Mặc dù bị Chu Cẩn Ngôn từ chối nhưng Triệu Nhu vẫn không chịu từ bỏ trong nhiều ngày như cũ, nàng vẫn theo phương pháp đó mà câu dẫn Chu Cẩn Ngôn.
Nàng giống như là một người theo đuôi, luôn bám theo bên cạnh Chu Cẩn Ngôn mỗi khi có cơ hội.
Đôi khi nàng sẽ cố ý ăn mặc quần áo rộng thùng thình rồi giả vờ té ngã vào ngực Chu Cẩn Ngôn, dùng đầṳ ѵú nhẹ nhàng cọ xát vào ngực hắn, nhưng đổi lấy lại là thân thể Chu Cẩn Ngôn chỉ cứng đờ trong một cái chớp mắt rồi chợt nâng nàng dậy, kéo quần áo nàng lên, lãnh đạm nói: “Điện hạ cẩn thận chút, gần đây trời lạnh nên người phải mặc quần áo kín hơn để không bị cảm lạnh.”
Thái độ coi nàng như không có chuyện gì của hắn khiến Triệu Nhu tức đến ngứa răng, nhưng cho dù nàng có dùng phương pháp gì thì cũng không thể cạy ra trái tim của Chu Cẩn Ngôn.
Vô luận là ban đêm nàng có lén bò lên giường hay là uống say rồi cố tình câu dẫn thì Chu Cẩn Ngôn vẫn không động tâm như cũ. Hơn nữa, trong mỗi lần đối chọi với nàng thì hắn đã dần dần tiến bộ, vốn chiêu thức đang có thể khiến hắn rung động một chút nhưng sau đó lại trở nên hoàn toàn vô dụng.
Kết quả là Triệu Nhu chỉ biết sờ sờ cái mũi xám xịt, tức giận đến mức mấy ngày nay dường như là từ bỏ, biến mất khỏi tầm mắt của Chu Cẩn Ngôn.
“A Thắng, hôm nay điện hạ không tới sao?”
Trong thư phòng, Chu Cẩn Ngôn đang đọc sách, hắn nhìn thấy người hầu bưng trà lại đây thì thuận miệng hỏi.
A Thắng là thư đồng lớn lên cùng Chu Cẩn Ngôn từ bé, hắn đặt trà xuống, mỉm cười trả lời nói: “Bẩm thiếu gia, hôm nay công chúa điện hạ không đến đây, nếu như phò mã nhớ công chúa vậy thì để tiểu nhân đi……”
“Ngươi nói bậy cái gì vậy ? Ai nhớ nàng ! Hả ?”
A Thắng còn nói chưa nói xong thì Chu Cẩn Ngôn đã đặt tách trà xuống, cắt ngang lời A Thắng, nhướng mày cảnh cáo nói: “Rõ ràng ngươi biết tình huống của chúng ta như thế nào, ta bị buộc phải đồng ý mối hôn sự này, ta không thích công chúa thì làm sao có thể nhớ thương nàng, chẳng qua là mấy ngày nay đột nhiên được thanh tịnh nên ta mới hỏi một câu, muốn xác nhận hành tung của nàng một chút thôi, miễn cho hôm nay nàng lại tới làm phiền.”
A Thắng bị nói một hồi, hắn vội vàng gật đầu nói phải, “Là, là A Thắng không nên tùy tiện phỏng đoán tâm tư của thiếu gia, là A Thắng sai rồi, thỉnh thiếu gia trách phạt.”
Chu Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không quở trách nữa mà ngược lại lại lắc đầu phất tay nói: “Biết sai thì tốt rồi, ta còn muốn trách phạt ngươi làm gì, mau đi xuống đi.”
“Đúng vậy.”
A Thắng tránh được một kiếp liền lên tiếng rồi hoảng loạn rời đi.
Chu Cẩn Ngôn cứ nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, chờ đến khi hắn biến mất khỏi tầm mắt thì mới thả lỏng ngồi ở trên ghế tự mình lẩm bẩm: “Ta bị làm sao vậy, vì sao ta phải tức giận như thế ?”
Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn đã thực sự nhớ Triệu Nhu?
Nhưng cái này là không nên a, hắn lại không có tình cảm với nàng, hắn nhớ nàng làm chi? Nàng không tới phiền hắn thì hắn phải nên cười trộm mới đúng.
