Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 36: < Pha lê. &QUOT;LÉN NHÌN ANH THAY ĐỒ?&QUOT;...&GT;

Edit: Khiija

Trong căn phòng xa lạ, Vưu Cẩn Vi nhắm nghiền mắt nghe tiếng gió biển xa xa.

Đêm đến ở thành Bắc cũng có tiếng gió nhưng lại khác hẳn tiếng gió nơi đây, gió hoang mạc luôn mang theo nỗi niềm thê lương buồn bã, còn nơi đây có thể nghe được l*иg lộng tiếng gió biển mênh mông.

Thành Bắc không mang lại cho cô quá nhiều cảm giác cô độc.

Đêm nay, nằm trên chiếc giường xa lạ lại khiến đáy lòng cô dâng lên một loại cảm xúc không tên. Càng đến gần Lục Gia Ngọc, được càng nhiều càng khiến cô sợ hãi, vì cô biết sớm muộn gì mình cũng sẽ mất đi những thứ này.

Vưu Cẩn Vi trốn vào trong chăn, muốn biết Lục Gia Ngọc bây giờ đang làm gì. Anh không có điện thoại nên không thể nhắn tin hỏi, cửa phòng lại khóa trái từ bên trong, chắc anh không lẻn vào đây được.

Vừa nghĩ đến đây, ngoài ban công bỗng có tiếng động.

Tiếng bồm bộp bình bịch như ai đó vừa nhảy xuống, loay hoay tìm cách mở cửa sổ ban công.

Cô sửng sốt, nhẹ nhàng xuống giường đến gần.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bức màn vén nó lên cao, ánh bạc lạnh lẽo của mặt trăng thoáng chốc đã nhanh nhẹn lẻn vào căn phòng sau lưng, cũng chiếu sáng gương mặt ngoài cửa.

Lục Gia Ngọc cách tấm cửa kính nhìn cô, tóc dài nhu thuận xõa tung, mắt hạnh hơi mở lớn trừng anh cùng ánh trăng trên cao.

Nhìn hơi ngốc, dường như chưa thể tin lá gan anh lại lớn như vậy.

"Mở cửa cho anh."

Anh còn vô cùng lễ phép gõ gõ khung cửa. Giọng nói lười biếng trầm thấp thấm qua lớp kính trong xuốt đến bên tai.

Như thể lần khiêu vũ trong mưa đêm nguyên tiêu đó, cách màn mưa cô nghe giọng nói của anh, cứ như một đám nốt trầm vừa rơi xuống bên tai.

Vưu Cẩn Vi ngồi xổm xuống, quan sát cẩn thận cửa sổ sát đất, dưới cùng có một ô cửa nhỏ, hình như là cửa cho thú cưng ra vào, cô mở nó ra.

Lục Gia Ngọc: "?"

Làm gì thế? Thăm tù sao?

Vưu Cẩn Vi ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn anh: "Cứ thế này nói chuyện đi."

Lục Gia Ngọc biết da mặt cô mỏng, nhẫn nại dỗ cô: "Họ ngủ hết rồi, không ai biết anh vào đâu, anh chỉ ôm em ngủ một giấc thôi, không hôn."

Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt: "Vậy em đi về."

"?"

"..."

"Được, cứ thế này đi."

Gạch men trên ban công lành lạnh, Vưu Cẩn Vi còn chạy vào lấy cái đệm nhỏ và một chiếc thảm mỏng cho anh. Hai người cách cánh tấm kính, qua cái cửa nhỏ nắm tay nhau nói chuyện.

Lục Gia Ngọc dựa vào cửa, lười nhác cong gối, thưởng thức bàn tay nhỏ mềm mại, vuốt đến vết chai mỏng, cười nhạo: "Em nói em đấy, có phải học sinh tiểu học vụng trôm yêu đương đâu mà còn lén lút nắm tay, có thấy ấu trĩ không."

Vưu Cẩn Vi ôm đầu gối, nói với anh: "Học sinh tiểu học không yêu đương."

Lục Gia Ngọc không so đo với cô, câu được câu không nói vài lời, đột nhiên hỏi: "Sao tự dưng lại đến đây tìm anh? Nhớ anh à?"

Vưu Cẩn Vi: "Lạ lắm sao?"

Lục Gia Ngọc hơi khựng lại: "Không nghĩ tới là em sẽ đến tận đây, ít nhất là hiện tại còn chưa dám nghĩ."

Ba ngày lâu lắm, thời gian hai người ở bên nhau vốn đã rất ngắn rồi.

