Thời không thứ nhất.
Ngày 29 tháng 11 năm 2017, là ngày Bách Chu tổ chức triển lãm tranh cá nhân đầu tiên.
Mong muốn từ nhỏ của Bách Chu là trở thành một họa sĩ xuất sắc, tổ chức triển lãm tranh cá nhân là một bước rất quan trọng trên chặng đường thực hiện ước mơ của cô, ngày nào cô cũng rất hồi hộp và lo lắng.
Để giúp cô thư giãn phần nào, Tang Ương đã lên kế hoạch đi du lịch vào tuần sau, hơn nữa mỗi tối đều bàn xem sắp xếp hành trình như thế nào, dừng chân ở đâu, đến con ngõ nào tìm các món ăn địa phương ngon nổi tiếng, phong cảnh nào đẹp để chụp ảnh.
Tuy là người làm nghệ thuật với óc thẩm mỹ khá cao, nhưng kỹ năng chụp ảnh của Bách Chu cũng thật sự khó nói.
Song có lẽ là do tính cách nổi loạn, càng không giỏi việc gì, lại càng thích làm việc đấy, Bách Chu vẫn rất nhiệt tình đối với nhϊếp ảnh, chiếc kệ ở nhà bày đầy máy ảnh và ống kính cô mua.
"Chúng ta đứng giữa bức tường kia, chụp theo góc độ này chắc chắn sẽ rất đẹp." Bách Chu bừng bừng hào hứng nói.
Tang Ương nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp vài lời, có lúc sẽ khen cô, có lúc sẽ nói "không được, chị thấy chụp như thế sẽ không đẹp", sau đó Bách Chu sẽ sốt ruột nói "nhất định sẽ đẹp, không tin lúc đó em chụp cho chị xem".
"Thế à? Vậy chị sẽ chờ xem." Tang Ương luôn tỏ ra yếu thế đúng lúc, lộ vẻ bị thuyết phục, thỏa mãn lòng hiếu thắng nho nhỏ của Bách Chu.
Vậy nên Bách Chu hăm hở phấn chấn, còn có thể nói chuyện với Tang Ương về cửa hàng bánh ngọt kia.
Rõ ràng chưa từng đến, rõ ràng mới chỉ thấy qua hình ảnh, nhưng cũng có lẽ vì nói rất nhiều, cửa hàng kia như mang đến một cảm giác khác biệt, cộng thêm chuyện chụp ảnh, đã gần như trở thành chủ đề trò chuyện đêm khuya của hai người.
Tang Ương luôn lắng nghe chăm chú, sau đó chắc chắn rằng nỗi lo của Bách Chu đã dịu bớt, không còn căng thẳng như trước, mới hôn lên mắt cô khi cô đã hơi buồn ngủ ghé lại gần. Hai người cùng chúc nhau ngủ ngon, cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm đó Tang Ương hỏi lại: "Em có chắc là không cần chị đi cùng?"
Bách Chu đã căng thẳng mấy tháng, nhưng ngược lại khi đến ngày triển lãm tranh chính thức khai mạc, cô trở nên bình tĩnh: "Em làm được, chị cũng phải đi làm chăm chỉ."
Tang Ương ngẫm nghĩ, thấy Bách Chu thật sự quyết tâm mới cười nói: "Được."
Nắng mùa thu rọi xuống khoảng sân nhỏ, trải một lớp sáng lên thảm cỏ nửa xanh nửa vàng.
Tang Ương sửa lại cổ áo cho cô, giống như một người vợ tiễn người yêu đi xuất chinh, hôn lên khóe môi cô: "Chúc em họa sĩ của chị tổ chức triển lãm thành công."
Bách Chu gật đầu: "Nhất định sẽ thành công!"
Nói xong, như nhớ đến điều gì, cô vui vẻ nắm chặt tay chị: "Em đã đặt nhà hàng rồi, đợi buổi chiều kết thúc, em sẽ đến đón chị, chúng ta đi ăn mừng."
"Ừ." Tang Ương đồng ý.
Hai người tạm biệt nhau ở cửa, Bách Chu đi lấy xe, Tang Ương đi về hướng khác, Hứa Tụng Ý đang ở ngoài khu nhà đợi chị.
Thời tiết tốt đến ngạc nhiên, tâm trạng của Bách Chu cũng nhẹ nhõm tựa như những đám mây trôi bồng bềnh trên trời kia.
