiếng khóc nghẹn ngào từ Cần Viễn bá quỳ rạp dưới đất, Triệu Trinh mở ra lá thư, một chiếc vòng tai dính màu rơi xuống.
Hắn nhận ra đó là bông tai hoàng hậu ban cho Lữ Nhạn, chỉ mới qua một năm, chiếc vòng đó đã bắt đầu có dấu hiệu cũ kỹ.
Hệt như một khi chỉ cần bước ra cửa cung, bên ngoài chính là đầm rồng hang hổ, quyết nhai nghiến nữ nhân, ngay cả chút vật tùy thân trang trí cũng không tha. Cũng như từ tận trời cao xuống dưới mặt đất, vẫn không có chỗ nào an toàn dành cho phận nữ nhi bọn họ.