Ngồi hát ngân nga trên chiếc xe thể thao của mình, Cảnh Tình chuẩn bị về nhà. Sau lưng từng trận gió lạnh thổi tới, Cảnh Tình nhảy mũi vài cái, luôn cảm thấy hình như cô đã quên mất gì đó.
Đúng vậy, Lang nữ vương, cô thật sự đã quên mất một người rồi.
"Cái gì! Tiểu nha đầu, cô nói cô là quản gia của căn nhà này??"
Người phụ nữ trung niên bùng nổ dậm chân xuống sàn, nền đất rung chuyển, mấy người giao hàng bỏ đồ dùng xuống, lập tức chạy khỏi ngôi nhà.
Phản ứng đầu tiên của Tư Minh Vi chính là ôm lấy bảo bảo trên sô pha.
Tiểu tử không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ.
"Mẹ... mẹ... chơi..."
Hôm nay, tiểu tử còn nói được từ mới, Tư Minh Vi kinh ngạc nhìn tốc độ nói chuyện của đứa con gái bảo bối.
Thấy Tư Minh Vi không có phản ứng với mình, người phụ nữ trung niên lập tức nổi trận lôi đình.
"Nói cho cô biết, tiểu thư là do một tay tôi nuôi lớn, ngay cả sữa cũng là uống từ tôi. Nhớ lại lúc đó, từ giấy vệ sinh đến cái tã tất cả đều là do tôi thay. Ô ô ô, tiểu thư, cô lại quên mất tôi, tôi thế thưng lo cho cô từ việc tiểu tiện đến cả đi ngoài đến khi cô lớn lên. Tôi không muốn, cô lại không cần tôi nữa, muốn đuổi tôi đi."
Tư Minh Vi cơ bản không nghĩ tới bà ấy mới còn tức giận thế mà đã đột ngột trở nên bi thương, luôn miệng an ủi.
"Dì à, dì đừng khóc, tôi nghĩ trong chuyện này nhất định đã có hiểu lầm gì rồi."
"Hiểu lầm? Tôi nói cô biết, bất luận cô là tiểu nha đầu từ đâu tới, cả nhãi ranh này, lập tức dọn đi cho tôi!"
Nói chuyện không chút lưu tình, Tư Minh Vi ảm đạm cúi đầu, cô đích xác không có lập trường để ở lại nơi đây, nếu thân nhân của tổng giám đốc đã trở lại, chủ nhân cũng đã lên tiếng đuổi người, cô còn tư cách gì lưu lại.
Người phụ nữ trung niên dự đoán cô gái nhân loại này mang theo đứa trẻ con không biết từ đâu tới, nương nhờ lại bên cạnh tiểu thư. Như vậy sao được, nói thế nào đi nữa dòng máu Lang tộc cao quý của bọn họ làm sao có thể để bị ô nhục như vậy, tùy tiện cho tiểu thư và cô gái nhân loại này cẩu thả.
Hôm nay Nghiêm Yên trong lúc rãnh rỗi, muốn tới nhà Lang nữ vương chơi, thuận tiện thăm chị dâu, với trêu chọc con sói con đáng yêu kia nữa. Rốt cuộc còn chưa vào cửa, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc đang cuồng phong bạo vũ.
Là Lang bà!! Nghiêm Yên theo bản năng muốn cụp đuôi tháo chạy, thời điểm ở yêu giới, Nghiêm Yên cũng rất nhức đầu đối với bà vυ' của Lang nữ vương, quan trọng nhất là, lúc còn bé những khi cô không nghe lời, ba mẹ sẽ thường kể cho cô câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ và con sói xám, dần dà, liền giao lại Lang bà kể chuyện cho cô.
Có điều, cuộc đối thoại vừa nãy, nghe làm sao cũng là chị dâu sắp bị đuổi đi vậy. Chuyện này không thể được. Vì cuộc sống sung sướиɠ sau này của mình, Nghiêm Yên làm sao có thể để chị dâu rời khỏi đây chứ? [Thật ra cô chỉ vì muốn được tiếp tục bát quái Lang nữ vương]
"Chị dâu, hi!"
Nghiêm Yên lộ ra chiêu thức nụ cười làm quen của mình, lách người liền chạy tới trước Tư Minh Vi, nhéo gương mặt bảo bảo.
"Tiểu Lang bộ dạng dễ thương quá, da trơn nhẵn không tỳ vết, còn có đôi mắt thì trong veo, bộ dạng giống như đúc Lang nữ vương nha."
Nghe thấy Nghiêm Yên nói, Lang bà cũng chú ý thấy ánh mắt của nhãi con, đúng là màu mắt đặc thù của Lang tộc bà, lẽ nào, quả thật là con của tiểu thư.
Không chút báo trước tiểu bảo bảo cắn lên ngón tay Nghiêm Yên một cái, cô đau quá kêu loạn.