Vưu Cẩn Vi như đang nắm một nắm cát trên tay, muốn giữ lại nhiều một chút, lâu thêm một chút, nhưng không ngờ cô càng dùng sức thứ trong tay càng trôi thật nhanh.

"Lần đó..."

Lục Gia Ngọc liếʍ liếʍ môi, giữa hai người chưa từng nghiêm túc ngẫm qua chuyện sảy ra hôm đó, hiểu lầm, giận dỗi rồi hòa giải, những cảm xúc đã qua như bị trôn vùi, không ai đề cập đến.

Vưu Cẩn Vi cong môi cười: "Anh không sao là tốt rồi."

Lục Gia Ngọc nắm tay cô thật chặt, dùng sức cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, mạch đập nho nhỏ đang nhảy, anh nghĩ ngày qua ngày, tình cảm giữa hai người sẽ càng thân mật, anh sẽ không bao giờ tái phạm những sai lầm trước đó.

Hai người im lặng nắm tay trong dòng chảy của ánh trăng lành lạnh.

Vưu Cẩn Vi nhắc đến Vưu Cận Ngu: "Tháng sau A Ngu sẽ thi đại học, em ấy nói với em muốn đến thành Bắc ở đến khi thi, khả năng lại sắp cãi nhau với mẹ."

"Đó không phải việc em cần nhọc lòng." Lục Gia Ngọc nghĩ đến tên tiểu quỷ kia, hơi phiền: "Tên nhóc đó chẳng giống em tí nào, hai người một giống mẹ một giống ba à?"

Vưu Cẩn Vi ngẩn ra: "Em... Chắc em giống ba."

Lục Gia Ngọc chẳng có chút hứng thú nào với chuyện lông gà vỏ tỏi nhà người khác, nhưng đây là chuyện nhà bạn gái, anh chỉ có thể kiên nhẫn hỏi: "Ba em làm gì? Chưa nghe em kể qua bao giờ."

Cô nhỏ giọng nói: "Ông ấy là bác sĩ, bình thường công việc rất bận. Sau khi có em, mẹ liền không khiêu vũ nữa mà ở nhà chăm sóc em, bà ấy vì em mà hy sinh rất nhiều, nên vẫn luôn giận giỗi em."

Vưu Cẩn Vi rất ít kể về Vưu Sâm với người khác.

Trong ký ức của cô, ba rất kiệm lời, như một khu rừng trầm lặng, mỗi ngày tan làm về nhà còn ít nói hơn cả khi nói về bệnh án ở bệnh viện. Mẹ từng nói bệnh viện còn giống nhà của ông ấy hơn. Sau khi hai người ly hôn Vưu Sâm càng trở nên trầm mặc, càng ngày ông ấy càng bận, cứ như thế đến khi đổ bệnh, đến nỗi bà ngoại phải đứng trước mặt ông hỏi ông có còn cần con gái nữa không, sau lần đó ông ấy mới vụng về trở nên giống một người cha hơn một chút.

"Ông ấy rất ít nói." Vưu Cẩn Vi nói. "Em không giống ông ấy."

Lục Gia Ngọc nghiêng đầu nhìn cô gái dưới ánh trăng. Cô dựa trán vào cửa kính, khuôn mặt an tĩnh, không giống sự yếu ớt ngày ấy, lúc này cô thật sự bình tĩnh.

"Vậy Thốc Thốc giống ai?"

Anh thấp giọng hỏi, cũng dán trán vào cửa kính.

Cách một lớp kính, cô giương mắt nhìn người đàn ông bên ngoài.

Trong đôi mắt hẹp dài ẩn dấu một chút mềm mại, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, dường như giờ đây thế giới trong mắt anh chỉ còn mình cô, đôi mắt bạc tình này khi nhìn cô lại trở nên ôn nhu đến vậy.

Vưu Cẩn Vi cong mắt hạnh cười với anh: "Giống chính em."

Lục Gia Ngọc muốn xoa đầu cô, muốn nói với cô phải giữ vững suy nghĩ này, nhưng cách một lớp cửa kính, anh không sờ được chỉ đành nắm chặt tay cô. Thấp giọng hỏi:

"Sau này còn đến tìm anh nữa không?"

Vưu Cẩn Vi mấp máy môi. "Còn."