Cô đi đến bên xe, ngoảnh lại, nhìn theo bóng hình Tang Ương đi xa dần.
Hình bóng của Tang Ương rất đẹp, vóc người của chị đẹp tuyệt vời, lưng luôn thẳng, cổ thon dài như thiên nga. Đôi khi Bách Chu sẽ cảm thấy Tang Ương như một cây trúc, có lẽ vì lớn lên trong một gia đình trí thức truyền thống, tính cách của Tang Ương có một phần vô cùng dịu hiền.
Nhưng rất nhiều thời điểm, Bách Chu lại cảm thấy dùng thứ quá cứng rắn như tre trúc để so sánh với Tang Ương không thích hợp, không phải nói Tang Ương không cứng rắn, mà chị, rất dịu dàng.
Cơ thể của chị mềm mại, ánh mắt của chị giống như sóng nước, mênh mông nhẹ nhàng, tựa như có thể bao dung tất cả của Bách Chu. Thật ra chị không hay cười, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, trên môi chị sẽ luôn hiện lên một nét cười yêu chiều.
Bách Chu kìm lòng chẳng được gọi một tiếng: "Tang Ương!"
Tang Ương thả chậm bước chân, ngoảnh lại, Bách Chu nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay lia lịa với cô.
Tang Ương mỉm cười, tựa như cảm thấy Bách Chu như vậy thật ngố. Cô cười lắc đầu, cũng nâng tay.
Hai người cứ thế chia đôi.
Hôm đó, Bách Chu thật sự trải qua rất thuận lợi.
Công tác chuẩn bị ở giai đoạn trước cực kì chu đáo, tiến trình triển lãm diễn ra đúng theo kế hoạch, không có sai sót.
Đối với Bách Chu, việc khó nhất có lẽ là giao tiếp với người khác, nhưng hôm đó cô đã nói chuyện với rất nhiều người cả quen biết lẫn không quen biết, tất cả đều suôn sẻ.
Cho đến năm giờ chiều, Bách Chu nhận được điện thoại của Tang Ương, bệnh viện có việc gấp, chị phải tăng ca.
"Xin lỗi Tiểu Chu." Tang Ương áy náy nói, "Lần sau chị đền cho em được không?"
Đương nhiên Bách Chu rất mất mát, nhưng cô biết công việc của Tang Ương sẽ thường xuyên gặp những trường hợp khẩn cấp như vậy.
"Không sao, chị tập trung làm việc đi, đừng lo cho em, đúng lúc phía tổ chức cũng muốn mở tiệc ăn mừng, em đi với họ, sẽ chơi rất vui. Chị nhớ phải ăn đấy, bận cũng không được để bị đói."
Bên phía Tang Ương có người nôn nóng gọi "bác sĩ Tang", chị vội đáp lại một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng đã được đặt từ buổi sáng, Bách Chu theo mọi người cùng đi chơi. Đều là người trẻ tuổi, tự nhiên là chơi hết mình, đúng như Bách Chu nói, tối nay chơi khá vui.
Bảy giờ bốn mươi phút, Tang Ương cuối cùng cũng gần hết bận, chỉ còn lại vài việc nhỏ, cô tìm đến Hứa Tụng Ý vừa hay đang hỗ trợ ở khoa mình, nhờ cô ấy giúp đỡ tiếp.
Hứa Tụng Ý nâng tay nhìn đồng hồ, hào phóng đồng ý: "Khi nào xin chữ kỹ của Tiểu Chu cho mình được không? Mình có người bạn thích tranh của em ấy lắm."
"Không thành vấn đề." Tang Ương vội vàng, thấy cô ấy đồng ý liền nhanh chóng thay áo blouse trắng, rồi đi ra ngoài.
Cổng bệnh viện bị tắc nghiêm trọng, xe taxi hoàn toàn không thể vào.
Tang Ương lo lắng đứng trong màn đêm, cô mở bản đồ kiểm tra thử, thấy nơi này cách địa điểm Bách Chu tổ chức tiệc mừng không xa, đi xe buýt chỉ mất hơn mười phút.
Vừa đúng lúc, chuyến xe kia vào điểm dừng.
Tang Ương không nghĩ gì thêm, vội chạy qua, lên xe.
Xe buýt có làn đường riêng dành cho xe buýt, tình trạng tắc nghẽn không nghiêm trọng lắm, xe nhanh chóng chạy thuận lợi.
