Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 15

< Tiểu Thốc: Cô bị vẻ tà ác của Lục Gia Ngọc hấp dẫn.>

Edit: Khiija

Bệnh viện lớn Nghiệp Lăng.

Tiểu Mê ngồi cạnh giường bệnh, chống cằm nhìn Vưu Cẩn Vi đang hôn mê.

Tối qua vì cô sốt cao nên bọn họ đã lái xe cả đêm chạy về thành phố. Cậu nhìn một lát, cẩn thận giơ tay áp lên trán cô, ừm... không nóng như trước nữa.

Lục Gia Ngọc sao còn chưa quay lại?

Tiểu Mê đợi một lúc lâu, dứt khoát đứng lên đi tìm.

Bệnh viện luôn là nơi người đến kẻ đi, tiểu Mê đi thang máy xuống dưới, xuyên qua đại sảnh, lập tức tìm nơi hẻo lánh nhất, tránh xa tòa nhà khám bệnh nhất mà đến. Lục Gia Ngọc thật sự rất ghét bệnh viện, anh không bao giờ chịu vào bệnh viện, dù chỉ nửa bước, lần này cũng vậy.

Tiểu Mê tìm thấy anh ở hồ nhân tạo sau tòa nhà.

Anh lười biếng ngồi tựa vào ghế đá bên bờ hồ, hai chân vắt chéo, một tay cầm điện thoại tay kia thì kẹp điếu thuốc. Hai đêm không ngủ, thoạt nhìn anh đúng là sắp thăng thiên rồi.

"Không nghe điện thoại của ông ấy? kéo vào danh sách đen từ lâu rồi."

Anh không chút để ý cất giọng khàn khàn với cái điện thoại.

Tiểu Mê im lặng, tự giác ngồi xuống bên cạnh.

Anh liếc nhìn, nói thêm hai câu rồi ngắt điện thoại, nói: "Anh về Lạc Kinh, cậu ở lại. Lần này mà để người chạy mất nữa thì cứ đợi bị ném về Anh đi."

Tiểu Mê trừng anh: "Anh là cường hào hay ác bá hả? Chỉ biết uy hϊếp người khác."

Lục Gia Ngọc hừ cười: "Sao anh lại không phải? Cô ấy đâu?"

"Còn chưa tỉnh, bác sĩ nói hết sốt là có thể xuất viện rồi."

Lục Gia Ngọc không lên tiếng, anh quay đầu nhìn mặt hồ, lẳng lặng hút xong điếu thuốc, đứng dậy nói: "Đi đây, quay lên đi."

Tiểu Mê nhìn bóng dáng anh, thầm thở dài. Nhìn thế này thì khi trở về lại bị đánh rồi.

- -

Vưu Cẩn Vi biết, mình đang nằm mơ.

Nhưng trong mơ lúc nào cô cũng đang chạy, bốn phía đen như mực, chạy thế nào cũng không tìm thấy lối ra, mệt quá... Bỗng, trong màn đêm xuất hiện một đốm sáng.

Ánh sáng mờ mờ, lạnh lẽo đó...là ánh trăng sao?

Cô nỗ lực chạy về hướng đó, đốm sáng vẫn đứng im nơi đó tựa như đang chờ đợi cô. Nhưng khi sắp chạy đến nơi ánh sáng phát ra cô lại đâm vào ngực một người đàn ông. Anh ta cười nhẹ, nói: Tôi nói rồi, em sẽ thích tôi.

Vưu Cẩn Vi bị dọa tỉnh. Cô mở bừng mắt, đập vào mắt là trần nhà màu trắng cùng với một khuôn mặt phóng đại bên cạnh.

"Vưu Vưu, chị tỉnh rồi!?"

Cậu nhóc không dám hét lên vì sợ làm cô giật mình.

Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, sau khi hoàn hồn thì chống người ngồi dậy, cô nhìn xung quanh căn phòng, hỏi: "Chị sao thế?"

Tiểu Mê kể lại chuyện tối qua, cuối cùng nói thêm: Lục Gia Ngọc về Lạc Kinh rồi."

Nhớ tới hôm qua, cô mím môi: "Cảm ơn các em đến tìm chị."

Tiểu Mê nghe vậy, im lặng một lát, nhìn cô nói: "Em đi tìm bác sĩ."

Nói xong liền chạy ra ngoài,

Bác sĩ hôm qua khám và bác sĩ hôm nay là hai người khác nhau.

