Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 19

< "Muốn?">

Edit: Khiija

Mưa xuân rả rích suốt đêm. Sáng sớm mặt đất còn ướt đẫm, những giọt mưa treo mình lủng lẳng trên mái hiên như thể sắp rơi xuống.

Bên bệ cửa sổ đậu một chú chim nhỏ, chú ta lớn mật gõ vào hình ảnh phản chiếu trên kínhq1.

Khi Lục Gia Ngọc tỉnh lại, anh ngẩn ngơ trong nháy mắt.

Anh vừa tỉnh dậy trên giường, đích xác là vậy. Hơn nữa là tỉnh dậy trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, hoàn cảnh chẳng được tốt nếu không nói là kém.

Điều đặc biệt duy nhất, đó chắc chắn là người phụ nữ đang nằm trong ngực anh.

Cô vẫn đang ngủ, cả khuôn mặt nhỏ đều vùi trong chăn, tóc đen dính trên gò má vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn, chẳng có chút phòng bị với người kế bên.

Tối qua cô vừa nói một câu liền lừa được anh buông di động, anh nhích sang ôm người vào ngực. Tuy cách một tấm chăn, nhưng việc ôm cả người cô vào lòng không hề khó, cơ thể nhỏ xinh rúc vào ngực anh như thể món điểm tâm mềm ngọt ngào. Sau đó anh ngửi hương thơm từ mái tóc cô, cả hơi thở đều tràn ngập mùi hương thanh mát.

Mở mắt ra lần nữa chính là bây giờ, thế mà đã qua một đêm.

Anh, Lục Gia Ngọc tỉnh dậy vào đúng 6 giờ sáng với tinh thần sảng khoái...Cô gái này đã hạ thuốc gì cho anh vậy?

Lục Gia Ngọc buông tay ra nghiêng đầu đánh giá Vưu Cẩn Vi.

Đợi một lúc cô vẫn không tỉnh lại, vì thế anh vươn tay, đốt ngón tay cong lại không khách khí nắm quai hàm cô bóp nhẹ, sau đó lại vuốt nhẹ hai hàng mi, cuối cùng là chơi đùa với vành tai xinh đẹp.

Cuối cùng hàng mi thanh tú cũng động đậy, con ngươi dưới mí mắt bắt đầu động đậy nho nhỏ. Cô tỉnh rồi nhưng không giám mở mắt ra.

Anh cong môi, nắm lấy cánh mũi mềm mại.

Phản ứng sinh lý sảy ra, mũi bị bịt kín làm cô không thở được nhưng vẫn cố mím môi chịu thiệt, nhìn bộ dạng này chắc chắn là muốn giả vờ ngủ cho qua.

Lục Gia Ngọc xuy một tiếng, cười: "Có ngốc hay không?"

Nói xong buông tay ra.

Vưu Cẩn Vi: "....."

Cô mở mắt, trong mắt không còn chút buông ngủ nào nữa.

Lục Gia Ngọc ở ngay trước mặt cô với dáng vẻ lười biếng, cúi đầu dù bận vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm. Cổ áo sơ mi của anh phanh ra nhăn nhúm như vừa bị ai đó.. lăng nhục, xương quai xanh thon gầy tinh xảo như một thanh bảo kiếm, đường nét cơ ngực rõ ràng, hình ảnh này thật sự khiến người ta muốn cởi luôn mấy cúc áo bên dưới ra để nhìn.

Lông mi cô run run, theo bản năng rời mắt đi nhưng không may vừa quay đi liền đυ.ng trúng ánh mắt mang ý cười đang nhìn mình.

"Muốn nhìn?"

Anh híp mắt đến gần, giọng nói lười biếng nhẹ nhàng như phát ra cùng nhịp thở, vừa quyến rũ vừa lưu luyến.

Vưu Cẩn Vi bỗng đỏ bừng mặt, cô theo bản năng rụt người ra sau, lắp bắp nói:

"Không, Không muốn... Anh đói không? Em đói bụng rồi."

Nói xong cô như con cá trạch trườn từ trên giường xuống trốn đi, trước khi chạy vào phòng tắm còn không quên đem theo đồ để thay.

Lục Gia Ngọc nhìn chiếc giường trống trải liền nằm vật xuống gối đầu của cô, đưa cánh tay lên che mắt cười đến run cả người.

