Đối mặt với hành động vô lại của Triệu Nhu, Chu Cẩn Ngôn từ bỏ giãy giụa và chọn cách lạnh nhạt để chống đỡ.
Hắn cũng không tin, chỉ cần hắn bình tĩnh, Triệu Nhu còn có thể giở ra cái trò gì.
Chu Cẩn Ngôn hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, hết sức chuyên tâm đọc sách, hồn nhiên không để ý đến Triệu Nhu ở trong ngực Triệu Nhu một chút nào.
Triệu Nhu vốn còn cho rằng Chu Cẩn Ngôn đối mặt với tình huống như vậy thì sẽ bị hoảng loạn, đến lúc đó nàng liền bắt được cơ hội. Nhưng nàng không ngờ Chu Cẩn Ngôn thật đúng là có thể nhẫn, thế nhưng lại có thể bất động với nhuyễn ngọc trong ngực.
Đáng giận, ta cũng không tin chàng có thể kiên nhẫn được như ngày hôm qua.
Triệu Nhu bĩu môi, chậm rãi lay động lắc mông ở trong ngực Chu Cẩn Ngôn. Trọng lượng nặng nề đè lên đùi Chu Cẩn Ngôn, côn ŧɦịŧ như có như không xẹt qua cách một lớp vải, một chút lại một chút vừa cọ xát vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến Chu Cẩn Ngôn rất nhanh liền có cảm giác, cảm thấy xấu hổ.
“Hồ nháo, người đừng lộn xộn.”
Hắn kìm nén du͙ƈ vọиɠ của mình và côn ŧɦịŧ có thể cương cứng bất cứ lúc nào, thanh âm vững vàng cảnh cáo Triệu Nhu.
Nhưng mà Triệu Nhu căn bản không nghe, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ở trong vòng tay rộng lớn của nam nhân mà cọ loạn.
Những sợi tóc trên đầu loạn xạ bay lên, xẹt qua mũi nam nhân, mang theo hương thơm nhẹ nhàng trêu chọc thần kinh của nam nhân.
Phối hợp với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ lay động mỗi một chút của mông Triệu Nhu, Chu Cẩn Ngôn càng ngày càng càng cảm thấy không tốt, hô hấp hỗn loạn, thân thể kiều mị thân của nữ nhân dựa vào lòng ngực hắn tựa như mồi lửa, chỉ kém vài bước là có thể khiến hắn đánh mất lý trí.
Không được, ta không thể nhận thua.
Chu Cẩn Ngôn nhắm mắt, đem du͙ƈ vọиɠ cưỡng chế thu hồi lại, sau đó mở bừng mắt ra, dùng bút bắt đầu viết sách, nhàn nhạt nói: “ Người không dừng lại cũng không sao, dù sao ta cũng sẽ không tùy tiện bị người câu dẫn.”
Lời nói lãnh đạm vô tình, nhưng Triệu Nhu lại không tin.
Nam nhân thúi, đã cứng thành như vậy rồi mà còn không chịu thua.
Triệu Nhu trêu đến hứng thú, nàng mặc kệ Chu Cẩn Ngôn ngoài miệng nói cái gì, nàng vẫn cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ thân thể của hắn.
Thậm chí nàng còn kẹp côn ŧɦịŧ cứng như sắt kia vào giữa hai chân qua một lớp quần áo và hơi cọ xát lên, gương mặt tuyết nộn ngày càng hồng, thân thể lại càng thêm tê dại khó nhịn.
“Ngô…… Phu quân, cứng quá, nơi đó ngứa quá a, ta rất muốn côn ŧɦịŧ đâm vào a…… Ân a……”
Triệu Nhu ma sát đến hứng khởi, thân mình dần dần mềm mại, giống như yêu tinh dựa vào cổ nam nhân bên cạnh, nhẹ giọng a thì thầm vào tai người nam nhân
Bằng bất cứ giá nào, Triệu Nhu tin tưởng, nàng đều mặc kệ thể diện, chỉ cần Chu Cẩn Ngôn là nam nhân thì nhất định sẽ không ngăn được nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy.
