“Không những ngoan, mà còn mềm nữa đấy.” Giọng điệu của Tạ Tử Kiển trở nên không đứng đắn, “Trên người chỗ nào chỗ nấy cũng mềm như bông ấy.”
Diệp Lan Tinh run run, cậu vội vàng dựa sát vào vách tường, cố gắng ngồi xa Tạ Tử Kiển ra một tí, đồng thời quai hàm phồng cả lên, cậu khẽ mắng hai người họ với giọng lí nha lí nhí: “Tên khốn kiếp, ngang ngược vô lý”
Nhưng Lục Yến đã nghe thấy toàn bộ thanh âm nhỏ xíu và mềm mại không có tí tẹo lực công kích này của Diệp Lan Tinh, hắn khẽ nhếch môi, cảm giác như thể có một sợi lông gà vừa quét qua trái tim mình, vừa mềm mại vừa nhẹ tênh.
Cả một tiết học buổi sáng Diệp Lan Tinh học với tâm trạng thấp thỏm lo âu, cậu lo sợ hai tên khốn kiếp đó sẽ đột ngột làm gì đó với cậu. Nhưng may mà khi vừa hết tiết thì cậu liền vờ như có vấn đề cần hỏi thầy giáo, bèn gọi thầy lại ngay lập tức, thế là xem như cậu đã tạm thoát được kiếp nạn này.
Diệp Lan Tinh cứ thế chịu đựng cho đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, cậu trông chờ tiếng chuông tan lớp, vừa nghe thấy chuông reo là cậu gọi Quý Thời Sâm ngay, tiếp đó ôm theo quyển sách toán chạy hồng hộc qua đó, cậu e dè nhìn lướt qua ánh mắt đang ở sau lưng, sau đó hỏi thầy với vẻ cẩn trọng: “Thầy ơi, em không hiểu chỗ này lắm, thầy có thể giảng lại giúp em không ạ?”
Quý Thời Sâm gật đầu, sau đó thu dọn sách ở trên bàn giáo viên và nói: “Được chứ, em theo tôi đến văn phòng.”
Diệp Lan Tinh vội gật đầu với vẻ ngoan ngoãn, rồi nối gót của người đàn ông đi đến văn phòng giáo viên. Văn phòng của Quý Thời Sâm là phòng biệt lập, nó nằm ở góc ngoặt của tầng lầu, Diệp Lan Tinh ôm lấy sách, cậu vẫn đang cảm thấy hơi bất ngờ vì căn phòng này rộng rãi đến khó tin, quả thực là có thể ngủ nghỉ ở đây luôn ấy chứ.
“Em muốn hỏi vấn đề gì?”
Diệp Lan Tinh nghe thấy câu hỏi vang lên từ phía sau, cậu cẩn thận đóng cửa lại, nhưng khi cậu vừa khép cửa lại thì đã bị người đàn ông ôm chầm lấy từ sau lưng, bàn tay to bản của người đàn ông bao phủ lên tay cậu, mùi hương của gỗ cứ thế ập đến.
“Hay là để tôi hỏi em một câu trước nhé?” Giọng nói của Quý Thời Sâm trầm thấp, hắn phả ra hơi thở nóng hổi, cơ thể thì dán sát vào thiếu niên yếu ớt đang ở trong l*иg ngực, hắn cảm nhận được sự run rẩy của cậu bạn nhỏ, thế là bàn tay kia bèn chậm rãi lần mò xuống dưới, mãi cho đến khi vịn lấy bờ eo thon nhỏ của Diệp Lan Tinh, hắn mới vuốt nhè nhẹ vài cái với vẻ thỏa mãn.
“Em đến báo danh muộn như vậy, có phải là đã làm gì đó với Tạ Tử Kiển ở nhà vệ sinh rồi đúng không? Cậu ấy chơi em rồi à?” Quý Thời Sâm nói với vẻ từ tốn, ngữ điệu thân mật như thể hai người yêu nhau đang tâm sự chuyện riêng tư vậy.
Diệp Lan Tinh trở nên sợ hãi, cậu vừa cố gắng vùng ra, vừa lắc đầu nguầy nguậy và nhỏ giọng biện giải: “Em, em không có, thầy buông em ra đi được không…” Trong vành mắt của cậu đã tràn ngập nước mắt, cậu không hiểu nổi tại sao thầy giáo lại đối xử với mình như thế này.
Quý Thời Sâm khẽ hôn lên thiếu niên đang run lẩy bẩy trong vòng tay hắn, sau đó bế bổng Diệp Lan Tinh lên bằng một tay, hắn không giải thích gì mà bế cậu nhóc đang khóc lóc dữ dội đến mức đôi mắt đỏ bừng đi đến chiếc bàn trong văn phòng và đặt cậu xuống, rồi vây lấy cậu vào giữa hai cánh tay của hắn.
Hắn rũ mắt nhìn giọt nước mắt đang rơi tí tách của Diệp Lan Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp kia đẫm vệt nước mắt, nhưng ngộ nghĩnh thay là cảnh tượng đáng thương này lại châm lên ngọn lửa ham muốn trong lòng hắn, Quý Thời Sâm mở miệng nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhưng tôi không tin, cho tôi xem thử đi.”
Quý Thời Sâm nói xong thì lập tức duỗi tay đến bên mép quần của Diệp Lan Tinh, rồi bắt đầu lột quần của thiếu niên với động tác thật chậm rãi, sau đó vận sức kéo mạnh quần của cậu xuống dưới, chiếc quần rơi đến mắt cá chân và vắt vẻo ở đó, đôi chân mảnh mai và trắng nõn của cậu đã được phơi này, bao gồm cả nơi giữa hai chân đang được chất vải trắng tinh bao bọc lấy.
Diệp Lan Tinh xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng bừng, cậu khóc sướt mướt và ôm lấy chân vùng vẫy một cách yếu ớt, cậu thút tha thút thít mà rằng: “Xin thầy, thầy đừng làm vậy… cậu ấy chưa làm em…”
“Nhưng bây giờ thầy muốn làm em rồi.”
Quý Thời Sâm đã nở nụ cười, hắn từ từ tách bàn tay của thiếu niên ra, tay còn lại thì tháo cà vạt của mình xuống, sau đó trói hai cổ tay gầy gò và trắng muốt của thiếu niên lại với nhau với động tác rất dịu dàng.
Hắn ngắm nhìn Diệp Lan Tinh đang run cầm cập chẳng khác gì một chú dê con đang chờ bị thịt, sau đó không hề chần chừ mà dang rộng hai chân của thiếu niên ra, tuy nhiên điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ đó chính là tấm vải trắng tinh ở giữa hai chân kia đã ướt một mảng, trông giống như là bị thứ gì đó thấm ướt, làm tăng thêm vài phần sắc tình.