Cái hũ nút nhỏ của anh lúc đỏ mặt trông thật đáng yêu.

**Hũ nút: danh từ chỉ những người lầm lì, hướng nội, họ ít nói luôn khép kín bản thân và khá chậm chạp trong việc đối nhân xử thế, vấn đề giao tiếp lý trí và tình cảm khiến họ gặp khó khăn. (Hũ nút không phải từ bao quát để chỉ người hướng nội). Về nghĩa đen thì hũ nút là cái hũ, lọ, chai có miệng nhỏ được bịt kín bởi một nút gỗ hay miếng vải dày, bên trong hoàn toàn tối đen.

Tối qua ai đó như hóa thành yêu tinh nhỏ, chẳng những bôi thuốc lên trán anh mà còn lừa anh lên giường, vậy mà anh lại răm rắp nghe theo.

Đúng là không có tiền đồ. Lục Gia Ngọc tự khinh bỉ chính mình.

Vẫn đang nằm đó cười, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Đầu tiên là tiểu Mê, cậu gõ cửa kêu: "Vưu Vưu, chị dậy chưa?"

Gõ vài tiếng thì phòng bên bắt đầu có động tĩnh, quả pháo nhỏ mở cửa mắng người: "Cậu có biết thế nào là lịch sự không hả? Người ta còn đang ngủ."

Tiểu Mê: "Sao chị lại ở đây?"

Pháo nhỏ: "Hôm qua nói với cậu chị ở Nghiệp Lăng mà còn không tin à?"

Tiểu Mê: "Lục Gia Ngọc đâu?"

Pháo nhỏ: "Ặc, chị thấy anh ấy vào..."

Ngoài cửa im lặng, cậu nhóc sắp phát điên rồi.

Cậu giận dữ gõ cửa: "Lục Gia Ngọc! Anh có biết lễ phép là gì không??!!"

Lục Gia Ngọc ban đầu còn đắc ý, nhưng càng nghe càng thấy bực, anh xuống giường lười cả đeo dép vào, bước chân trần ra mở cửa.

"Mới sáng sớm đã ầm ĩ cái gì?"

Lục Gia Ngọc mở cửa đối diện với hai đôi mắt kinh ngạc.

Đầu tóc người đàn ông hỗn độn, áo sơ mi nhăn dúm dó, xương quai xanh lộ hết cả ra ngoài, cổ tay thon gầy đặt trên khung cửa, ngay đến cả nút áo trên cổ tay cũng không cài, quần phía dưới không sơ vin nhìn thế nào cũng thấy lỏng lẻo. Quá đáng hơn nữa là nhìn anh thế mà lại không buồn ngủ.

Tiểu Mê và Lục Gia Doanh liếc nhau, không hẹn mà cùng đọc được trong mắt đối phương mấy chữ: Lục Gia Ngọc điên thật rồi.

Lục Gia Doanh hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: "anh, anh ngủ với người ta hả?"

Lục Gia Ngọc: "?"

Tiểu Mê muốn nói lại thôi, cuối cùng đành hỏi: "Vưu Vưu đâu?."

Lục Gia Ngọc khoanh tay trước ngực, gục đầu nhìn hai đứa trẻ trước mặt, thuận miệng nói: "Cửa phòng phụ nữ có thể tùy tiện sang gõ à? Đi ra ngoài chờ hết cho anh."

Nói xong. "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Hai người ngoài cửa bốn mắt nhìn nhau, hiếm khi không trành trọe.

Tiểu Mê cùng Lục Gia Doanh ngồi xổm ngoài hành lang, tôi một câu chị một câu cắn không dứt chuyện vừa nãy.

Lục Gia Doanh: "Là bạn gái anh ấy thật sao?"

Tiểu Mê: "Coi như vậy đi."

Lục Gia Doanh: "Coi như là thế nào?"

Tiểu Mê: "Chị không hiểu đâu."

Lục Gia Doanh: "Là người thế nào? Có đẹp không?"

Tiểu Mê: "Đẹp, là kiểu người mà Lục Gia ngọc không thể xứng."

Lục Gia Doanh: "Oaaa..."