Cô sẽ tiếp tục tìm đến anh, từ Nghiệp Lăng đến Lạc Kinh, từ ngõ nhỏ đến những nơi họ đã từng đi qua, từ thành Bắc đến thành Đông, cô vẫn sẽ đến tìm anh. Tựa như anh đã từng tìm được cô, từ Nghiệp Lăng đến Kim Ngưu Lĩnh, từ Lạc Kinh đến Nghiệp Lăng, từ ngõ nhỏ đến bệnh viện, anh dường như luôn có thể tìm ra cô vậy.

Vưu Cẩn Vi từng nói, cô nguyện ý tặng một nửa may mắn của mình cho anh.

- -

Ngày hôm sau, lúc Lục Gia Ngọc ngủ dậy trời đã xế chiều.

Tối qua ngồi trên ban công cùng cô đến nửa đêm, quay về cũng không ngủ được, cuối cùng đành xuống nhà nằm trê sô pha, chẳng biết kiếp trước anh mắc oán gì với cái giường nữa.

Anh lười nhác vươn người, quét mặt một vòng phòng khách. Không có ai, chẳng có một bóng người nào.

"Thốc Thốc." Anh thuận miệng kêu lên.

Lục Chính Minh dẫn đầu từ ngoài tiến vào, cười nhạo anh: "Đi từ sớm rồi, heo cũng không ngủ nhiều như anh. Lục Gia Ngọc, thời kỳ phản nghịch của anh đến rồi? Cứ tối đến là không chịu ngủ."

Nói xong ông ngẫm lại, không đúng. Tên nhóc này từ nhỏ đến lớn đều là thời kỳ phản nghịch của nó mà.

Lục Gia Ngọc đưa tay lên vò đầu lung tung, tầm mắt dừng lại trên người Lục Chính Minh, đột nhiên hỏi: "Ba, tối nay mang con đi cùng được không?"

"..."

"?"

Lục Chính Minh ngoáy ngoáy lỗ tai, không thể tưởng tượng được hỏi lại: "Con vừa gọi ta là gì? Con gọi ta là ba, ta là ba của con chắc, cả ngày Lục Chính Minh, Lục Chính Minh, ai không biết còn tưởng ta mới là con trai con đấy."

Lục Gia Ngọc: "Không khác nhau là bao."

"Có đem hay không đây?"

Lục Chính Minh hừ nhẹ một tiếng: "Nể mặt Thốc Thốc, ta và ông nội con thương lượng cái đã. Cô gái nhà người ta sáng sớm đã thức dậy chơi cờ cùng ông lão, lại còn đến chăm chút vườn hoa cả một buổi sáng, con nói xem, con ở nhà đã làm được gì có ích?"

Lục Gia Ngọc nhíu mày: "Để cô ấy làm những thứ đó làm gì, mấy người không tự gánh vác lấy việc của mình được à? Sao cứ phải để cô ấy làm? Mấy giờ cô ấy đi?"

Lục Chính Minh có hơi hốt hoảng, thế mà vừa nãy ông đã thực sự sinh ra ảo giác tên này mới là bố mình đấy.

Ông tỉnh táo lại: "7 giờ, Lúc em gái con đi học."

Lục Gia Ngọc nhẩm tính thời gian, lúc đó anh vừa ngủ được bốn giờ.

"Điện thoại tôi đâu?"

Lục Chính Minh chậm rãi nói: "Chỗ ông nội con, tự mình đi mà lấy."

Lục Gia Ngọc lên lầu tắm rửa, lúc ra tới trên đầu còn ướt đẫm, anh vuốt vuốt mái tóc hồng phấn của mình thầm nghĩ xem lần tới nên đổi màu tóc nào, chắc chắn không thể là màu lục. Nghĩ vậy, anh lẹp xẹp lê dép đến thư phòng của lão gia.

Đẩy cửa vào, Lục Thanh Xa đang luyện chữ, thấy có người cũng không thèm nhấc mắt, đao to búa lớn phóng khoáng viết xong chữ mới gọi Lục Gia Ngọc: "Đến đây, nhìn chữ ông nội mới viết đi."

Lục Gia Ngọc đến gần liếc nhàn một cái: "Tạm được."

Lục Thanh Xa chẳng muốn để ý đến anh, ông thấy chữ mình viết rất tốt, tự mình thưởng thức xong mới gác bút, hỏi: "Có việc gì?"

"Trả con điện thoại." Lục Gia Ngọc vươn tay đến trước mặt ông. "Ngài bao tuổi rồi còn làm mấy trò như học sinh tiểu học thế hả?"

Lục Thanh Xa: "Hữu dụng là được. Điện thoại có thể trả con nhưng con ngồi xuống trước đã."

