Lang Hoặc

Chương 13: Dỗ dành

Cảnh Tình hôn lên mắt Tư Minh Vi. Tư Minh Vi mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt, trong l*иg ngực có một con nai con đang nhảy loạn.

So với chuyện vừa rồi, cô càng kinh ngạc cử chỉ của Cảnh Tình hơn. Tổng giám đốc, đang hôn mình sao?

Thắng gấp xe, Cảnh Tình đỗ bên đường. Tư Minh Vi vẫn chưa hồi thần, ngồi ngơ ngẩn tại đó.

Cảnh Tình ôn nhu lau nước mắt cho cô.

"Không được khóc! Còn khóc, coi chừng tôi lại hôn em?"

Cô ôn nhu nói ra lời đe dọa.

Hai tay Tư Minh Vi che môi, cảnh giác nhìn chằm chằm Cảnh Tình.

Cảnh Tình mỉm cười dạt dào.

"Xem ra em tương đối thích tôi hôn em ở đây~"

Tư Minh Vi vội vàng thả tay xuống, bất an nhìn Cảnh Tình.

"Tổng giám đốc, vừa rồi chị..."

"Haha, làm sao? Không thích tôi hôn em? Hay là em thích được hôn ở đây, ở đây hơn."

Ngón tay cô xoa lên gò má đỏ ửng, sau đó miêu tả đôi lông mày, ánh mắt, cái mũi, cuối cùng rơi lên đôi môi, lại chậm rãi, chạm vào cái cổ. Tư Minh Vi rụt đầu, lỗ tai đỏ hồng.

"Không phải... tôi, cái đó... tôi không khóc, tổng giám đốc, chị đừng sờ nữa..."

Cúi đầu, cô ngượng ngùng nói.

"A? Vậy mau thành thật khai ra, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Tay lại xê dịch xuống dưới, nhìn như muốn đưa vào cổ áo cô vậy, Tư Minh Vi siết chặt cổ áo, ngăn cản cử động tiếp theo của cô ấy.

"Đừng, tổng giám đốc, tôi chỉ gặp lại bạn thời đại học..."

Cảnh Tình sửa sang lại cổ áo giúp cô, thu tay về.

"Sau đó thế nào?"

"Tôi, tôi không muốn gặp lại họ..."

Tư Minh Vi nhìn Cảnh Tình thu tay về, trong lòng lại thấy có chút mất mát, cô bị loại cảm giác này dọa cho giật mình, lẽ nào cô hy vọng tổng giám dốc sẽ đưa tay vào thật. Tại sao cô lại có loại suy nghĩ kỳ quặc này?

Hai tay Cảnh Tình tựa vào tay lái, chống cằm.

"Tại sao không muốn gặp? Em đang sợ điều gì?"

"Tôi... Tôi cũng không biết."

Tư Minh Vi trốn tránh câu hỏi, cô không muốn trả lời. Cuối cùng, cô vẫn ngại chuyện cô có bảo bảo, cô thấy ngại, cô để ý ánh mắt người khác, cái nhìn của họ về cô. Lúc trước khi chưa xảy ra chuyện này, cô đến trường đã rất nhút nhát, hướng nội, thường xuyên bị người ta ăn hϊếp, có khi, Hạ Liên không nhìn được nữa, sẽ giúp đỡ cô. Thậm chí cô để ý bạn tốt của mình sẽ biết chuyện này, cũng sẽ dùng con mắt chán ghét nhìn cô, cả Trần Vĩ, thật ra hồi đó vừa bước vào cánh cổng đại học, cô đã thầm mến Trần Vĩ, người con trai khá điển trai, lộ ra khí chất sáng lạn. Chỉ là, cô cũng không tỏ tình, theo thời gian trôi qua, cô cũng quên đi đoạn tình cảm đó, huống hồ, Hạ Liên mới là bạn gái cậu ấy.

"Em rất sợ người ta biết chuyện em sinh Lang Lang?"

Một lời vạch trần, Tư Minh Vi không dám nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tình. Cô không muốn trả lời, không muốn suy nghĩ.

"Em cơ bản không hề muốn sinh Lang Lang ra! Nói tôi nghe, có phải em đã từng muốn phá bỏ đứa bé!"

Nghiêm nghị vừa nói, Cảnh Tình vừa nắm chặt hai vai cô, khiến Tư Minh Vi phải nhìn thẳng vào mình. Cô rất tức giận, Tiểu đà điểu lại không muốn đứa nhỏ, cô cũng không hiểu vì sao cô lại tức giận đến vậy, khi đó, cô còn chưa quen biết Tiểu đà điểu mà.