Ván cửa mỏng manh vốn dĩ cách âm đã chẳng tốt, huống chi hai người ngoài kia quang minh chính đại nói chuyện. Chưa nói được vài câu, trong cửa vang lên tiếng ném đồ.

"Ầm."

Cùng với tiếng quát: "Cút xa ra cho anh."

Vì thế hai người lăn mất.

==

Nửa tiếng sau, trên đường cao tốc.

Trên ghế phụ, Lục Gia Doanh đứng ngồi không yên, khóe mắt vẫn không thể nhịn mà bị người phía sau thu hút, chị gái xinh đẹp đang nói chuyện với tiểu Mê, giọng nói tinh tế vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu.

Cô gái như vậy, Lạc Kinh thật sự có rất nhiều. Chị ấy có gì đặc biệt vậy?

Lục Gia Doanh xoay chuyển con ngươi, nghĩ không ra đáp án. Cô bé mở đoạn trò chuyện hôm qua với Lâm Tư Di ra.

[TD: Bác Lục hôm qua gọi nhờ chị giúp.]

[TD: Lại giận mẹ?]

[Doanh Doanh: vẫn là mấy chuyện cũ, nhưng em không buồn.]

[Doanh Doanh: Em đi tìm anh trai.]

[TD: Anh ấy thế nào?]

[Doanh Doanh: Tốt lắm, còn có bạn gái nữa.]

Sau tin nhắn này, Lâm Tư Di không trả lời nữa. Cô bé hơi ảo não, có phải là không nên nói ra, vẫn là do Lục Gia Ngọc có mới nới cũ.

Nghĩ vậy, Lục Gia Doanh lại thấy thật tò mò.

Cô mở to đôi mắt sáng ngời, vô tội hỏi: "Chị, chị với anh trai em là thế nào mà quen nhau vậy?"

Vưu Cẩn Vi ngẩn ra, theo bản năng nhớ đến vòng ngọc, nhất thời cũng không biết nói thế nào, theo lý thuyết thì chắc là ở khu nghỉ dưỡng tư nhân kia.

Chưa kịp nói chuyện, cô bỗng nghe Lục Gia Ngọc nói: "Tránh xa cô ấy ra."

Ngữ khí mất kiên nhẫn, hiển nhiên là anh không vui.

Lục Gia Doanh bực mình ôm mặt, cô bé không giám phát giận, lại chưa từ bỏ ý định quay đầu tiếp tục hỏi: "Chị, chúng ta add Wechat được không?"

"Lục Gia Doanh."

Anh lạnh nhạt gọi một tiếng cả họ lẫn tên cô bé.

"...."

"Em không nói nữa."

Vưu Cận Vi lại nghĩ, anh không thích nói về gia đình mình.

Lúc tự giới thiệu, anh kể hết về mình nhưng không hề đề cập đến người nhà. Bây giờ cũng vậy, không muốn cô đến gần người nhà anh.

Vậy cũng tốt, sẽ không dây dưa quá nhiều.

Cô buông mắt, nghĩ về công việc của mình. Lục Gia Ngọc lái xe, anh nhấc mắt nhìn người trong gương chiếu hậu, lông mi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhìn nhu nhược đáng thương kia không biết đang nghĩ gì.

"Thốc Thốc."

Anh bỗng dưng gọi cô. Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, hơi nghiêng về phía trước đến sát anh, hỏi: "Làm sao thế?"

Lục Gia Ngọc liếc cô qua kính chiếu hậu một cái, cầm lấy di động mở khóa, ném cho cô: "Ngoan ngoãn lấy di động sửa lại ghi chú wechat cho anh, lấy tên nào em thích."

Vưu Cẩn Vi ngẩn người, theo quán tính nhận lấy.

Lục Gia Doanh đang giả chết bên cạnh.???

Wechat cũng không có? Hai người này rốt cuộc sảy ra chuyện gì?

Lục Gia Ngọc liếc nhìn tròng mắt đang đảo lia lịa của quả pháo nhỏ bên cạnh, anh biết thừa cô bé đang nghĩ gì, hừ cười một tiếng: "Chưa thấy người ta giận dỗi kéo đen wechat nhau bao giờ sao?"

Lục Gia Doanh: "Anh bị kéo vào danh sách đen?"

Lục Gia Ngọc: "..."

Sao người bị nhất thiết phải là anh.