Lục Gia Ngọc không biết lão gia lại muốn chơi trò gì, ngồi xuống nhặt một nắm quả hạch trên bàn, nhìn ông cũng ngồi xuống đối diện, bày ra tư thế thấm thía.

"Nói đi, hôm nay ông lại muốn giáo dục về vấn đề gì?"

Anh nhai nhai hạt, thuận miệng hỏi.

"Lục Thanh Xa trầm mặc một lát: "A Ngọc, ông nội đã nói sẽ mặc kệ chuyện tình cảm của con, nhưng hôm nãy ông vẫn muốn nói với con vài điều."

Lục Gia Ngọc khựng lại, phun vỏ hạt trong miệng ra, cười hỏi: "Ông không thích cô ấy à?"

Lục Thanh Xa: "Ông nói nếu, nếu các con cảm thấy không hợp nhau, con phải để lại cho mình một cơ hội."

Lục Gia Ngọc: "...Nói xong chưa?"

Lục Thanh Xa đứng lên, lấy di động từ két sắt ra đưa cho anh: "Lần cuối cùng, sau này còn không biết phải trái mà đánh người nữa thì đến chỗ chú hai con mà làm việc."

"..."

Lão gia thật tàn nhẫn, sao không đuổi anh ra khỏi Lục Gia luôn đi.

- -

6 giờ tối, Vưu Cẩn Vi đã từ chối Lâm Tư Vân, cô đang chuẩn bị tự mình gọi taxi đến Lâm gia.

Trong ngõ nhỏ im ắng, chỉ còn tiếng giày cao gót của cô vang lên nho nhỏ.

Cô khép chặt áo khoác, cẩn thận tránh khỏi mấy chỗ đường khó đi, dẫm lên chiếc bóng của mình tiến về phía trước, cho đến khi bị một cái bóng lớn hơn chặn đứng.

Vưu Cẩn Vi ngước nhìn, thấy người đến thì hơi ngây ra.

Sao lại có người đem bộ tây trang mặc thành một tên lưu manh thế này.

Anh lười biếng dựa vào cạnh xe, một tay cầm di động.

Tóc mái màu xám bị anh vuốt hết ra sau đầu, màu tóc lạnh lẽo càng khiến anh trở nên lười biếng xa cách, bộ dáng kiêu căng càng hiện rõ.

Tây trang chỉ có một chiếc cúc nhưng anh cũng lười cài lại, tơ lụa cao cấp trên người như thấm được khung cảnh càng trở nên lạnh lẽo, vạt áo thả lỏng nhẹ nhàng, sơ mi trắng bên trong tùy ý nhét vào trong quần, không đeo cà vạt, cổ áo lỏng lẻo phanh rộng bên trong.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh nhấc mắt lên nhìn qua, nhướng mày.

"Lén nhìn anh thay đồ?"

Vưu Cẩn Vi cúi đầu nhìn lễ phục trên người mình, chất vải lụa của chiếc váy ngắn và tây trang trên người anh giống hệt nhay, màu đỏ sậm của váy và chiếc khuyên hồng ngọc trên tai anh gần như là cùng một màu.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng là anh hỏi tiểu Mê."

Lục Gia Ngọc cười, sải chân dài tiến đến dắt tay cô: "Thốc Thốc học thật nhanh, tóc hôm nay chải chuốt xinh thật đấy, không bắt nạt em đâu."

Vưu Cẩn Vi nhấp môi cười rộ lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Cô hỏi: "Ông nội thả anh ra rồi sao?"

Lục Gia Ngọc: "Còn gì nữa, nể mặt Thốc Thốc cả đó, đến Lục gia một chuyến là có thể cứu anh ra được rồi, chống lưng lớn như vậy lần đầu anh được thử qua."

Vưu Cẩn Vi hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người qua đường cũng phải ngoái nhìn.

Lục Gia Ngọc ôm cô đến cạnh xe, lúc mở cửa còn liếc nhìn đôi chân thẳng như tuyết của cô, dặn dò: "Tối nay phải ở bên cạnh anh, không được đi chỗ khác."

Vưu Cẩn Vi ngoan ngoãn gật đầu, cô vốn dĩ cũng chẳng quen ai.

Có anh ở đó, ngược lại khiến cô nhẹ nhàng hơn.

- -

Tiệc mừng thọ lão phu nhân Lâm Gia được tổ chức rất long trọng.

