Trong phòng khách thoang thoảng hương đồ ăn, Lục Gia Ngọc không hề ngại ngùng khi nhận "lễ vật" gặp mặt của hàng xóm, trong túi còn chu đáo để thêm cả thìa gỗ. Anh nhướng mày, cười hỏi:
"Em ở bên cạnh sao?"
Nói xong còn nhàn nhạt liếc qua tiểu Mê bên cạnh một cái.
Cả ngày đều sung sướиɠ ngồi xổm bên đó mà về nhà còn bày đặt giả câm không nói. Đúng là đồ lòng lang dạ sói.
Tiểu Mê nhăn nhó làm mặt quỷ với anh, chớp mắt lại trở về vẻ ngoan ngoãn ban đầu.
"..."
Vưu Cẩn Vi có chút khẩn trương, cô không giám nhìn thẳng anh, chỉ nói: "Là bên đơn vị hợp tác xắp xếp."
Lục Gia Ngọc cười mỉa: "Vé nhạc hội cũng là đơn vị hợp tác cho em?"
Vưu Cẩn Vi ngẩn ra, nhà ở cùng vé nhạc hội được đem đến cho cô cùng một lúc, mà cả hai thứ đó đều liên quan đến Lục Gia Ngọc.
Cô giương mắt nhìn anh: "Họ muốn dùng tôi để lấy lòng anh?"
Lục Gia Ngọc nhếch môi, giọng điệu mang đầy trào phúng: "Đúng thế, bọn người này chỉ được đến thế."
Nói xong, anh nhìn sắc mặt ảm đạm của Vưu Cẩn Vi, hỏi: "Không vui sao?"
Vưu Cẩn Vi nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cho rằng họ thực sự đánh giá cao hoa lụa của mình, thì ra là không phải...thật đáng tiếc."
Lục Gia Ngọc khựng lại, mạch não của người phụ nữ này có phải mắc hơi lệch pha rồi không...
Chuyện này thì liên quan quái gì đến hoa lụa?
Tiểu Mê ngồi xổm trên sô pha nghe hai người nói chuyện, càng nghe cậu càng khó chịu, trong lòng thầm nghĩ hôm nào phải phá nát cái vườn rau của tên đó, hoa hòe cây cối gì cũng phải bới cho tơi tả mới được.
Lục Gia Ngọc ung dung thưởng thức bát hoành thánh ấm áp, nghe một đằng trả lời một nẻo: "Lần sau đừng trộn trứng vào vỏ bánh, tôi không thích trứng."
Vưu Cẩn Vi nhìn về phía tiểu Mê.
Tiểu Mê gõ ra bốn chữ to tướng: [Mang đi giặt rồi]
Lục Gia Ngọc: "?"
Tên nhóc này khuỷu tay đúng là hướng ra ngoài mà.
Vưu Cẩn Vi nhớ ra kế hoạch của mình nên không vội đi luôn mà hỏi tiểu Mê: "Chiều nay em nói muốn dạy chị chơi game, bây giờ luôn được không? Chị muốn chơi cái trò đánh người ấy."
Lục Gia Ngọc cười thành tiếng, rồi vẫn ngồi cười trên ghế một mình mãi. Anh múc mấy muỗng ăn hết bát hoành thánh, bụng rỗng ấm lên làm anh hiếm khi không giận dỗi, vứt chiếc áo khoác vướng víu đi, Lục Gia Ngọc cũng vào trong xem người nào đó dùng game đánh nhau để hả giận.
Tiểu Mê thường ngày giả câm vô cùng tự nhiên, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhóc gấp đến mức muốn quát lên, cậu vừa gõ chữ trong điện thoại vừa khoa tay múa chân hướng dẫn Vưu Cẩn Vi những thao tác trong game. Nhưng Vưu Cẩn vi dính tới loại trò chơi này liền như biến thành đầu gỗ, vừa ngốc nghếch lại chậm chạp.
Vưu Cẩn Vi lại không nóng nảy như tiểu Mê, cô chậm rì rì nhấn cái càng game trong tay dù sắp thua cũng không vội, cô thong thả chơi đúng với kiểu của người mới, tiểu Mê nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tiểu Mê ngoái đầu nhìn người đang dựa vào tường phía sau.
Tiểu mê nhặt điện thoại lên gửi tin: [Sáng mai anh phải tuyên bố là giọng tôi trị khỏi rồi.]