Lục Gia Doanh lập tức cảm thấy kính nể, dùng ánh mắt nể phục nhìn Vưu Cẩn Vi, thì ra là đặc biệt ở chỗ này---------thế mà lại có người không sợ Lục Gia Ngọc.

Vưu Cẩn Vi rất ít khi động vào di động của người khác.

Màn hình anh rất gọn gàng, không có ứng dụng giải trí nào nhưng lại có hai cái app dùng đặt đồ ăn, trừ cái này ra thì chỉ còn ứng dụng nghe nhạc, nhắn tin và mạng xã hội cơ bản, chỉ cần một trang màn hình là hết.

Cô nhấn mở wechat, không có tin mới nào. Tin nhắn từ đầu đến cuối trong danh sách đều bị anh tắt thông báo.

"..."

Vưu Cẩn Vi dùng tài khoản của anh tự kết bạn với mình xong, suy tư một lát nhưng không nghĩ ra biệt danh gì, vì thế liền không sửa lại. Thêm xong cô còn vô cùng chu đáo hỏi Lục Gia Ngọc:

"Anh muốn em tắt thông báo đi không?"

Lục Gia Ngọc: "?"

Tiểu Mê: "...."

Vưu Vưu quả nhiên không hề thích Lục Gia Ngọc.

Lục Gia Doanh: "...."

Cuối cùng cô bé cũng hiểu, thì ra anh trai không thích bạn gái mình.

Lục Gia Ngọc giận đến nỗi bật cười, Anh không thèm quan tâm cô nữa, lái xe nhanh hơn một chút... nếu không muốn nói là xe đang bay trên cao tốc.

Trên đường có một trạm dừng chân, rách nát.

Anh lập tức rẽ vào đó, sau một tiếng phanh gấp, anh lạnh lùng nói: "Hai người xuống đi."

Tiểu Mê cùng Lục Gia Doanh lập tức chạy lấy người.

Vưu Cẩn Vi cũng định mở cửa xe nhưng bỗng nhe thấy "tạch" một tiếng, cửa xe bị khóa lại.

"Nói xem, em tự lên đây hay để anh xuống phía sau?"

Lục Gia Ngọc nhìn cô gái đang lúng túng đằng sau qua kính chiếu hậu.

Vưu Cẩn Vi không biết mình lại chọc phải chỗ nào của anh, nhưng tình huống này... Cô gian nan bò từ phía sau lên ghế phụ lái, lúc giơ chân lên nhưng không có chỗ đặt xuống, anh nhàn nhạt nói một câu, dẫm lên. Cô đành phải nhẫm hẳn lên ghế ngồi, trèo qua được còn lau lau nó đã mới ngồi xuống.

Lục Gia Ngọc dựa vào ghế lái đảo mắt nhìn đôi chân thẳng tắp cùng vòng hông tinh tế kia, người vừa ngồi xuống đã bị gọi: "Vưu Cẩn Vi."

Vưu Cẩn Vi "A" một tiếng, giống như học sinh bị điểm danh.

Cô ngồi ngay ngắn, hai tay để trên đầy gối, những ngón ta nhỏ dài khẩn trương cuộn tròn.

Anh khoanh tay trước ngực, tùy ý hỏi: "Anh là ai?"

Vưu Cẩn Vi khựng lại, anh hỏi vậy chắc chắn không phải chỉ để nghe đáp án là Lục Gia Ngọc. Mờ mịt nhìn anh, cô ngây thơ nhận ra đáp án.

"...Không chặn em sao?"

Cô thăm dò hỏi.

Lục Gia Ngọc băn khoăn nhìn phản ứng của cô, ngón tay gõ gõ lên cánh tay, bỗng cười: "Không phải muốn trở nên dũng cảm sao? Bắt đầu từ việc xem anh là bạn trai bình thường đi."

Anh nhấn mạnh hai chữ "bình thường".

Vưu Cẩn Vi: "..."

Khó nha, vậy anh phải bình thường trước đã.

Cô mím môi, lại mở wechat ra lần nữa, nghiêm túc sửa biệt danh, cô còn sửa cả hình nền tin nhắn, coi như là bối cảnh để hai người nói chuyện phiếm.

"Sửa rồi..."

Cô ngoan ngoãn nộp bài tập lên.