Ngoài sân trai gái đang cùng nhau khiêu vũ, Y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình, từ đồ ăn đến rượu vang đều được dốc hết tâm tư chăm chút.

"Y hương tấn ảnh" là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, ảnh (cảnh) = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa

Lục Gia Ngọc cười nhạt một tiếng: "Lâm gia sắp phá sản đến nơi rồi còn làm ra ba cái trò hư não này, đúng là chẳng thú vị gì cả."

"Xuỵt, anh nói nhỏ chút."

Vưu Cẩn Vi bịt miệng anh.

Lục Gia Ngọc biết cô kính trọng giáo sư, anh nuốt mấy lời khắc nghiệt xuống, sánh vai cùng cô bước vào sảnh chính bữa tiệc. Hai người vừa vào cửa, khán phòng liền nổi lên những trận xôn xao.

Lục Gia Ngọc chẳng có hứng thú với mấy lời dèm pha xung quanh, hỏi Vưu Cẩn Vi: "Có đói không?"

Vưu Cẩn Vi lắc đầu: "Trước khi đến đã ăn lót dạ rồi."

Kịch bản mà Vưu Cẩn Vi đã soạn sẵn cho bữa tiệc tối nay chính là cô sẽ trốn trong một góc nào đó đợi cho đến khi chào hỏi và đưa quà cho cô giáo thì sẽ rời khỏi. Nhưng thêm một Lục Gia Ngọc bên cạnh, kế hoạch trước đó đều bị thay đổi. Từ khi vào cửa không tài nào đếm hết số người tiến đến chào hỏi với anh, anh vui vẻ thì sẽ đáp lại vài câu, không vui thì nhắm mắt ngơ luôn coi như không thấy, phần lớn người đến ngay cả tên anh cũng chẳng biết nữa là.

Quay qua quay lại một vòng, Vưu Cẩn Vi cảm thấy gót chân mình đã mỏi nhừ.

Cô giật nhẹ tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Em đói."

Lục Gia Ngọc trêu chọc nói: "May mà anh không thích mấy trò thế này, mới một vòng đã mệt, vậy sau này phải làm sao? Đi, ngồi xuống tìm gì đó ăn."

Cổng tiếp khách, Lâm Tư Di ra đón những vị khách mới đến.

Lúc nhận ra đó là Tân Vãn Ngọc, cô liền biết hôm nay Lục Tranh sẽ không tham gia.

"Dì Tần, tiểu Phù, lâu rồi không gặp." Lâm Tư Di nhẹ giọng chào hỏi, sau đó chỉ về hướng nào đó. "Cẩn Vi cũng đến, đang ở bên kia."

Tần Vãn Ngọc nhíu mày, không trả lời mà chỉ gật gật đầu với Lâm Tư Di.

Tần Niệm Phù nhìn theo hướng Lâm Tư Di chỉ, thấy đôi nam nữ đang thân mật bên kia thì chần chừ nói: "Mẹ, đó là chị con sao? Chị ấy đang ở cùng Lục Gia Ngọc à?"

Tần Vãn Ngọc dừng bước: "Ở cùng ai?"

Tần Niệm Phù: "Mẹ, chắc chị không biết chuyện sảy ra trước kia, mẹ đừng nóng giận."

Lâm Tư Di không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn sắc mặt Tần Vãn Ngọc dần trở nên khó coi.

Nhưng ngoài ý muốn chính là cô bé này, nhìn qua tưởng rằng ngây thơ nhưng giấu trong lời nói lại là sự ác ý nồng đậm đối với chị gái mình. Vưu Cẩn Vi có thể không phát hiện được nhưng cô lại biết rất rõ loại cảm xúc này.

Lâm Tư Di mặt không đổi sắc bật cười.

Chuyện cô bối rối mấy ngày qua cuối cùng cũng có cách giải quyết.

- -

Bữa tiệc diễn ra đã quá nửa thời gian, cuối cùng đã đến phần trao tặng lễ vật.

Lâm lão phu nhân bảo người đem quà của các vị khách đến để mọi người cùng thưởng thức, mọi người đều đến gần để chiêm ngưỡng khiến giữa sảnh tiệc càng trở nên náo nhiệt.

Lục Gia Ngọc nhàn tản dựa vào lưng ghế, một tay khoác lên ghế dựa của Vưu Cẩn Vi, người anh nghiêng sang trái nhìn quanh, trên mặt được khắc đầy hai chữ. Nhàm Chán.