Lục Gia ngọc liếc cậu một cái, môi mấp máy hai chữ liền nhận được cái nhìn đầy khinh bỉ của cậu nhóc. Anh đứng nhìn một lúc, bỗng tiến lên đứng sau sô pha, cúi người đến gần.
Vưu Cẩn Vi đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nghiêm túc điều khiển nhân vật của mình di chuyển, nhưng từ nãy đến giờ cứ tiến đến gần trạm kiểm soát thì lại bị gϊếŧ... đã sắp tám lần rồi. Bỗng, sau cổ cô trợt lạnh, cằm người đàn ông trượt qua vành tai cô mang theo hương bạc hà the mát sộc tới. Bàn tay lành lạnh phủ lên tay Vưu Cẩn Vi, giọng nói trầm thấp của anh quẩn quanh vành tai:
"Làm thế này, đầu tiên ngồi xổm xuống đợi một chút mới nhảy, được rồi giờ leo lên trên... chỗ này thì dừng lại một giây mới đi tiếp. Thấy không, không phải qua được rồi sao?"*
**Editor đã cố gắng edit sát các tình tiết về game, nhưng vì là một chú gà mờ về lĩnh vựa này nên mong mọi người thông cảm.
Khi hơi thở ấm áp phả vào gáy, cả người Vưu Cẩn Vi cứng đờ không dám động đậy. Dù hơi thở của anh rất ấm nhưng làn da lại lành lạnh, thật giống hơi nước từ miệng giếng giữa mùa đông.
Cô từng lén quan sát tay anh mấy lần, từ đầu là để tìm dấu vết của vòng tay sau lại thấy tay người này rất đẹp, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, những mạch máu màu xanh nổi rõ, uốn lượn trên mu bàn tay trắng muốt kéo dài, xương cổ tay nhô lên sắc bén vô tình mang lại cho người đàn ông thêm cảm giác cấm dục.
Giờ đây cánh tay mạnh mẽ đang vây quanh cô, nếu nhìn từ phía sau chắc chắn người ta sẽ nhầm tưởng Lục Gia Ngọc đang ôm Vưu Cẩn Vi.
Anh cúi đầu, ngửi thấy hương hoa chanh* nhàn nhạt trên người cô thật tinh tế, thanh thoát. Cánh tay anh vòng qua vai cô, đôi tay to lớn bao trọn lấy hai bàn tay cô, từng câu từng chữ dạy cô nên làm thế nào để qua được cửa ải này.
**bản convert viết hương trên người nữ chính là Hoa Cam, editor đã tự ý đổi thành hoa chanh, ngay cả tên truyện cũng vậy. Nhưng mọi người hãy tin mình, hương hoa cam khá nồng và với tính cách của nữ chính thì mùi the mát của hoa chanh sẽ hợp hơn. Sự ngang ngược thay đổi này là do beta-er quá cố chấp với hương chanh, mong mọi người thông cảm cho bạn ấy.
Cô đang rất khẩn trương, anh có thể cảm nhận được. Hai vành tai đã đỏ bừng sắp lan đến tận cổ, ngón tay cứng đờ lại, vậy mà còn không biết né tránh.
Đồ ngốc... Lục Gia Ngọc thầm nghĩ.
Anh đại xá từ bi buông cô ra, lười biếng nói: "Hai người chơi tiếp đi."
Nói xong liền ngâm nga khúc nhạc gì đó trong họng rồi đi mất.
Đêm nay Vưu Cẩn Vi ở lại đến gần mười giờ.
Trước khi đi cô còn tháo vòng tay xuống nhét vào khe hở của sô pha dài.
- --
Sáng hôm sau.
Vưu Cẩn Vi chuẩn bị ra cửa từ sớm, tối qua cô đã hẹn cùng tiểu Mê đến một chợ hoa khác để tìm chậu hoa mà hôm trước không mua được.
Vừa mở cổng ra cô đã nghe thấy tiếng cãi cọ của nhà bên cạnh.
Cửa bên đó không đóng, Lục Gia Ngọc và tiểu Mê đang cãi nhau.
Tiểu Mê: "Đây không phải là giờ ngủ của anh à, anh không ngủ mà đi theo tôi làm gì? Lục Gia Ngọc anh là học sinh tiểu học sao? Không ngủ được là phải phá đám."
Vưu Cẩn Vi ngẩn người, thì ra tiểu Mê có thể nói được.
"Ai đi cùng cậu? Anh là đang theo đuổi người ta, nhóc hiểu không?"