Anh ta trẻ hơn bác sĩ trước đó, thoạt nhìn thì chắc tầm tuổi Lục Gia Ngọc. Khi thấy một đứa trẻ cầm di động tiến đến còn hơi sửng sốt. Trên điện thoại của cậu viết:

[Chị tôi tỉnh rồi.]

"Mới tỉnh sao?" anh ta hỏi.

Tiểu Mê gật gật đầu.

Tiểu Mê gọi xong bác sĩ nhưng không quay lại ngay, cậu ở ngoài hành lang nhắn tin cho Lục Gia Ngọc.

[Mint: Vưu Vưu thật đáng thương.]

[Mint: Chị ấy nghĩ sẽ không có ai tìm mình.]

Cậu thầm hỏi, Vưu Vưu cũng chỉ có một mình thôi sao?

Ánh mắt vừa nãy của chị ấy thật cô đơn.

Đang nghĩ vậy, trong phòng bệnh bỗng truyền ra tiếng cười, cậu thò đầu qua khe cửa, Vưu Vưu đang cùng bác sĩ kia nói chuyện vui vẻ với nhau. Chị ấy còn cười với anh ta.

Tiểu Mê lập tức đẩy cửa vào, ngoan ngoãn đứng trước giường. Đôi mắt cậu đảo quanh, hết nhìn Vưu Cẩn Vi lại nhìn bác sĩ kia.

Vưu Cẩn Vi giới thiệu: "Tiểu Mê, đây là đàn anh đại học của chị, không ngờ anh ấy lại đang công tác ở Nghiệp Lăng, thật trùng hợp."

Bác sĩ cười nói: "Anh cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, nhìn danh sách bệnh nhân anh còn tưởng là trùng tên. Sao em lại đến Nghiệp Lăng vậy, nghe nói em ở lại Lạc Kinh mà?"

Vưu Cẩn Vi nói: "Em đến đây công tác."

Hai người này nói qua nói lại, chờ tiểu Mê hoàn hồn thì đã đến khâu trao đổi Wechat, lại còn hẹn nhau khi rảnh thì ăn cơm. Cậu chớp chớp mắt, lập tức sinh ra ý xấu, lén lút chụp lại một bức ảnh gửi cho Lục Gia Ngọc, còn giải thích: [ Đàn anh của Vưu Vưu. Họ hẹn nhau ăn cơm.]

Vị đàn anh kiêm bác sĩ này nhiệt tình đến thái quá, chẳng những làm thủ tục xuất viện giúp Vưu Cẩn Vi, còn tiễn bọn họ ra tới cổng, nếu không phải có tài xế đợi, tiểu Mê hoài nghi anh ta còn muốn lái xe đưa họ về nữa đấy.

Về đến nhà đã giữa trưa, Vưu Cẩn Vi đi tắm trước. Phòng tắm hơi nước lượn lờ, nước ấm hòa tan cục bom tắm dâu tây, làm cả bồn tắm chuyển hồng, cô nhắm mắt lại, cơ thể chìm trong nước ấm dần được thả lỏng.

Đến tận lúc này đây cô vẫn còn hoảng hốt, mọi chuyện tối qua giống như một giấc mơ.

Vưu Cẩn Vi với lấy gương, trong tấm kính phản chiếu mặt cô. Khuôn mặt thanh thoát có chút tái, mắt hạnh ươn ướt, trên má dính vài giọt nước, đôi môi khô nứt không còn hồng hào như ngày thường, vết bầm trên cằm đã không còn đậm màu nữa.

Cô có chút hoang mang, từ đâu mà cô lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

Dần dần, cô nhớ ra Lục Gia Ngọc, trên người anh có một loại khí chất hấp dẫn cô. Trước đó cô không thể nghĩ ra đó là gì, còn bây giờ... cô đã biết.

Cô bị vẻ tà ác của Lục Gia Ngọc hấp dẫn

- -

"Tiểu Mê?"

Vưu Cẩn Vi thay xong quần áo xuống nhà, không nhìn tấy tiểu Mê đâu.

Cổng lớn đang mở, ngoài cửa có tiếng người nói chuyện, bánh xe lăn qua gờ cửa phát ra tiếng động.

Cô còn chưa ra tới sân, bỗng thấy người ta đang đẩy xe hoa vào.