Trên xe không có nhiều người, nhìn qua vẫn còn không ít ghế trống. Tang Ương đi đến cuối xe, ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Cô lấy điện thoại, nhắn tin cho Bách Chu.
"Chị tan ca rồi, đang đến, các em ở phòng nào?"
Cầm điện thoại, cô khẽ thở ra, trong lòng có cảm giác thư thái vừa nhẹ nhõm vừa may mắn, may mà mình vẫn kịp.
Dù thế nào, ngày đặc biệt như hôm nay, cô vẫn hy vọng có thể ở bên Tiểu Chu.
Bách Chu trả lời gần như chỉ sau vài giây.
"Bây giờ em xuống dưới đợi chị luôn!"
Sốt ruột không yên, Tang Ương chỉ tưởng tượng đã thấy được Bách Chu vui vẻ thế nào khi gõ những chữ này, có lẽ khi nhận được tin nhắn của cô, em đã chạy ra, vừa đi vừa nhanh tay gõ điện thoại.
Tang Ương bị Bách Chu cuốn theo, cũng nóng lòng muốn được gặp em.
Một nỗi tiếc nuối chợt dâng lên, tiếc là bận quá, nếu có thời gian, ít nhất cô sẽ mang một bó hoa đến tặng Tiểu Chu.
Xe buýt đang đến gần một ngã giao, đèn xanh ở ngã giao bật sáng, tài xế đạp chân ga.
"Bác tài, trời tối, bác lái từ từ..." Một hành khách có tính cẩn thận thấy tốc độ của xe quá nhanh nên nhắc một câu, nhưng chưa nói xong, lời đã biến thành một tiếng hét.
Xe buýt đâm vào một chiếc xe con phía trước, mà tai nạn vẫn chưa dừng lại ở đó, một chiếc xe tải lao nhanh đến từ bên cạnh.
Tối hôm đó Bách Chu không đợi được Tang Ương, chỉ nhận được một cuộc điện thoại từ cảnh sát giao thông.
Bốn tháng sau, cô nhận được lời mời từ trường cũ, mời cô với tư cách là cựu sinh viên xuất sắc đến chia sẻ với các đàn em năm nhất trong một buổi tọa đàm nhỏ về cách tiến xa hơn trên con đường mỹ thuật.
Cô vốn định từ chối, ngay cả làm thế nào để sống tiếp, cô đã cảm thấy vô cùng khó khăn, sao có thể đi dạy người khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, vì người liên lạc là giảng viên hướng dẫn cô trước đây, không biết Tang Ương đã không còn, cười thăm hỏi: "Tang Ương có thời gian thì đến cùng đi, từ khi tốt nghiệp các em chưa về lần nào thì phải? Nơi đây đâu đâu cũng có dấu vết hai em ở bên nhau, tranh thủ dịp này về chơi chốn cũ, rất hay đúng không?"
Bách Chu bị thuyết phục, ngày đó, cô trở lại trường cũ một mình.
Song cô vẫn từ chối lời mời đến tọa đàm, cô biết trạng thái của mình không phù hợp để đảm nhiệm công việc đó.
Cô chỉ dạo chơi quanh chốn cũ, đến những nơi mình và Tang Ương đã từng đi qua.
Bốn tháng, là thời điểm mọi người bắt đầu quên đi người đã khuất.
Nhưng ngày nào Bách Chu cũng nhớ chị, thậm chí mỗi ngày một nhớ hơn, vừa bước vào cổng trường, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể đối mặt với tất cả chuyện này.
Cô gần như muốn ngoảnh lại rời đi, nhưng cuối cùng vẫn ép mình đi từng bước vào.
Ký ức trở nên rõ ràng vô cùng, những ngọt ngào trong dĩ vãng hiện rõ mồn một ngay trước mắt, giờ phút này tất cả lại biến thành con dao đâm vào ngực cô.
Cô đi đến bức tường graffiti, nhìn dòng chữ mình để lại bảy năm trước.
"Bảy năm sau, nếu chúng tôi vẫn ở bên nhau, tôi sẽ trở lại nơi này, mãi mãi không rời khỏi chị ấy. Ngày 21 tháng 3 năm 2011."
Thật ra đã sắp quên.
Dù sao cũng đã bảy năm, dù sao mấy năm nay hai người đều sống rất tốt, sao nhớ được lời hờn giận viết ra sau một trận cãi vã nho nhỏ cách đây bảy năm.