Xem ra là hắn bị thế này, chắc là mười ngày qua nàng vẫn luôn ở bên cạnh làm phiền hắn, rồi sau đó lại đột nhiên biến mất mấy ngày nên hắn mới có chút không quen.
Chu Cẩn Ngôn a Chu Cẩn Ngôn, ngươi thật đúng là cái đồ đê tiện, không ai làm phiền ngươi nên ngươi không thoải mái có phải hay không?
Chu Cẩn Ngôn khẽ cười tự giễu chính mình, lắc lắc đầu, tự thiết lập quan điểm cho vấn đề và làm như mình không thể thích ứng được rồi đem những suy nghĩ làm phân tán đầu óc này vứt ra sau đầu, chuyên tâm vào việc tiếp tục nghiên cứu học vấn.
Mặc dù hắn đã là phò mã và không có cơ hội tham gia kỳ thi mùa xuân, nhưng hắn vẫn không có ý định từ bỏ.
Bởi vì chỉ cần tương lai hòa li thì hắn vẫn còn có cơ hội.
Ôm chặt niềm tin này, Chu Cẩn Ngôn đã đọc sách đến tận buổi tối và còn chiến đấu với ánh đèn vào ban đêm.
Tuy hắn đã dùng qua bữa tối nhưng lúc này đã là giờ Hợi, tinh lực đã bị tiêu hao một lượng lớn khi đọc sách khiến hắn không khỏi đói bụng kêu vang.
Chu Cẩn Ngôn sờ sờ bụng, muốn gọi A Thắng tìm chút trà bánh tới nhưng không ngờ gọi vài tiếng cũng chưa thấy người trả lời nên đành phải tự mình đứng dậy đi tìm.
“ Tên tiểu tử A Thắng này chẳng lẽ lại ngủ rồi?”
Chu Cẩn Ngôn lẩm bẩm nói, mới đi đến cửa thư phòng, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Triệu Nhu đang đứng ở trước mặt hắn với một hộp thức ăn.
“ Người tới làm gì.”
Triệu Nhu đột nhiên xuất hiện làm cho Chu Cẩn Ngôn bị dọa sợ, hắn lui ra phía sau một bước, cảnh giác liếc nhìn thoáng qua hai thị nữ hầu hạ bên cạnh Triệu Nhu.
Triệu Nhu cong môi, cười tủm tỉm nói: “Như thế nào, ta không thể xuất hiện ở chỗ này hay sao? Mau cho ta vào đi, ta sẽ lấy đồ ăn cho chàng, nếu chàng sợ lạnh thì sẽ không tốt đâu.”
“Thức ăn?”
Chu Cẩn Ngôn liếc nhìn Triệu Nhu đang mặc áo choàng cười với mình, có chút nghi hoặc không thể tin được.
Hắn cúi đầu nhìn kỹ hộp thức ăn, còn đang nghi ngờ không biết trong đó có thứ gì thì vừa lúc nhìn thấy ngón tay Triệu Nhu bị quấn một tầng vải bố trắng, bộ dáng như là bị thương.
Tâm Chu Cẩn Ngôn co rút, nhịn không được hỏi: “Ngón tay của người là thế nào?”
Triệu Nhu vừa nghe liền cười nhẹ đáp “Không có việc gì, lúc hỗ trợ bị thương mà thôi.”
Bị thương khi giúp đỡ ? Chẳng lẽ nàng đã vì hắn chuẩn bị này đó nên mới bị thương?
Chu Cẩn Ngôn phỏng đoán ở trong đầu, trong lòng sụp đổ một mảnh.
Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt Triệu Nhu, phát hiện khuôn mặt trái xoan tinh xảo kia của nàng, cái mũi kiều nộn có chút ửng đỏ, bộ dáng có chút nhu nhược đáng thương, nhớ tới lúc này là ban đêm, bên ngoài gió lại lạnh, sau khi chần chừ trong chốc lát hắn mới gật đầu nói: “Được rồi, người vào đi.”
Hắn mở hẳn cửa phòng ra, đứng ở một bên, đột nhiên Chu Cẩn Ngôn lại mềm lòng không thể giải thích được đem Triệu Nhu đón vào trong phòng……