Cứ hết chậu này đến chậu khác, chiếc xe đẩy ngoài cửa dựng đầy hoa Ngọc Thảo và một số loại hoa khác. Người phụ trách đang chỉ người sắp chúng ngay ngắn trong sân, dù vậy cả khoảng sân cũng chỉ còn chừa một lối đi nhỏ để vào nhà.

Vưu Cẩn Vi ngẩn ra, hỏi: "Các anh, có phải là đưa nhầm địa chỉ không?"

Người phụ trách cầm tờ hóa đơn, hỏi cô: "Xin lỗi, cô họ Vưu đúng không? Địa chỉ nhận hàng là Vưu tiểu thư, nhà số mười sáu, Đậu Thach hẻm."

Nói xong, anh ta đi ra cửa vẫy vẫy tay. Lát sau, hai người đàn ông khiêng một chậu hoa hồng lớn vào cửa.

Những bông hồng nhỏ xinh màu tím lập tức chiếm nốt vị trí còn lại duy nhất trong sân, nhìn kỹ chỗ hoa đó chắc phải hơn một ngàn đóa hoa.

Loại này có tên là "Hải dương chi ca*"

Những cánh hoa nhàn nhạt màu khoai tím giống như màu tóc của ai đó.

*Mình không tìm được loài hoa này, nhưng có lẽ nó là một giống hoa của Pháp. Nếu mọi người đã từng nghe qua thì hãy giúp mình tìm hình ảnh và tên tiếng Việt của chúng nhé.

Vưu Cẩn Vi ngồi xổm xuống nhìn cả một sân hoa trước mặt ngẩn ngơ.

Tối qua cô nói với anh, hoa mất rồi. Lục Gia Ngọc nói không mất.

Hiện giờ hoa của cô chẳng những về rồi mà còn đem theo rất nhiều đồng bọn khác nữa, cái sân nhỏ của tiểu viện vốn đã chật, nay chính thức không còn chỗ để đặt chân.

Tiểu Mê xách theo hộp cơm vào cửa, vừa nhìn một sân hoa liền lén trợn trắng mắt, sau đó cậu hướng về phía Vưu Cẩn Vi khoe mẽ: "Vưu Vưu, em mua cháo gạo kê về này."

Trong sân không còn đường đi, hoa đã tràn ra bên ngoài không thể đóng cổng lại được. Vì thế hai người cứ để cổng mở, cẩn thận vào nhà ăn cơm.

- -

Lúc này, đầu ngõ dừng lại một chiếc xe.

Trên xe bước xuống một người phụ nữ yểu điệu, thanh cao. Bà ta ngước mắt nhìn ngõ nhỏ, hơi than thở, nói với cậu thanh niên đang xuống xe: "A Ngu, Tiểu Thốc không ở nhà mà là ở đây."

*Tiểu Thốc: Nhũ danh của nữ chính- viên thuốc nhỏ.

Ánh mắt người thanh niên nhàn nhạt nhìn về phía ngõ.

Lâu sau, biểu cảm cậu mềm xuống: "Chỗ này cũng không tệ."

Lâm Thơ Đồng nhớ lại địa chỉ, tìm đến nhà số mười bốn. Hai người dừng trước cổng, cánh cổng không đóng, cảnh tượng xung túc trong viện hiện ra trước mặt. Đáng chú ý nhất chính là hơn một nghìn đóa hoa ngay gần lối ra khiến người ta còn tưởng mình đang lạc vào vườn hồng nào đó.

Vưu Cận ngu nhíu mi nhìn thẳng vào khách đường. Trên bàn ăn có hai người ngồi, đang nhỏ giọng trò chuyện, Vưu Cẩn Vi mang thần sắc ôn nhu, cậu có thể tưởng tượng được cô đang dùng giọng nói mềm mại thế nào để nói chuyện với đứa trẻ kia.

Cậu ghét nhất là trẻ con. Ghét bọn trẻ con tranh giành chị gái với cậu.

Lâm Thơ Đồng gõ cửa lớn, mềm mại gọi: "Tiểu Thốc Thốc, con xem ta mang ai đến thăm con này."

Vưu Cẩn Vi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cô giáo, sao người lại đến đây?... A Ngu! Không phải vừa khai giảng sao, sao em cũng chạy tới!"

Ngoài cửa, hai người khó khăn mới chen qua được đám hoa vào khách đường.