"Ai da, đau, đau, chị dâu, chị mau cho khuê nữ nhà chị nhả ra, đúng là, hàm răng cũng bén nhọn y chang Lang nữ vương ah!"
Tư Minh Vi hoài nghi nhìn vào miệng bảo bảo.
"Bảo bảo chưa đầy 1 tuổi, sẽ không mọc răng nhanh như vậy đi."
Cô làm cho bảo bảo há miệng, nhìn kỹ bên trong lần nữa, đúng là có răng, cơ mà tốc độ phát triển thế này hình như nhanh quá thì phải. Ủa mà? Hôm qua đâu đã mọc cái nào, làm sao chỉ trong một đêm liền đã.
Dù bảo bảo có mọc răng, cũng không thể vừa rồi cắn đến mức làm cho Nghiêm Yên kêu trời kêu đất thế được, cho nên nói, là Hoàng Thử Lang kỹ thuật diễn tốt.
Lang bà quả nhiên mắc câu, do dự xít lại gần nhìn bảo bảo một chút.
Nghiêm Yên dặm thêm một câu.
"Không phải nói, chứ gương mặt cái mũi, đúng là đúc ra từ một khuôn với Lang nữ vương."
Nghiêm Yên chớp mắt, tỏ ý Tư Minh Vi đừng lên tiếng. Cô biết Tư Minh Vi là muốn phản bác lại lời cô.
Lang bà kéo Nghiêm Yên qua một bên, nhỏ giọng nói.
"Tiểu Thử a, cháu với tiểu thư quan hệ tốt như vậy, nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao?"
Nghiêm Yên đầu tiên cố làm ra vẻ thần bí, sau đó lộ ra nụ cười giảo hoạt, cuối cùng nói.
"Chà, chuyện này, thật ra cháu cũng không rõ, bà vẫn là đợi nữ vương trở lại, tự mình hỏi cậu ấy đi."
Lang bà hung hăng có loại xúc động muốn quýnh chết Hoàng Thử Lang trước mặt.
Nghiêm Yên sớm đã lẻn qua một bên, đi tới trước mặt Tư Minh Vi, nhỏ giọng thì thầm.
"Chị dâu, chị cũng đừng đi, vị này chính là quản gia của Cảnh nữ vương, trước đây không lâu về nhà thăm người thân, bây giờ mới trở lại. Tính khí bà ấy không tốt, chỉ chăm chăm mấy việc nhỏ nhặt."
Trong lòng Tư Minh Vi không hiểu, vậy tại sao Cảnh tổng còn muốn để mình làm quản gia, nhìn bộ dạng, bà ấy hình như không thích mình, vẫn là rời đi tốt hơn.
"Xin hỏi cậu là? Mà cảm ơn cậu đã nói cho tôi. Tôi cảm thấy tôi vẫn là nên rời khỏi đây, dù sao ngay từ lúc bắt đầu, tôi tới nơi đây đã là làm phiền Cảnh tổng rồi, tôi cảm thấy rất có lỗi. Còn có xin cậu đừng cứ luôn gọi tôi chị dâu, cứ gọi tôi chị dâu. Sẽ không tốt cho thanh danh của Cảnh tổng."
Tư Minh Vi thành khẩn nói.
"Không tốt cho thanh danh của ai!"
Cảm giác áp bách từ sau lưng truyền tới, Cảnh Tình đã trở về từ sớm, đứng ngoài cửa nghe hết mọi người đối thoại. Tiểu đà điểu, em đúng thật là tiểu đà điểu, chỉ vậy đã muốn rời đi?
Lang bà vừa nhìn thấy Cảnh Tình, lập tức biến thành thiếu nữ thanh xuân lao tới, bấu víu lấy người cô.
"Tiểu thư, tôi nhớ cô muốn chết!!"
Nào ngờ, giờ phút này trên gương mặt Cảnh Tình sớm đã viết đầy chữ "đen".
"Lang bà, trèo xuống đã được chưa?"
Thì ra bản thân cô đã quên mất vị lão ngoan đồng này.
Lang bà vẫn tiếp tục cọ cọ vào người Cảnh Tình, Cảnh Tình cố nén xúc động muốn nốc ao Lang bà, ai bảo bà ấy là bà vυ' của cô, lại còn là một bà vυ' dở hơi.
Sau khi trèo xuống người Cảnh Tình rồi, Lang bà khôi phục về lại nét đẹp phong độ của một thiếu phụ.
"Tiểu thư, mau nói cho tôi, cô với cô gái này có quan hệ như thế nào?"
Ánh mắt Cảnh Tình quét qua Tư Minh Vi, thấy cô ấy lại vùi đầu vào cổ. Tiến lên một bước, ôm lấy cô và bảo bảo vào lòng, ôn nhu cười nói.
"Lang Lang, mẹ nuôi về rồi, nhìn thấy mẹ nuôi, con có vui không!"