"Không phải, không phải vậy! Nếu không vì bảo bảo, tôi cơ bản đã không bỏ nhà ra đi, cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ! Đừng ép buộc tôi! Tại sao tôi lại gặp phải cái chuyện này chứ, tại tôi quá yếu hèn, quá nhút nhát, cho nên ngay cả ông trời cũng muốn ăn hϊếp tôi có phải không!"

Tư Minh Vi như phát điên nói ra, dòng lệ rơi xuống.

"Thời điểm vừa biết được, tôi cũng từng nghĩ sẽ phá bỏ, dù sao tôi vẫn còn trẻ, đứa nhỏ lại không minh bạch, là ai cũng sẽ làm như vậy đi! Nhưng khi tôi sờ lên bụng mình, cảm thụ được tôi đang mang một sinh mạng trong cơ thể, tôi liền trách cứ bản thân, sao tôi có thể có suy nghĩ đó, dù sao cũng là một sinh mạng. Tôi... tại sao cứ luôn trách mắng tôi, tôi đã làm sai chuyện gì!"

Tư Minh Vi khóc, trút hết mọi ủy khuất phát tiết ra ngoài.

Cảnh Tình thương tiếc ôm cô vào lòng, liên tục vuốt ve tấm lưng cho cô, hôn môi lên mái tóc.

"Ngoan, Tiểu đà điểu, em không làm sai, là tại tôi không tốt, tôi không nên trách mắng em, tôi cơ bản không có tư cách làm vậy, quá khứ của em tôi không can dự, nhưng tôi muốn can dự vào tương lai của em!"

Trong lúc lơ đãng nói ra lời, lại tạo nên cơn ấm áp bao trùm lấy Tư Minh Vi. Tư Minh Vi cọ vào lòng Cảnh Tình, muốn hấp thụ càng nhiều cảm giác an tâm.

Hồi lâu, có tiếng "cộc cộc", đánh thức cả hai, Tư Minh Vi như con thỏ nhỏ nhảy thoát khỏi vòng tay Cảnh Tình, lại khôi phục bộ dạng tiểu đà điểu.

Cảnh Tình mất hứng mở cửa xe, một anh cảnh sát giao thông đang đứng cạnh xe.

"Người đẹp, ở đây là xa lộ, cô đậu xe ở đây không khỏi hơi lâu rồi."

Cảnh Tình liếc nhìn hắn, người không thức thời, quấy rầy thế giới hai người của cô và Tiểu đà điểu, tự tìm đường chết.

"Tôi không vi phạm luật lệ đi đường đúng không, có thể đi được chứ?"

Bật hết công suất khí tức ngời ngời ngự tỷ, đồng chí cảnh sát trong nháy mắt lệ tuôn đầy mặt, oa, ngự tỷ ah, còn là băng sơn, xem như bị cổ đυ.ng chết ở đây, cũng đáng, hắn trạch nam có bề dày, sống trong thế giới thứ hai, hôm nay được nhìn thấy người thật trong thế giới thứ ba, một thế giới rất rất xinh đẹp a!

Cảnh Tình mặc kệ hắn đang hoa mắt si dại gì, trực tiếp lái xe đi, thả lại một đống khói, đồng chí cảnh sát mặt đen như than.

Hạ Liên trở lại khách sạn, dọc trên đường đi nhớ lại dáng vẻ bỏ trốn của Tư Minh Vi. Khiến cô rất để ý, dù sao làm bạn đại học cũng đã lâu, tính cách Tư Minh Vi cô rất hiểu.

"Tiểu Liên, về rồi à!" Trần Vĩ ôm cô vào lòng, thân mật vừa nói.

"A Vĩ, anh đoán xem hôm nay ở siêu thị em đã gặp được ai?" Trần Vĩ sững sốt.

"Ai?"

"Em đã gặp Vi Vi, hơn nữa cậu ấy còn bỏ chạy mất."

Sắc mặt Trần Vĩ lập tức thay đổi, xoay người ngồi vào bên giường.

"Hì, đúng là trùng hợp, cậu ấy cũng ở đây? Cũng tới du lịch sao?"

Hạ Liên nhạy cảm phát giác biến hóa của Trần Vĩ.

"Anh cũng xem là bạn đại học một thời với cậu ấy, năm ngoái cậu ấy đột nhiên nghỉ học, anh quên rồi à?"

"Nga, em nói anh mới nhớ, vậy làm sao, nói không chừng người ta chuẩn bị xuất ngoại du học cũng nên?"

Trần Vĩ bật tivi, mắt nhìn về hướng màn hình.

"A Vĩ, thái độ anh có chút không đúng, anh không hề muốn biết đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy sao."

Hạ Liên truy hỏi.