Lân Thơ Đồng nói: "Hôm qua người bên phía hợp tác không liên lạc được với con, A Ngu cũng nói con không nghe điện thoại, ta không yên lòng nên đến đây xem sao, cậu bé cũng nhất định phải đi cùng. Tiểu Thốc, con bị ốm sao?"

Bà có chút lo lắng vuốt ve mặt cô.

Vưu Cẩn Vi phủ nhận: "Chỉ bị cảm nhẹ thôi, con không sao."

Cô nhìn Vưu Cận Ngu, từ lúc vào nhà cậu chưa nói tiếng nào chỉ nhìn chằm chằm cô.

"A Ngu sao em không nói gì?"

Vưu Cẩn Vi dắt lấy tay cậu.

Vưu Cận Ngu giương mắt nhìn tiểu Mê, ánh mắt chứa đầy hơi lạnh đối diện với cậu nhóc, thế mà tên nhóc này còn không thèm để ý đến cậu, chỉ liếc nhau một cái liền rời mắt đi.

"Sao chị không nghe điện thoại?"

Cậu hỏi Vưu Cẩn Vi.

Vưu Cẩn Vi cảm thấy là lạ, hôm qua Lục Gia Ngọc cũng hỏi giống hệt cậu. Nhưng sao tự dưng lại nhớ đến anh?

Cô lấy lại tinh thần, nhẹ giọng giải thích: "Chị đến nông thôn tìm hoa, trong núi tín hiệu rất kém."

Vưu Cận Ngu nghiêng đầu nhìn hoa hồng bên ngoài.

"Hoa Hồng cũng tìm được trong núi?"

Vưu Cẩn Vi: "..."

"Người ta đưa nhầm..."

Vưu Cẩn Vi không muốn nhắc đến Lục Gia Ngọc trước mặt họ nên đánh trống lảng, nói với tiểu Mê: "Đây là em trai chị Vưu Cận Ngu, còn người này là sư phụ của chị, cũng là bà chủ của công ty chị. Cô, A Ngu đây là...."

Giới thiệu tiểu Mê hơi rắc rối.

Ngẫm, cô chọn đáp án đơn giản nhất: "Là hàng xóm bên cạnh, em ấy không thích nói chuyện."

Tiểu Mê chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cười với hai người kia.

Lâm Thơ Đồng cảm thấy tiểu Mê khá quen mắt, chần chờ hỏi: "Bạn nhỏ này, bà đã từng gặp cháu ở đâu rồi phải không?"

Tiểu Mê bày ra vẻ mặt ngây thơ, chẳng thèm đáp chỉ vùi đầu vào ăn cơm.

Lâm Thơ Đồng thấy vậy cũng không hỏi nhiều, lại nhìn Vưu Cẩn Vi có vẻ không sao liền nói: "Tiểu Thốc, chiều cô có hẹn với bên hợp tác, thuận tiện xử lý vài việc khác nữa. Vội xong cô sẽ bay về Lạc Kinh luôn, A Ngu nói muốn ở lại một đêm, cô giao cậu bé cho con nhé."

Lâm Thơ Đồng nói xong liền vội vàng đi ngay.

Trong nhà chỉ còn lại ba người họ. Vưu Cẩn Vi nhìn hai cậu nhóc, một người lại bắt đầu giả câm, người còn lại thì mặt lạnh như tiền không nói lời nào. Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi: "A Ngu, em ăn cơm chưa?"

Vưu Cận Ngu: "Em muốn ăn mì trộn."

Vưu Cận Vi vào bếp, trong tủ lạnh còn có mì sợi, làm mì trộn không quá phiền phức. Phiền phức chính là.... Hai cậu nhóc đang ngồi đối diện trên bàn ăn, cả hai đều không thèm để ý đến nhau, thoạt nhìn như hai thái cực đối nghịch chuẩn bị tiến công.

Cô Nghĩ nghĩ, thôi kệ vẫn vào làm mì trước.

Ở trong này trốn còn hơn là ngồi ngốc bên ngoài nhìn hai tên kia.

- --

8 giờ tối, nhà số 14, Đậu Thạch Hẻm.

Ba người ăn cơm tối xong, ra sân dọn dẹp một chút hoa cỏ... Không khí sau đó lập tức rơi vào im lặng. Cô cũng không thể để lại hai tên này một mình vào phòng làm việc được, đành phải nhận mệnh đối mặt với tình cảnh xấu hổ này.