Thanh âm kiều mị của nữ nhân trêu chọc tiếng lòng của Chu Cẩn Ngôn khiến cho chiếc bút lông trong tay hắn rốt cuộc cũng không nắm vững được nữa, hắn dừng một chút, để lại một chấm mực lớn trên trang giấy.
Chu Cẩn Ngôn vốn đang muốn dựa vào nhắm mắt để áp chế dục niệm, nhưng nhịn không được bao lâu, chung quy vẫn là không thể bình tĩnh lại, đành phải mở miệng quở trách, cố gắng dời đi lực chú ý, “Hoang đường, điện hạ đừng vội làm bậy. Ta đối với điện hạ không có tình cảm, điện hạ thật sự không cần uổng phí tâm tư như thế……”
Chu Cẩn Ngôn nói được một nửa thì ngừng lại, nguyên nhân là đầu của hắn vừa cúi xuống thì ánh mắt liền quét tới một mảnh phong thái tuyết lệ.
Chỉ thấy Triệu Nhu không biết từ khi nào đã nới lỏng quần áo ra, yếm bên trong cũng nghiêng lệch sang một bên, lộ ra hơn phân nửa bầu ngực no đủ căng mọng nước, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nhũ đế của bộ ngực đỏ bừng to bằng đốt ngón tay.
Ánh mắt Chu Cẩn Ngôn có chút đăm đăm, thế nhưng trong đầu lại hiện lên ý tưởng muốn được nhìn rõ hơn, yết hầu thậm chí còn cảm thấy khô khốc làm hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Không…… Không được! Ta đây là làm sao vậy.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Chu Cẩn Ngôn liền thay đổi quyết định, lập tức xua tan ý nghĩ đó.
Lúc này, du͙ƈ vọиɠ của hắn đã có chút ít, hầu kết trên dưới không ngừng lăn lộn, cảm giác khô nóng che kín toàn thân làm hắn thập phần cảm thấy khó chịu.
Thời điểm nguy cơ, Chu Cẩn Ngôn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, trực tiếp niệm kinh phật ở trong lòng để áp chế du͙ƈ vọиɠ, sau đó bế Triệu Nhu lên, mắt nhìn thẳng đi tới chiếc giường nhỏ dành cho người nghỉ tạm trong thư phòng rồi trực tiếp ném nàng lên phía trên.
Triệu Nhu vốn còn cho rằng Chu Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, nên sau khi được Chu Cẩn Ngôn bế lên, nàng liền nhắm hai mắt chờ đợi, toàn thân mềm nhũn dựa vào trong lòng ngực hắn.
Nhưng kết quả là nàng nghĩ sai rồi, nghênh đón nàng lại là bị vô tình mà ném lên trên giường.
Toàn thân đau đớn đến ai u một tiếng, Triệu Nhu mở bừng mắt ra liền thấy Chu Cẩn Ngôn đưa lưng về phía nàng, hướng cửa thư phòng mà đi.
Hắn lại khinh nàng !
Triệu Nhu đau đến mức khóe mắt toát ra nước mắt, nàng vừa tức vừa lo lắng e thẹn nói: “Chu Cẩn Ngôn, chàng đứng lại đó cho ta!”
Nhưng Chu Cẩn Ngôn lại không thèm để ý tới nàng, ngược lại sau khi nghe thấy những lời nàng nói thì bước chân càng bước nhanh hơn, đi như bay ra khỏi thư phòng.
Nếu không thể đuổi được Triệu Nhu thì hắn tự đi là được rồi.
Chu Cẩn Ngôn nhấp miệng, nghĩ như thế……
Tác giả: Đặt bát đi xin hạt ô ô!
Tập châu làm cho người nam nhân Chu Cẩn Ngôn này sớm ngày thơm nữ chính càng sớm càng tốt, sau đó lại bị ngược và ngược, để cho hắn không dám quăng nữ chính nữa haha !
P/s: Mãi mà không có cảnh H nào ra hồn ¯_(ツ)_/¯