Lục Gia ngọc cầm di động nhìn lướt qua, khung thoại chỉ có dòng thông báo ngắn. Bạn đã đổi biệt danh cho...thành: Bạn gái.

Lại nhìn hình nền, đó là bức ảnh khá cũ chắc từ khi cô học đại học, chiếc áo lông xù xù đứng trong nền tuyết, tóc đen cũng dính tuyết, chóp mũi nhỏ xinh lạnh đến đỏ bừng nhưng vẫn híp mắt cười.

Anh nhớ màn hình khóa của cô cũng là hình tuyết rơi.

"Thích ngắm tuyết?"

Anh nhìn cô

Vưu Cẩn Vi gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Nhiệp Lăng ít khi có tuyết rơi, rơi cũng không quá một đêm. Em thích cảm giác lạnh buốt, cái lạnh ở Lạc Kinh khác với Nghiệp Lăng, luôn khô ráo, nếu có gió nhẹ thổi qua thì còn cuốn theo cả đất và cát nữa."

Năm đầu tiên đến Lạc Kinh cô chưa thể thích ứng, đêm trừ tịch chỉ có mình cô ở lại ký túc xá, nửa đêm thì Vưu Cận Ngu đem bánh kem đến tìm cô. Người ta năm mới sẽ ăn sủi cảo, hai chị em cô lại ăn bánh sinh nhật, mười mấy năm qua đều như vậy.

Lục Gia Ngọc khép mắt, giống anh năm đầu tiên quay về Lạc Kinh, đó là mùa đông lạnh nhất anh từng trải qua.

"Về Lạc Kinh đưa em đi chơi." Anh thuận miệng trả lời, đưa tay ra trước mặt cô.

"Đưa điện thoại của em đây."

Vưu Cẩn Vi chần chừ, dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh mới đưa ra, nhỏ giọng nói: "Mật khẩu là 0131."

Lục Gia Ngọc híp híp mắt, hỏi: "Sinh nhật em à?"

Hôm đó ở chợ hoa anh đã thử qua sinh nhật cô nhưng không phải. Chậc, thật khó chịu.

Lục Gia Ngọc nhấn mở khóa, không thèm xem mình là người ngoài, tùy tiện lướt tin nhắn, vừa nhìn vừa hỏi: "Hai chị em tình cảm rất tốt?"

Vưu Cẩn Vi chậm rãi ừ một tiếng.

Nghe có vẻ cô không muốn nhắc đến chuyện này.

Lục Gia Ngọc không hỏi nhiều, nhấn vào danh bạ tự ghim tài khoản của mình lên đầu, bạn bè của cô chỉ có 65 người, nhìn vô cùng đáng thương. Phần lớn bạn bè đều là khách hàng của phòng làm việc, chẳng có mấy người bạn thật sự. Lại xem vòng bạn bè, một năm cô chẳng đăng được mấy bài.

Wechat không có gì thú vị, những chỗ khác chắc hẳn cũng vậy. Anh thoát ra mở album ảnh, tất cả đều là ảnh chụp mẫu vật công việc, hoa lá, màu nhuộm vải, các tác phẩm hoàn thiện...

Chỉ có chừng đó, hũ nút nhỏ này cũng không thấy chán sao.

Lục Gia ngọc "chậc" một tiếng, thuận tay mở camera. Anh một tay giơ cao di động, tay còn lại mở ra ôm vai cô gái đang ngẩn người bên cạnh kéo lại gần. Ngón tay lành lạnh phủ sau gáy cô, hơi dùng sức nâng mặt cô lên dán vào má mình, bờ môi mềm mại sượt qua cổ đến vành tai anh. Lục Gia Ngọc khựng lại, nhanh chóng nhấn chụp.

Trong ảnh, cô gái hơi ngây ra, lông mi hướng lên trên cùng sườn mặt sạch sẽ, xinh đẹp. Vì giữ thăng bằng nên theo bản năng vịn vào vai anh. Còn người chụp thì nhàn nhã nhìn vào máy ảnh, ngay cả cười cũng không có, như là chỉ chờ người ta chuẩn bị hôn mình.

"Lấy ảnh này làm hình nền tin nhắn của em đi."

"Dám đổi hình khác thử xem."

Lục Gia Ngọc hừ cười, trả điện thoại cho cô.