Tiểu Mê đang nằm trên sô pha chơi di động, Vưu Cận Ngu thì đang đọc sách của cô.

Nhất thời, thế mà chỉ mình cô rơi vào cảnh chân tay luống cuống.

Vưu Cận Vi nhớ tới lời bà ngoại nói, thấp giọng hỏi Vưu Cận Ngu: "Nghe bà ngoại nói, học kỳ này em trọ trong trường, có quen không?"

Vưu Cận Ngu nói: "Vẫn tốt, nhưng bạn cùng phong thì hơi nhạt nhẽo."

Tiểu Mê giả bộ nghịch di động, thật ra lỗ tai cậu vẫn đang dựng lên nghe lén hai chị em nhà kia nói chuyện. Nhìn hai người này là biết không thân nhau, chẳng những không có đề tài chung để nói, còn chẳng biết được hoàn cảnh của nhau, hai cái hũ nút ngồi cạnh nhau, vậy mà cũng chơi chung được.

Nhưng trái với suy nghĩ cậu nhóc, quan hệ giữa Vưu Cận Vi và Vưu Cận Ngu khá khăng khít.

Năm đó, lúc cha mẹ ly hôn, hai đứa trẻ một bảy một ba, một người ở lại Nghiệp Lăng với ba, còn người kia thì bị mẹ dẫn tới Lạc Kinh. Khi đó số lần hai đứa bé gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng Vưu Cận Ngu rất ỷ lại đối với Vưu Cận Vi, từ lúc bắt đầu có di động thì hai người liên lạc cơ hồ chưa từng dứt đoạn. Thi thoảng cậu sẽ tự mình từ Lạc Kinh về Nghiệp Lăng ở vài ngày, chỉ là Vưu Cận Vi lại chưa từng đến Lạc Kinh, cô chỉ đợi cậu ở Nghiệp Lăng.

Bên này hai chị em đang đơn giản giao lưu tình cảm với nhau.

Bên kia tiểu Mê lại đang mách lẻo.

[Mint: Em trai Vưu Vưu tới, còn đẹp trai hơn tôi.]

[Mint: Tôi rất khó chịu, tôi muốn cao lên!!!]

[Mint: muốn cao 1m8!]

[Lục: Đồ ngốc.]

[Mint: A nha, tôi không thèm nói cho anh biết nhũ danh của chị ấy.]

[ Lục:? ]

[ Lục:? ]

[ Lục:? ]

Lúc này, biệt thự Lục gia ở Lạc Kinh.

"Lục Gia Ngọc, ông đây đang nói chuyện với con đấy!"

Lục Chính Minh nhặt gạt tàn thuốc ném về phía anh, sôi máu nói.

"Biết ta để con đến Nghiệp Lăng làm gì không hả? là để con chơi gái hả??"

Lục Gia Ngọc chậc một tiếng, nghiêng người tránh vật đang bay đến, lười biếng nói: " Thật lãng phí, ông nội không ở đây, ngài liền nổi điên, nào để tôi chụp bức ảnh gửi cho ông xem nào."

Lục Chính Minh nghe vậy, tức đến mức muốn đập đồ. Thật ra từ nãy ông đập đã tàm tạm rồi, trên đất đầy mảnh vỡ, giúp việc đứng xa nhìn chẳng ai dám sang dọn.

"Mặt mũi ta đều bị con ném hết đi rồi!!"

Lục Chính Minh chưa từng chịu loại thiệt thòi này, hôm qua ra ngoài xã giao gặp người ta, ai ai cũng hỏi ông có phải Lục gia sắp có chuyện vui hay không, trong lời bọn họ đều ám chỉ ông sinh được một đứa con trai "tốt".

Lục Gia Ngọc kinh ngạc nói: "Tôi tưởng ngài đã quen rồi chứ?"

Tức chết rồi, tức chết rồi. Lục Chính Minh đang định tìm gì đó để ném, thì ngoài cửa chuyền tới tiếng động.

Lục Gia Doanh vừa tan học về nhà.

Cô bé cầm cây kẹo mυ'ŧ, nhàm chán lê thân vào cửa, đến khi nhìn thấy Lục Gia Ngọc, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, hét lớn:

"Anh! Anh về rồi!!!"

Cô bé giống hệt tên lửa nhỏ lao về phía anh.

Lục Gia Ngọc nhíu mày tránh né, mất kiên nhẫn kêu:

"Lục Chính Minh, ông quản con gái ông đi này."

