Hôm sau khi đến lớp, toàn thân của Diệp Lan Tinh đã không còn tí sức lực, còn có không ít dấu vết được lưu lại ở trên người, bướm nhỏ chưa từng nhận được sự "yêu thương" vẫn còn sưng đỏ, đi vài ba bước là vải qυầи ɭóŧ lại cạ sát vào phần thịt nhô ra của âʍ ɦộ, cảm giác kì dị khiến cậu cảm thấy cực kỳ không quen.
Nhưng cậu lại không thể không đi được, khi đi đến cửa lớp hợp, Diệp Lan Tinh còn đang chần chừ, nhưng không ngờ rằng khi vừa mới bước vào cửa thì cậu liền nhìn thấy cảnh tượng ba người đang đối mặt với nhau ở bên cạnh chỗ ngồi của cậu.
Diệp Lan Tinh chậm rì rì đi qua đó, lúc này nghe thấy họ nói thì mới biết rốt cuộc là chuyện gì.
Chuyện là nhân vật thụ chính muốn ngồi cạnh Lục Yến, nhưng rồi lại bị hắn từ chối. Tuy nhiên hình như Mạc Du lại không muốn mất mặt, cậu ta đứng thẳng lưng, cắn môi và nói nhẹ nhàng: "Lục Yến, gần đây hai nhà chúng ta đang hợp tác làm ăn, chú cũng bảo hai ta nên tiếp xúc với nhau nhiều nhiều mà, tôi có thể giúp đỡ cậu."
Một tay của Tạ Tử Kiển đang cầm cà vạt, hắn mỉm cười: "Cỡ như A Yến mà phải cần cậu giúp ấy à? Ý của cậu là cậu ấy không bằng cậu ư?"
"Tất nhiên là không phải vậy!"
Mạc Du hơi cuống lên, nhưng Lục Yến lại như thể không nhìn thấy, ánh mắt của hắn từ từ di chuyển ra phía sau và nhìn Diệp Lan Tinh - người đang nấp ở đằng sau giả bộ như tàng hình.
Về phần Diệp Lan Tinh thì lại đang suy nghĩ, không ngờ là nhân vật thụ chính lại không quá giống hình tượng nhân vật theo góc nhìn của cậu, trong câu chuyện vốn có thì cậu ta là một bông hoa trong trắng, tính cách kiên cường, xinh đẹp vạn người mê, tuy nhiên vào tình tiết như lúc này thì dường như không phải vậy.
"Thế thì tại sao cậu ta lại ngồi ở đây được?" Đột nhiên Mạc Du hất cằm, đôi mắt phương kia lườm sang cậu, trong lòng lấy làm lạ, tại sao Diệp Lan Tinh vừa biến mất một buổi chiều mà đã trở nên xinh đẹp như thế này.
Diệp Lan Tinh tự nhiên bị người ta chỉ thẳng mặt thì lập tức sững sờ, cậu đứng nguyên ở chỗ cũ với vẻ lúng ta lúng túng.
Tạ Tử Kiển cũng xoay người lại, khi nhìn thấy thiếu niên đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn họ, cậu lùi lại vài bước chân, chiếc áo khoác đồng phục ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai, đôi môi hiện lên một màu hồng xinh xắn, nhưng điểm khác biệt so với hôm qua đó là, hình như trên gương mặt của cậu thiếu niên trẻ trung có thêm một chút quyến rũ, mỗi khi cậu động đậy là trên người lại toả ra hương thơm thoang thoảng.
"Tự giữ lấy mình đi." Lục Yến bất thình lình lên tiếng, hắn nói với giọng lãnh đạm.
Chắc chắn là ý trong lời nói này không chỉ ở trên mặt chữ, Mạc Du nghiến răng, trông dáng vẻ rất không cam lòng, nhưng cậu ta vẫn lề mề đứng đấy không chịu đi, biết bao nhiêu người đang nhìn bọn họ, nếu như cậu ta đi như thế thì không phải sẽ mất mặt lắm à.
Diệp Lan Tinh sợ bị bắt nạt nên bèn mở miệng nói với vẻ nhút nhát: "Hay là để tôi đổi chỗ với cậu nhé, tôi không sao đâu."
Cậu vừa thốt ra lời này thì Mạc Du không tỏ thái độ gì hết, sau đó chỉ để lại một câu "ai cần cậu nhường" rồi bỏ đi mất. Ngược lại hai người Tạ Tử Kiển và Lục Yến thì ngước mắt nhìn cậu, trong ánh mắt dâng lên thứ cảm xúc sâu lắng, Diệp Lan Tinh hoảng đến mức định lùi về sau thêm mấy bước nữa, nhưng rồi lại bị Tạ Tử Kiển tóm chặt lấy cổ tay và kéo đến chỗ ngồi.
Tạ Tử Kiển cười khẽ một tiếng, hắn choàng tay qua bả vai đang run run của thiếu niên, nói với ngữ khí khá thờ ơ: "Cục cưng, cưng muốn đổi chỗ à?"
Hơi thở của chàng trai đang bao phủ lấy cậu, sau lưng còn có ánh mắt lạnh như băng của Lục Yến đang dõi theo, Diệp Lan Tinh chớp chớp mắt với vẻ vô tội, cả người cậu đều đang run lên, cậu trả lời né tránh: "Cậu buông tha cho tôi đi được không, tôi không có gì thú vị đâu, tôi đi thì cậu có thể học hành được yên tĩnh…"
Cậu vừa dứt lời thì Lục Yến liền bật cười thành tiếng, Tạ Tử Kiển cảm thấy chú thỏ con trong lòng hắn đáng yêu quá thể, thế là hắn bèn bạo gan áp sát đến bên tai của cậu và nói rằng: "Nhưng tôi cứ muốn chơi đùa với cậu đấy, chơi đùa bầu vυ' sữa này, vuốt ve bướm nhỏ của cậu này, cho cậu thưởng thức côn ŧᏂịŧ của anh đây nữa."