Giọng nói trầm khàn đầy buồn ngủ của người còn lại vang lên.
Tiểu Mê lạnh lùng nói: "Anh thì biết theo đuổi cái gì."
Lục Gia Ngọc cười hừ hừ: "Biết hơn nhóc là được."
Vưu Cẩn Vi khẽ cắn môi dưới, giơ tay gõ cửa đánh gãy đoạn đối thoại này: "Tiểu Mê, chúng ta nên đi thôi, xe đến rồi."
Một lớn một nhỏ trong sân nhìn ra.
Một người mắt trừng lớn, người còn lại thì lim dim buồn ngủ.
Tiểu Mê vội kéo lấy góc áo Lục Gia Ngọc, lén lút làm mặt quỷ với anh. Lục Gia Ngọc liếc cậu, thuận miệng nói: "Giọng cậu ta chữa khỏi rồi."
Vưu Cẩn Vi không phải người xét nét muốn làm rõ mọi truyện.
Cô cũng không hỏi nhiều, chỉ ôn nhu nói với tiểu Mê: "Đi ăn sáng trước nào."
Tiểu Mê ngoan ngoãn chạy tới, Lục Gia Ngọc bám sát phía sau hỏi: "Vậy còn tôi."
Vưu Cẩn Vi: "Đầu ngõ có bán,"
Nói xong liền nắm tay tiểu Mê đi mất.
Lục Gia Ngọc nhíu mày đang muốn phát hỏa, tiểu Mê đi trước đã quay đầy lại không phát ra tiếng trêu tức anh: Lêu Lêu Lêu, lại nổi giận thì ngay cả hoành thánh cũng không có mà ăn đâu.
"..."
Chợ hoa này cách chỗ họ khá xa. Xe chạy hơn nửa tiếng mới tới nơi, Lục Gia Ngọc gục đầu xuống buồn ngủ, bộ giáng như sắp thăng thiên đến nơi.
Vưu Cẩn Vi ngồi ghế trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh.
Trong xe có người lạ, tiểu Mê không muốn nói chuyện nên nhắn tin cho cô: "Ngoại trừ ghế lười anh ta nằm đâu cũng không ngủ được nên mới không ngủ giường. Đừng quan tâm, đây là lúc tính tình anh ta thối nhất đó."
Vưu Cẩn Vi: "Sao không vào ngủ trong phòng?"
Tiểu Mê: "Không thích ngủ phòng riêng, ngại một mình."
Chẳng những tính tình kém, người còn quái đản nữa.
Hai hôm nay thời tiết ấm áp, chợ hoa này càng náo nhiệt hơn những chợ khác mà Vưu Cẩn Vi đã tới. Vừa xuống xe, tiểu Mê đã trợn tròn mắt...Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều hoa như vậy.
Đứng trước cổng chợ khiến tiểu Mê cứ ngỡ mình đang đứng ở ranh giới của hai thế giới khác nhau, một bên là cảnh tiêu điều ngày đông còn một bên là thế giới đầy sắc màu rực rỡ.
Hai bên đường vào bày la liệt những chậu hoa lớn chen chúc nhau đón ánh mặt trời, chỉ một cơn gió nhẹ lướt qua đã làm những cánh hoa rung rinh tỏa hương đầy sức sống.
Bản đồ chợ được treo trước cổng, các khu vực đều được chia theo tên những loại hoa để người mua dễ dàng tìm đến.
Là một người mù đường có thâm niên, Vưu Cẩn Vi tự giác lấy điện thoại ra chụp lại tấm bản đồ đó.
Lục Gia Ngọc đang buồn ngủ, thấy cô vừa vụng về vừa ngoan ngoãn nhớ đường đi thì sinh ra ý xấu, anh quét mắt qua hết các khu vực trong bản đồ, đưa tay kéo tiểu Mê thầm thì vài tiếng.
Lục Gia Ngọc đưa ra điều kiện: "Mua cho cậu đôi giày thể thao bản giới hạn đang hot."
Tiểu Mê nghiêm mặt: "Thành giao."
Ba người chuẩn bị xong liền bắt đầu vào chợ đi dạo. Tiểu Mê đối với mấy thứ hoa cỏ này là dốt đặc cán mai, bám dính bên cạnh Vưu Cẩn Vi hỏi đông hỏi tây, đây là hoa gì, kia là giống gì? Cậu nhóc phát âm không hề chuẩn tiếng phổ thông nhưng Vưu Cẩn Vi không có chút phản ứng thái quá nào về điều này, chỉ nhỏ giọng đáp lời, có lẽ cô biết cậu không muốn người ta nghe được khẩu âm lệch pha của mình.
