Tiểu Mỹ Nhân Ngoan Ngoãn Bị Thuần Phục

TG2 - Chương 20: Đến nhà Lục Yến (H)

Đợi đến khi trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt kết thúc thì đã quá giờ tan học, Diệp Lan Tinh mệt mỏi đến độ muốn ngất xỉu, cơ thể trắng trẻo chi chít vết đỏ, cậu cạn kiệt sức lực gục trong l*иg ngực của Lục Yến, để mặc cho hai người đàn ông giúp cậu lau chùi cơ thể cho sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Diệp Lan Tinh liền đứng lên định chạy khỏi đây, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị Tạ Tử Kiển túm chặt cánh tay,đôi mắt ngập nước, đáng thương nói: “Làm gì thế, tôi muốn về nhà.”

Nghe thấy thế, Tạ Tử Kiển quay đầu lại trao đổi ánh mắt với Lục Yến, sau đó thì nhún nhún vai, hắn mỉm cười và nói với vẻ không mấy để tâm: “Được thôi, tạm biệt cục cưng nhé.”

Diệp Lan Tinh rụt cổ lại, sau đó nghiêng nghiêng đầu rất lấy làm lạ, tại sao hai tên này tự dưng lại dễ nói chuyện thế, tuy nhiên cậu cũng không nghĩ gì nhiều, lảo đảo chạy ra khỏi cửa ngay lập tức.

Có điều không bao lâu sau, Diệp Lan Tinh liền nhận ra tại sao hai người đó lại thản nhiên thả cậu đi như vậy. Khi cậu vừa về tới phòng thì đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cha cậu, đoán chừng là vì thấy cậu không nhận cuộc gọi nên ông ấy đã gửi tới vài mẩu tin nhắn.

[Tiểu Tinh, nghe nói con muốn vào ở ký túc xá à, mới hôm nay cậu chủ nhỏ của nhà họ Tạ nói với cha rồi, cậu ấy bảo hai đứa là bạn bè cơ đấy. Sao con không chịu nói sớm cho cha biết vậy chứ, cha chắc chắn sẽ đồng ý mà! Biết đâu trong tương lai nhà chúng ta còn có thể hợp tác làm ăn với nhà họ Tạ nữa kìa!]

[Con cứ yên tâm ở đó! Cố gắng tạo quan hệ thân thiết với cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ đi nhé!]

Tên nhóc ghê gớm này, rốt cuộc thì người cha dễ tính này của cậu có biết là ông ấy đã tự tay đưa con trai của mình vào hang sói không hả?

Diệp Lan Tinh giận dỗi phồng má, bất chợt cậu thấy trên vai hơi nặng, thì ra là Tạ Tử Kiển đang khoác tay lên vai cậu, làm như thân nhau lắm ý, khuôn mặt ngứa đòn kia còn nở nụ cười xấu xa, ngoài ra còn có Lục Yến đang đứng sau lưng.

“Đi nào cục cưng, cưng về nhà đúng không?”

“Các cậu… sao các cậu có thể làm vậy chứ!” Diệp Lan Tinh định xô Tạ Tử Kiển ra, nhưng rồi lại bị hắn hung hăng ấn vào trong l*иg ngực, cơ thể nhỏ nhắn của cậu loạng choạng một lúc, trông có vẻ như đang vừa giận lại vừa ngại.

Tạ Tử Kiển biết rõ mà còn cố ý hỏi rằng: “Có chuyện gì thế?”

Diệp Lan Tinh vừa khóc ban nãy nên khóe mắt vẫn còn ửng đỏ, cậu dùng ngón tay nhẹ lau qua vành mắt, cất giọng mềm mại: “Tại sao lại không chịu buông tha cho tôi, học hành tử tế không được à…”

Câu nói này khiến cho hai người họ bật cười thành tiếng, Lục Yến đi lại gần vuốt nhẹ qua khóe mắt của thiếu niên, dịu dàng nói: “Buông tha cho cậu ấy à, chuyện này là không thể nào.”

Tạ Tử Kiển còn bạo gan hơn nữa, hắn cắn lên vành tai đỏ lừ của cậu, nói với giọng cười cợt: “Tôi với A Yến đều được dạy dỗ bởi giáo viên ưu tú riêng của gia đình, cho dù không tới trường cũng chẳng có vấn đề gì cả, ông đây không thích học hành mà chỉ thích cậu thôi, ông muốn chơi cậu mỗi ngày.”

Diệp Lan Tinh nghe hắn nói mà đỏ cả mặt, cậu né tránh vì xấu hổ, bàn tay nhỏ nhắn bấu víu dây đeo cặp tỏ vẻ lúng túng không biết phải làm sao: “Đừng nói nữa…”

“Được, vậy thì không nói nữa, về nhà thôi.”

-

Cứ thế Diệp Lan Tinh ngơ ngác để hai người đó ôm lên xe, không gian trong xe rất rộng rãi.

Chẳng mấy chốc thì đã vào tới một ngôi biệt thự được xây dựng theo hơi hướng hiện đại, Diệp Lan Tinh đã từng đọc câu chuyện, cậu biết ngôi biệt thự này là của nhà Lục Yến, thông thường cũng chỉ có một mình Lục Yến ở, thỉnh thoảng thì Tạ Tử Kiển cũng sẽ gọi thêm bạn bè đến chơi.

“Cục cưng, đến nhà rồi.” Tạ Tử Kiển khoác tay lên bờ vai gầy gò của Diệp Lan Tinh, sau đó ôm cậu xuống xe.

Diệp Lan Tinh cũng không biết nơi này là nơi nào, thế nên cậu chỉ có thể mặc cho hai người kia ôm mình đi vào trong ngôi biệt thự, nhưng cậu bỗng chạy lên trước để tránh xa hai tên khốn kiếp đó hơn một chút.

Lục Yến liếʍ môi và phì cười, hắn đưa tay túm cậu lại, kéo bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia, sau đó ấn ngón trỏ của cậu lên khóa cửa điện tử thực hiện một vài thao tác: “Có dấu vân tay của cưng rồi đấy, Tiểu Diệp Tử, đừng gọi anh là đồ khốn kiếp nữa, gọi anh đi nào.”

Diệp Lan Tinh lập tức đỏ bừng cả mặt, đôi mắt óng ánh kia mở to hơn một tí, ngay cả dái tai của cậu cũng ửng đỏ theo, cậu hoảng loạn rụt tay lại, sau đó phồng má hờn dỗi: “Tôi không thèm kêu đâu, các cậu chỉ biết ăn hϊếp tôi thôi…”

“Ừm, anh cứ thích ăn hϊếp cưng đấy.” Tạ Tử Kiển mỉm cười nói, sau đó đẩy cậu đi vào trong.