Lục Chính Minh đau đầu nhất chính là lúc hai vị tổ tông này cùng ở một chỗ. Ông nhìn hết đứa này đến đứa khác, cảm thấy mình chắc chắn không sống được bao lâu nữa.

"Lục Gia Doanh, lên lầu!!" Lục Chính Minh thở phì phì quát, "Đừng để ba phải gọi cho mẹ con."

Thiếu nữ vốn dĩ đang tung tăng, nghe thấy lời ba mình nói lập tức héo rũ, oán giận trách: "Ba. Ba chẳng thú vị chút nào, động một tí lại lôi mẹ ra chèn ép con."

Lục Chính Minh: "Con sợ là được."

Lục Gia Doanh không tình nguyện lên lầu, mỗi bước đi cô bé đều lưu luyến nói: "Anh, anh nhớ sớm quay về. Anh mà không quay lại thì em sắp không chịu được cái nhà này nữa rồi."

Lục Gia Ngọc thuận miệng nói: "Vậy đừng chịu."

Lục Gia Doanh có dám không, nào dám.

Trên thế giới này cô bé thích nhất là anh trai nhưng lại sợ mẹ hơn tất cả. Mẹ mà chỉ cô đi hướng Đông thì cô bé cũng không dám nhìn về phía hướng Tây nửa khắc.

Người vừa đi, Lục Chính Minh lại thấm thía khuyên nhủ: "Để con đến Nghiệp Lăng không phải là ba làm khó con, con nhìn công ty đang có bao nhiêu anh mắt nhòm ngó, ai nấy đều muốn được gặm cục mỡ này, con tốt xấu gì cũng nên để tâm một chút."

Lục Gia Ngọc không ngẩng đầu lên, vẫn chơi di động.

Lục Chính Minh dừng một chút, thấp giọng nói: "Ba biết, con vì việc của mẹ..."

"Đừng nhắc đến bà ấy."

Lục Gia Ngọc nhấn diện thoại, lạnh giọng đáp.

Lúc lâu sau, Lục Chính Minh thở dài: "Thôi về đi."

Lục Gia Ngọc châm chọc: "Gọi một cuộc điện thoại bắt người về, nói xong liền xua tay đuổi người. Cuộc sống của ngài cũng thật nhẹ nhàng quá đấy, không thì chức chủ tịch này để tôi làm thử xem nào?"

Lục Chính Minh cố nhịn, cuối cùng không nhịn được ngay cả chén trà trong tay cũng ném đi.

"Cút Cút Cút!"

Lục Gia Ngọc Không thèm quay đầu lại đi luôn.

- -

3 giờ sáng, tiếng phanh của xe thể thao đánh vỡ sự yên tĩnh trong ngõ nhỏ.

Không lâu sau, cửa số nhà mười bốn bị gõ vang.

Lục Gia Ngọc dùng sức vỗ, mắt thấy trên lầu sáng đèn mới bằng lòng bỏ qua, anh dựa người vào tường bao bên cạnh, muốn hút điếu thuốc.

"Kẽo Kẹt." tiếng mở cửa vang lên.

Lục Gia ngọc nghiêng đầu, khóe môi cong lên: "Nhận được hoa rồi?"

Thấy rõ người đứng trong cửa, anh dừng lại híp híp mắt.

Người thanh niên có vài điểm giống cô, đang khoác áo khoác của cô, lạnh lùng nói: "Tôi có thể báo cảnh sát rằng anh quấy nhiễu dân lành, muốn tìm ai thì 8 giờ sáng mai lại đến."

Nói xong, cánh cửa "Phanh" một tiếng đóng lại.

Anh bị nhốt ngoài cửa.

Lục Gia Ngọc: "?"

*Hoa hồng tím:Màu tím là màu của sự chung thủy và vĩnh cửu. Hoa hồng tím tượng trưng cho mối quan hệ gắn bó bền chặt, đại diện cho tình yêu chân thành và trường tồn mãi với thời gian. Ý nghĩa của hoa hồng tím là sự đam mê rực cháy, tượng trưng cho một tình yêu chung thủy son sắt. Sâu xa hơn hoa hồng tím còn là lời bày tỏ về tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên....Nam chính thâm sâu quá đấy.

Hoa Hồng lavender: tượng trưng cho tình yêu từ cái nhìn đầu tiên

hoa-cam-hoa-chanh-15-0