Vưu Vưu là người tốt nhất mà cậu từng gặp, nhưng giờ cậu lại phải giúp Lục Gia Ngọc bắt nạt cô, cậu đúng là người xấu mà. Nghĩ vậy, cậu nhóc lí nhí nói:
"Vưu Vưu, em muốn đi mua đồ ăn với Lục Gia Ngọc nhưng điện thoại hết pin rồi, Chị cho em mượn điện thoại một chút được không?"
Vưu Cẩn Vi xoa đầu cậu: "Đi đi."
Lục Gia Ngọc nhẹ cong môi, xách theo tên nhóc mình đầy oán khí đi mất. đi được một đoạn khá xa, anh ném cậu nhóc vào một nhà hàng đồ ngọt ven đường, từ trên cao nhìn xuống: "Ngồi đây chờ."
Tiểu Mê lạnh lùng nói: "Sau này tôi kiếm được tiền, nhất định sẽ nghiền nát anh dưới lòng bàn chân."
Lục Gia Ngọc cười nhạt. "Anh chờ, đưa di động đây."
Tiểu Mê không tình nguyện giao điện thoại ra.
Lục Gia Ngọc không có giác ngộ về việc phải tôn trọng quyền riêng tư của người khác chút nào, anh bật điện thoại lên, màn hình khóa là khung cảnh đường phố kiểu tây mơ hồ trong đêm mưa tuyết, đèn đường lờ mờ không một bóng người.
Vuốt lên trên, điện thoại nhảy ra khung nhập mật mã. Trong đầu Lục Gia Ngọc hiện lên bản sơ yếu lí lịch của cô, nhập ngày sinh nhật của cô vào: 0406.
Màn hình hiển thị dòng chữ: Mật Khẩu Không Đúng.
Lục Gia Ngọc vô cớ nhớ tới cuộc điện thoại trên xe ngày đó, anh hừ lạnh, nâng bước quay về đường cũ, cách một đoạn bám theo Vưu Cẩn Vi.
Vưu Cẩn Vi dạo qua vài cửa hàng hoa, ngang qua cửa hàng bán các loại bình thì ghé vào, lúc ra khỏi đó còn mua được một cái bình hoa nhỏ hơi dà,i nếu đặt trên bàn ăn thì vừa đẹp. Cô lại đi dạo vài vòng nữa nhưng không tìm thấy bình mà mình ưng ý, định lấy di động ra xem thì phát hiện không thấy đâu.
"Đưa cho tiểu Mê..."
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, đành đến cửa hàng hoa gần đó hỏi.
Ông chủ cửa hàng chỉ phía trước nói: "Đi thẳng phía trước, qua khu hoa Hồng rồi rẽ trái qua khu Cúc Châu Phi, đi thêm một chút là thấy khu hoa Ngọc Thảo. Cô gái, cháu nhớ chưa?"
Vưu Cẩn Vi gật đầu, có vẻ khá đơn giản... ít ra nghe có vẻ đơn giản...
Nhưng việc nghe và tự mình đi thì... Khu hoa Hồng thật sự rất rộng, cô cứ đi, đi mãi rồi rơi vào hoang mang, đành phải tiếp tục đi hỏi, ông chủ tiếp theo tùy ý chỉ về một hướng, cô liền đi theo hướng đó nhưng đi được một lúc thì cảm thấy sai sai. Sau khi cô đi qua khu Cúc Châu Phi thì phát hiện các gian hàng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng chỉ còn vài gian không người đóng cửa im lìm.
Tới cuối đường, không còn cửa hàng nào nữa.
Cảnh vật trong góc thật hoang vu, cô mờ mịt nhìn quanh buồn bực nghĩ, sao mình lại lạc nữa rồi.
Vưu Cẩn Vi ủ rũ đứng đó một lát, nghĩ thầm chắc có thể men theo đường cũ để quay lại.
Nghĩ vậy, cô xoay người định đi. Bỗng, chóp mũi đυ.ng vào vật gì đó vừa lành lạnh vừa mềm mại, cảm giác như chạm vào tấm vải nhung mướt mát.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt dần mở to.
Một bó hoa Hồng đại đóa đỏ rực, chúng chen chúc nhau tạo nên một bó hoa lớn che đi người phía sau.