Bắt nạt được ai kia làm tâm trạng anh vui vẻ, anh xuống xe hút điếu thuốc, vừa hút xong, hai nhóc con cũng quay lại.

"Đưa hai người về trước."

Lục Gia Ngọc không muốn phải hầu hạ quả pháo nhỏ này thêm nữa nên đưa tiểu Mê và Vưu Cẩn Vi về Đậu Thạch hẻm trước rồi đưa cô bé đến sân bay.

- -

Trên đường về Lục Gia Doanh vẫn luôn quấy phá.

Quả pháo nhỏ xụ mặt: "Anh, anh không thương em."

Lục Gia Ngọc: "Giờ mới biết?"

Lục Gia Doanh tủi thân lầm bầm một lúc, sau đó ngồi yên lặng lẽ nhìn trộm anh, hỏi: "Anh, sao anh không chịu về nhà ở? Vì mẹ và em sao?"

Sau khi Lục Gia Ngọc tốt nghiệp cấp ba anh liền dọn ra sống một mình, chỉ tết đến mới về nhà. Bình thường anh đều ở ngõ Linh Tây, cái nơi cũ rích đó không biết có chỗ nào tốt nữa.

"Không phải."

Lục Gia Ngọc nói.

Lục Gia Ngọc vừa mới thở ra nửa hơi lại nghe anh nói tiếp: "Còn cả Lục Chính Minh nữa, tránh được thì tránh, nhìn mấy người càng thêm bực mình."

Lục Gia Doanh: "..."

Cô bé buồn tủi nói: "Đó là chuyện của người lớn cơ mà, Anh không thể giận chó đánh mèo với em như vậy."

Lục Gia Ngọc lườm cô: "Cô ngoan ngoãn chắc? Cả khu nhà ai mà không biết cô là chúa phiền phức, nhìn xem có ai mà thèm chơi với cô đâu?"

Lục Gia Doanh bĩu môi: "Họ không chơi cũng không phải tại em, là vì mẹ ấy. Trong trường cũng không ai bắt nạt em, ai cũng biết em là em gái anh nên mới sợ em. A, nhưng có người làm em phát ghét, ghét nhất con bé đó."

Lục Gia Ngọc hừ cười: "Chúa phiền phức và quỷ đáng ghét."

Lục Gia Doanh trợn trắng mắt: "Là thật đó, cả ngày rêu rao rằng anh trai mình vô cùng tốt, em nhìn là biết bốc phét. Em trước giờ chưa từng thấy anh con bé đó xuất hiện, còn không phải là anh trai thôi sao, em cũng có."

Cả một đường nghe quả pháo nhỏ nổ tanh tách, Lỗ tai Lục Gia Ngọc sắp lãng đến nơi.

Lúc sắp đến sân bay, Lục Gia Ngọc nói: "Lục Gia Doanh, lần sau đừng ngu ngốc như vậy nữa. Một mình không có cách thì không biết kêu cứu à?"

Lục Gia Doanh ngây người, cô bé ngơ ngác suy nghĩ một chốc.

Không biết nghĩ được gì, cô dụi dụi mắt hỏi: "Anh, anh sẽ đến cứu em sao?"

Lục Gia Ngọc nghiêng đầu nhìn quả pháo nhỏ đang rơm rớm nước mắt, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó Vưu Cẩn Vi nhìn anh khóc, khóc thôi cũng không phát ra tiếng.

Anh khó có dịp nói được một câu giống người: "Anh không phải anh trai cô à?"

"A! Em biết là anh thương em nhất mà!"

Lục Gia Doanh lập tức ném khối ảo não ra ngoài cửa xe, vô cùng vui vẻ quay về Lạc Kinh.

- -

Một tuần sau, Hạng mục của Lục Gia Ngọc bước vào giai đoạn kết thúc nên khó mà gặp được anh.

Vưu Cẩn VI vẫn như bình thường, cô bận việc công tác của mình, tiểu Mê luôn ở nhà cô như là đã chuyển sang nơi ở mới.

"Vưu Vưu, tại sao chị và Lục Gia Ngọc lại ở bên nhau?"

Cậu hỏi người đang cố định bó hoa bên cạnh.

Vưu Cẩn Vi buông đồ trên tay, ngồi xổm xuống đối mặt với cậu.