"Tiểu Liên, em mới là có vấn đề, em là bạn gái anh, cậu ấy không phải, anh khẩn trương làm gì?"

Vừa nói, vừa lại muốn ôm Hạ Liên.

"Tránh ra đi, anh đừng tưởng em không biết, thời điểm năm hai đại học, anh liền có ý với cô ấy."

Hạ Liên liền rút tay ra, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Em đang ghen à, loại giấm chua cơ bản không có độ tin cậy này có gì mà tốt, em cũng không phải không biết tâm ý lúc này của anh, bây giờ anh chỉ có một mình em thôi!" Trần Vĩ chỉ chỉ vào trái tim mình.

"Ghét anh! Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt!"

Hạ Liên đặt mông ngồi vào lòng hắn, nện lên ngực hắn.

"Haha, em không phải chỉ thích anh nói những lời này sao. Đúng rồi ngay mai còn phải gặp mặt ba em, anh..."

Trần Vĩ muốn nói lại thôi.

Ngón tay Hạ Liên đặt lên môi hắn.

"Tin tưởng em, ba gặp anh nhất định sẽ thích, anh có năng lực tài hoa như vậy, ba thích nhất là mẫu con trai như vậy. Ba rất thương em, chỉ cần anh đối tốt với em, em vui vẻ, ba cũng sẽ vui vẻ."

Trần Vĩ gật đầu.

"Ai da, tiểu tổ tông, con liền ngừng một chút a!"

Vừa bước vào cửa, cô liền thấy bảo bảo bò vòng quanh vòng quanh dì bảo mẫu.

Bảo bảo cầm cái xe đồ chơi trong tay, cho nó hoạt động trên mặt đất.

"Bảo bảo!"

Nghe thấy mẹ kêu, tiểu tử bỏ đồ chơi xuống, bò về hướng Tư Minh Vi.

Tư Minh Vi bồng tiểu tử lên, hôn hai cái lên gương mặt bụ bẵm nhỏ nhắn.

"Mẹ... mẹ..."

Bảo bảo kêu, bộ dạng như con hổ con.

"Bảo bảo, ngoan, có nhớ mẹ không?"

Tiểu tử cắn lên gương mặt Tư Minh Vi một cái, "ai da" Tư Minh Vi nhất thời không phản ứng kịp, xém chút thả tay, bởi vì vừa rồi rất đau.

Cảnh Tình đón lấy bảo bảo, vỗ cái mông nhỏ của nó, răn dạy.

"Lang Lang, sao lại cắn mẹ như vậy!" . ngôn tình hài

Làm một bộ trách mắng, tiểu tử mặc kệ, lại muốn hướng Cảnh Tình cắn thêm một phát.

Còn may Cảnh Tình nhanh tay lẹ mắt, kịp thời chặn lại.

Bà dì một bên bất đắc dĩ nói.

"Xin lỗi a, tiểu thư, cô xem thiên kim có tật xấu như vậy, thấy cái gì liền cắn cái đó, tôi quả thực cũng hết cách, vất vả lắm vừa rồi mới đút được sữa, nó mới yên tĩnh một lúc, rốt cuộc không lâu sau, lại bắt đầu náo loạn!"

Cảnh Tình phất tay, tỏ ý dì có thể về rồi, ngày mai lại tới. Tư Minh Vi bưng má, dùng gương xem, lại có một hàng răng nhỏ.

"Sao vậy nhỉ, tự dưng bảo bảo lại thích cắn đồ, cái núm ngậm chưa mua về nữa!"

Cảnh Tình đặt tiểu tử lên sô pha, tiểu tử lại hướng cái gối bên cạnh gặm gặm.

"Không sao, nó thích cắn để cho nó cắn, cũng không tin có thể cắn hư đồ đạc, ngày mai tôi sẽ cho người mang đồ tới. Nhắc tới thì, Lang Lang giống tôi hồi còn nhỏ thật, liền thích cắn người, cắn đồ đạc, haha, lẽ nào là con gái của tôi đi!"

Vốn là trêu chọc, Tư Minh Vi lại nghiêm túc.

"Nói linh tinh, chúng ta đều là nữ giới..."

"Có phải em định nói, chúng ta lại cố gắng sẽ có thể cho ra thêm một đứa?"

Cảnh Tình nổi lên trêu chọc, từ từ đến gần Tư Minh Vi, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ Lang Lang vừa cắn.

"Hay là chúng ta thử một chút, xem có thể cho Lang Lang thêm một đứa em trai hay em gái không!"

Tư Minh Vi đẩy Cảnh Tình, lộ ra bộ dạng cô gái nhỏ.

"Tổng giám đốc, chị xấu lắm! Không để ý tới chị!"