Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 10: Khiêu khích

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Liên Trăn sững sờ, trong đầu lướt qua khuôn mặt sáng ngờ đó, ánh mắt không chút kiêng kỵ, quả đúng là công tử trăng hoa, thật lãng phí cho vẻ ngoài tôn quý lịch sự như thế.

"Thật sự đẹp trai như vậy sao?” Diệp Điển Na dấy lên lòng hiếu kỳ.

Liên Trăn đang chờ trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh vui mừng của bà mối: "Chú rể tới rồi.”

Diệp Điển Na dấy lênhứng thú, sử dụng mười tám loại võ nghệ nước ớt, chơi đoán chữ vân vân, ầm ĩ đến nỗi cuối cùng Tiêu Hàng không thể không quẫn bách nhảy một khúc « quả táo nhỏ » mới đón được cô dâu ra ngoài.

Liên Trăn và Diệp Điển Na được sắp xếp ở góc dưới bên trái lễ đài, hai người vừa ngồi xuống, người của bàn bên cạnh đã đến gần.

"Liên Trăn, đã lâu không gặp, không ngại chúng ta ngồi cùng bàn chứ.” Hứa Tố Ngưng mặc bộ lễ phục màu tím đắt đỏ, nổi bật da thịt tuyết trắng, tay cầm túi xách Dior màu xanh vỏ cau, khí chất vô cùng nổi bật, xinh đẹp hào phóng.

Mà hai người Trần Hân Hân, Sài Tĩnh Hương theo sát phía sau cô ta, đều mặc đồ hiệu thời thượng, trẻ trung xinh đẹp khiến những bàn xung quanh liên tục chú ý.

Liên Trăn nhàn nhạt gật đầu, thật ra cô đã sớm nhìn thấy bọn họ, vốn muốn giả bộ như không nhìn thấy, không ngờ bọn họ vẫn tìm tới.

"Đã qua mấy năm rồi, Liên Trăn cậu vẫn không có thay đổi gì nhỉ.” Trần Hân Hân ngồi xuống dẫn đầu cười duyên nói: "Lần trước còn nghe Sài Tĩnh Hương nói nhìn thấy cậu, nghe nói bây giờ cậu làm giáo viên múa cho trường học năng khiếu, học sinh bây giờ rất tinh nghịch đúng không, sợ là không dễ dạy.”

Liên Trăn giả bộ như nghe không hiểu cô ta nói bóng gió, vẫn cười như cũ: "Cũng được.”

Hứa Tố Ngưng bỗng nhiên cười nói: "tôi có nghe nói về trường học năng khiếu của cậu, một người thân của tôi có đầu tư cổ phần, lần sau tôi sẽ bảo người đó chiếu cố cậu nhiều hơn.”

Liên Trăn nhíu mày, Diệp Điển Na vội cười hì hì nói sang chuyện khác: "Tố Ngưng, người thân cậu đúng là rất có bản lĩnh, đúng rồi, bây giờ cậu đang làm gì?”

Hứa Tố Ngưng nhướng lông mày tinh xảo, Trần Hân Hân hắng giọng một cái nói: "Mấy ngày trước Tố Ngưng mới được thu xếp vào Lệ Thị đi làm, đảm nhiệm vị trí thư ký của tổng giám đốc Lệ.”

"Lạch cạch.” Liên Trăn đang muốn đổ nước bất chợt ngón tay va vào cốc nước bên cạch, nước đổ vào trên lễ phục màu tím của Hứa Tố Ngưng.

Trần Hân Hân "Ai nha" một tiếng: “cậu muốn làm gì, cái váy này của Tố Ngưng được người nhà cô ấy đặt riêng chở về từ châu Âu đấy.”

"Thật xin lỗi.” Liên Trăn lấy lại tinh thần vội cầm giấy lau giúp cô ta.

"Đừng động vào tôi, loại váy này không phải loại cậu động vào được đâu.” Hứa Tố Ngưng ghét bỏ ngăn cô lại, sắc mặt Liên Trăn cứng lại.

Diệp Điển Na giận dữ cười lạnh nói: "Cậu có ý gì, chẳng qua là chiếc váy mà thôi, tôi bồi thường thay cô ấy còn không được sao.”

“Điển Na, tôi biết nhà cậu có chút tiền, có điều cái váy này không phải cậu bồi thường nổi đâu.” Trần Hân Hân khinh miệt nói: "Cậu có biết cái váy này bao nhiêu tiền không, gấp mấy lần chiếc váy của cậu đấy.”

"Ồ, đúng là rất đắt, vậy tấm chi phiếu này có thể giải quyết được không?” âm thanh khinh khỉnh bỗng nhiên uể oải chen vào, đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông mặc bộ đồ vét nhung màu rượu vang phối hợp với áo mơ mi trắng đen bên trong, dưới tóc mái là một đôi mắt tinh xảo mê người như yêu nghiệt, khóe miệng cười nhẹ nhếch lên, tôn quý nội liễm lại không mất nho nhã anh tuấn.

Diệp Điển Na và Trần Hân Hân, Hứa Tố Ngưng cùng nhau ngây dại, tại sao trên đời này có thể có người đàn ông đẹp trau như vậy, trước kia chỉ cảm thấy Lệ Đông Sâm tráng kiện lạnh lùng, nhưng người đàn ông ở trước mắt dường như lại càng tinh tế hơn.

Ngay cả Liên Trăn đã gặp anh mấy lần cũng hoảng hốt, không ngờ người đàn ông này mặc âu phục lại có thể tuấn dật như vậy, không khác gì người mẫu trên bìa tạp chí thời trang.