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: "Anh ấy không giống với những người chị từng gặp qua. Nếu so sánh với cây cối, sẽ có người rối mù khó gỡ, có người cằn cỗi lớn lên, người khác lại mơn mởn tốt tươi, có người dù nhìn nhỏ bé nhưng vẫn đâm hoa kết quả, lại có người cành lá điêu tàn, chỉ chờ đợi khoảnh khắc kết thúc sinh mệnh."

Tiểu Mê hỏi: Lục Gia Ngọc là loại nào?"

Vưu Cẩn Vi thong thả dùng câu từ miêu tả cho cậu: "Anh ấy vừa như là loại đầu tiên nhưng cũng không phải loại đầu tiên. Anh giống như không lúc nào là không bùng cháy. Đôi khi cháy quá nhanh, không biết sẽ hóa tro tàn lúc nào."

Tiểu Mê nghĩ nghĩ: "Anh ta luôn như vậy."

"Cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì chơi, cứ sống tùy tiện như thế, dù có ném cái mạng mình đi thì cũng chẳng là gì."

Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, hơi hiếu kỳ: "Anh ấy có lúc nào im lặng không, trừ lúc ngủ?"

Tiểu Mê: "Có, lúc anh ta xăm hình sẽ vô cùng im lặng, đó là lúc nhìn anh ta giống người nhất. Nhưng anh ta hình như cũng không thích im lặng cho lắm."

Nói thế nào thì ông chủ Lục một tháng mới tiếp khách được hai lần.

Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, cô còn chưa gặp được Lục Gia Ngọc như vậy. Chỉ có ngày đó ở ngõ Linh Tây thoáng nhìn qua, nhưng anh lại không mở cửa.

-

Đêm nay, tiểu Mê ngồi đến hơn mười giờ mới về.

Sau khi về, cậu nhóc tắm rửa xong rồi chơi game một lát mới chui vào chăn ôm lấy gấu bông của mình đi ngủ.

Cho đến rạng sáng, bên cạnh giường có tiếng động.

Trong lúc cậu mơ màng hình như có người nằm xuống bên người. Tiểu Mê bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức bật đèn lên.

Đèn sáng, đầu tiên cậu ngây cả người, sau đó hét to........

"Lục Gia Ngọc, anh biếи ŧɦái hả??!!"

"Hơn nửa đêm bò lên giường tôi làm gì?"

Lục Gia Ngọc nằm ngay ngắn bên cạnh, anh nhắm nghiền hai mắt, nói: "Đừng quấy, anh thử xem có ngủ được không, nhóc tự ngủ đi đừng làm phiền anh."

Tiểu Mê: "?"

Ai phiền ai?

Đang ngon giấc tự dưng bên cạnh thêm một người, làm sao mà ngủ nữa, cả người cậu đều bắt đầu không khoẻ rồi.

Trong lòng tiểu Mê lăn qua lộn lại mắng Lục Gia Ngọc.

Không ngờ Lục Gia Ngọc cũng giống cậu.

Tối nay ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại vào phòng tiểu Mê thử xem có ngủ được không. Anh nhịn nửa tiếng, đến lúc nhịn không nổi nữa mới bò xuống giường chạy mất.

"Đi đây, ngủ một mình đi."

"Anh đúng là bị điên."

Tiểu Mê tức giận đấm gối.

Lục Gia Ngọc chẳng những ra khỏi phòng mà còn từ nhà số mười sáu sang tới nhà mười bốn, anh móc chùm chìa khóa vừa thuận tay lấy từ chỗ tiểu Mê ra, làm như nhà mình mà mở khóa vào nhà.

Anh vô cùng "tri kỷ" không muốn cô thức giấc ra ngoài mở cửa. Nhưng cuối cùng cũng không quá "súc sinh", đứng trong phòng khách gọi điện, nói mình chuẩn bị lên lầu.

Trong phòng ngủ, người vừa bị dựng dậy – Vưu Cẩn Vi mờ mịt, anh mới nói gì, lên đâu? Chưa đợi cô nghĩ xong, trong điện thoại cùng cánh cửa bên ngoài vang lên tiếng nói.

"Mở cửa đi."

Lười biếng, như đang gọi người dậy vào buổi sáng.