Nghiêm Yên xém chút ngã nhào ra đất, cằm của Lang bà chỉ còn chưa rớt xuống đất.
Lang nữ vương tính từ mẫu sáng lạn như vậy, nói đứa nhỏ này không phải con của Lang nữ vương, đánh chết bà cũng không tin. Có điều, tại sao lại là mẹ nuôi chứ?
"Mẹ... mẹ... vui... vui..."
Bảo bảo cười híp mắt nhìn Cảnh Tình.
Cảnh Tình kích động vừa ôm vừa hôn.
"Lang Lang vừa học liền biết, giỏi quá, đúng là con gái nuôi của mẹ!"
Tư Minh Vi cải chính nói.
"Bảo bảo, là mẹ nuôi, đừng gọi loạn!"
Thần sắc Cảnh Tình như thường lệ, Tư Minh Vi cũng không dám nói gì thêm.
Cảnh Tình lại quay đầu nhìn Lang bà.
"Lang bà, Lang Lang là đứa bé con nhận làm con gái nuôi, cho nên hai mẹ con họ sau này sẽ sống ở đây, bà cũng mở lòng với cô ấy đi!"
Cái gì? Tiểu thư muốn nhận đứa nhỏ loài người làm con gái nuôi? Như vậy sao được?
"Tiểu thư! Lão thân tuyệt đối không đồng ý!"
Nghiêm Yên một tay che miệng bà lại, liền kéo bà qua một bên.
"Lang bà, bà cũng không phải không hiểu tính tình Lang nữ vương, cô ấy mà đã quyết định ai có thể thay đổi, tình trạng vừa rồi, bà cũng thấy rồi, bà chính là mời đức vua hoàng hậu ở Lang tộc tới, cô ấy cũng sẽ không nhượng bộ. Tôi khuyên bà vẫn là an phận đừng nóng vội."
Nghiêm Yên hảo tâm khuyên nhủ an ủi Lang bà, trong lòng lại vui như bắn pháo bông, Lang bà, bà cũng có ngày hôm nay ha?
Lang bà bất đắc dĩ thở dài.
Cảnh Tình một tay bế Lang Lang, ngồi vào bàn ăn.
"Tôi muốn uống canh hầm xương."
Tư Minh Vi vội vàng chạy vào bếp múc cho cô một chén canh.
"Cẩn thận nóng."
Canh hầm xương trên bàn nóng hổi, vừa ngửi đã liền thơm phức.
Cảnh Tình thấy Tư Minh Vi bất an xoa xoa hai tay, lại mở miệng nói.
"Đút cho tôi."
"Hả?"
Tư Minh Vi đỏ mặt giống như trái táo, cô làm sao cũng không ngờ tổng giám đốc sẽ có yêu cầu như vậy.
"Chuyện này không được hay cho lắm."
Vặn vẹo ngón tay, Tư Minh Vi tựa bên cạnh bàn ăn. Cảnh Tình nổi lên tâm tư chọc ghẹo, cô mới không dễ gì bỏ qua cơ hội trêu chọc Tiểu đà điểu như vậy, chủ ý quyết định chính là muốn Tiểu đà điểu đút cô ăn, ai bảo vừa rồi cô ấy còn định không từ mà biệt với cô.
"Nhanh lên~" Cảnh Tình tiếp tục thúc giục.
Bề ngoài Cảnh Tình lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng cô bằng cái nhìn nóng bỏng, dụ dỗ cô bưng chén canh xương hầm kia lên.
Tư Minh Vi cũng không hiểu bản thân cô bị làm sao, chỉ biết nó cứ vâng theo lời cô ấy, bưng chén canh do cô tự nấu, cầm muỗng, múc lên một thìa, đặt bên mép thổi thổi, sau đó thận trọng đưa tới bên mép Cảnh Tình.
Cảnh Tình hài lòng uống canh, chưa thỏa mãn lè lưỡi liếʍ bên mép. Uống rất ngon!
Tư Minh Vi bị động tác vừa rồi của Cảnh Tình dụ dỗ, tay run hết lên, tổng giám đốc... (sεメy) quá.
Một bàn tay lạnh như băng đặt lên trán cô.
"A tổng giám đốc!"
"Ừm, tốt lắm, hết sốt rồi."
Cảnh Tình thả tay xuống, lại nhìn chén canh trên tay Tư Minh Vi.
"Tôi còn muốn, đút hết luôn cho tôi!"
Tư Minh Vi giống như bị thôi miên vậy, nghe lời đút từng miếng từng miếng cho Cảnh Tình, Lang Lang trong ngực, há miệng gọi.
"Mẹ... mẹ... thích... mẹ..."
- -- --- ---
Editor: Người đâu, mau tới phủi mạng nhện trên người cho Nghiêm Yên và Lang bà bà, nhanh lên, nhanh lên!