Vưu Cẩn Vi lần đầu được thấy cảnh tượng mở quà náo nhiệt như vậy nên rất tò mò. Cô nhỏ giọng nói:

"Nếu có người qua loa chuẩn bị quà thì chẳng phải sẽ bị mọi người phát hiện hết sao?"

Lục Gia Ngọc thuận miệng đáp: "Bà lão này sẽ không ngu thế đâu, mấy món quà lấy ra đã được chọn lựa tỉ mỉ, sẽ không để chuyện mất mặt đó sảy ra trước mặt đông đảo khách khứa như vậy. Nhưng không ngoại trừ được có người cố ý gây sự, sẽ "vô tình" nhắc đến gì đó."

"Sau đó thì sao?"

Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn anh.

Luc Gia Ngọc nhìn biểu cảm đáng yêu của bạn gái thì cười xoa mặt cô: "Sau đó phải xem tâm tình lão phu nhân thế nào, nếu vui vẻ sẽ để lại cái thang cho người kia trèo xuống, không vui thì im lặng mặc kệ thôi."

Vưu Cẩn Vi cảm thán: "Lằng nhằng thật."

Lục Gia Ngọc: "Không có gì phức tạp cả, mọi việc đều là vì lợi ích riêng. Nếu suy xét từ góc độ này, vậy thì trái phải quanh đây đều sẽ thấy có dấu vết làm càn, tựa như..."

Anh im bặt, không muốn nói tiếp.

"Hửm?" Cô còn đang đợi nghe tiếp.

Lục Gia Ngọc liếc nhìn trên bàn, cầm lấy ly nước hồng nhạt đang nổi bọt khí đưa đến miệng cô: "Về rồi nói, nếm thử cái này đi, hương vị không tồi."

Hai người lặng lẽ nói chuyện, bên kia bữa tiệc lại nổi lên một trận xì xào.

Mọi người vây quanh bồn tử đằng bàn tán xôn xao, có người cảm khái đáng tiếc, có người lại nói người chế tác hoa này không đáng tin, dần dần cái tên Vưu Cẩn Vi xuất hiện trong miệng đám người.

Sắc mặt Lâm Thơ Đồng và Lâm Tư Vân đề không tốt.

Người Lục Gia cũng có mặt, Lục Gia Doanh phát hiện tình thế có vẻ không ổn thì nhìn thẳng sang chỗ Lục Gia Ngọc, chị dâu của cô bé bị người ta bắt nạt này!

"Anh!" Quả pháo nhỏ lại đến rồi.

Giữa mày Lục Gia Ngọc nhảy dựng, chưa kịp trốn đã bị tóm, cô bé thò lại gần lẩm bẩm kể lại chuyện bên kia, nói xong liền chạy mất, cô bé sợ Vưu Cẩn Vi biết chuyện.

"Đi về thôi."

Lục Gia Ngọc bỗng đứng lên, nắm tay cô muốn đi.

Vưu Cẩn Vi không nghĩ nhiều, tưởng anh có việc gấp cần xử lý. Nhưng cô chưa chào cô giáo nên quay đầu nhìn về phía đám người, vừa nhìn cô liền thấy bồn hoa quen thuộc.

"...Từ đã."

Vưu Cẩn Vi giữ chặt Lục Gia Ngọc.

Lục Gia Ngọc biết cô yêu thích công việc của mình thế nào, ngoài việc ở cùng anh thì thời gian còn lại của cô đều giành cho mấy bông hoa này, đi đến đâu cũng nhớ thương chúng, nếu trùng hợp gặp một bông hoa nào đó ven đường cô có thể dừng lại nửa ngày để quan sát, cứ thế ném bạn trai là anh đây sang một bên.

Vưu Cẩn Vi tiến đến, liếc mắt một cái liền nhìn rõ cây tử đằng chính giữa.

Từ xuân sang hè, tốn niều thời gian như vậy, hao phí mất bao nhiêu tâm tư của cô, để rồi bây giờ nó lại xuất hiện trước mắt cô với một hình thái vô cùng xa lạ thế này.

Lục Gia Ngọc che mắt cô lại, thấp giọng nói: "Thốc Thốc, đừng nhìn."

Nhưng Vưu Cẩn Vi đã thấy hết thảy.

Những dây hoa lẻ tẻ buông xuống như vừa trải qua cơn mưa lớn, cánh hoa tàn lụi rụng đầy đất, cả bồn cây tồi tàn đổ nát y như mỹ nhân già tuổi xế chiều.

"Hoa của em hỏng rồi."

Cô nhẹ giọng nói.