Nếu không phải lần này vừa hay thấy được, có lẽ dòng chữ kia đã nằm lại ở bảy năm trước.
Bách Chu lấy bút, khi ngòi bút chạm vào tường, tay cô run rẩy gần như không viết nổi, nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh, bình tĩnh như chết lặng.
Cô hít sâu một hơi, tay trái nắm chặt cổ tay phải, sau đó hướng bút lên mặt tường, viết từng chữ.
"Chúng tôi vẫn ở bên nhau, và mãi mãi không chia lìa. Ngày 21 tháng 3 năm 2018."
---
Thời không thứ hai.
Tang Ương viết một dấu chấm.
"Chúng tôi vẫn ở bên nhau, và mãi mãi không chia lìa. Ngày 21 tháng 3 năm 2018."
Nét bút nằm lại trên mặt tường, Tang Ương thần giao cách cảm với Bách Chu ở một thời không khác, viết xuống dòng chữ giống nhau vào cùng ngày, cùng tháng, cùng năm.
Cách thời gian và không gian, ở cùng một địa điểm cùng một thời điểm, hai người nhìn đăm đăm dòng chữ giống nhau.
Tang Ương đưa tay vuốt ve dòng chữ trên cùng, đã nhiều năm trôi qua, chữ viết phai mờ rất nhiều, cô nhẹ nhàng vuốt ve, mặt tường lạnh lẽo, có những điểm lồi lõm, sần sùi cọ qua đầu ngón tay.
Cô cảm thấy một cơn đau bức bối không thở nổi, dựa vào tường, khom người xuống, điều chỉnh hơi thở của mình.
Một lúc lâu sau, cơn đau như dao sắc cứa vào tim mới dịu xuống, cô đứng thẳng dậy, có người gọi điện thoại đến.
Cô nhận máy, đợi bên kia nói xong, đáp: "Con đến đây."
Hôm nay là ngày diễn ra phiên tòa đầu tiên xét xử vụ án dùng dao gϊếŧ người kia.
Ở tòa án đã có không ít người, còn có truyền thông địa phương đến tìm hiểu về vụ án.
Những vụ tranh chấp y tế là điểm nóng xã hội mấy năm gần đây, vụ án tàn nhẫn và đẫm máu này được xã hội rất chú ý.
Khi Tang Ương đến, bố mẹ Tang đang ở cửa đợi cô.
Ba người cùng đi vào, ngồi ở dãy đầu hàng ghế dự thính.
Đối với người nhà nạn nhân, tham dự phiên tòa là thêm một lần tổn thương sâu sắc.
Trong cuộc đối chất giữa công tố viên cùng bị cáo và luật sư của bị cáo, tình hình vụ án ngày hôm đó được tái hiện từ đầu đến cuối qua lời nói của họ, nạn nhân trúng dao như thế nào, xuất hiện như thế nào, dao đâm vào bộ phận nào trên người, là tử vong tại chỗ, hay là cấp cứu không có tác dụng, từng việc đều được trình bày.
Là người liên quan đến vụ án, Tang Ương được yêu cầu làm nhân chứng, trình bày về tình hình ngày hôm đó.
Bị cáo tên Đinh Huy, hiện tại hắn rất tỉnh táo, cố hết sức muốn thoát tội.
Nhưng việc hắn gϊếŧ người là sự thật đã được xác minh, hắn chỉ có thể giải thích đi giải thích lại: "Lúc đó tinh thần của tôi không tốt, vợ tôi chết trong bệnh viện, có những người thương nặng hơn cô ấy đều được cứu, vì sao nhất định phải là vợ tôi không cứu được, tại sao vợ tôi đến bệnh viện trước lại không cứu cô ấy, tôi nhất thời giận dữ, làm chuyện sai lầm, nhưng bệnh viện cũng có trách nhiệm, bác sĩ không làm tròn trách nhiệm cứu người, tôi bị ép, vợ chồng tôi cảm tình sâu đậm, cô ấy không còn tôi mới phát điên, tôi không thể chấp nhận..."
Tiếng xì xào truyền đến từ hàng ghế dự thính.
Quan tòa hô: "Yên lặng."
Công tố viên quay sang Tang Ương ở ghế nhân chứng: "Vợ của bị cáo có phải là do cô chữa trị không?"
"Không phải."
"Cô có từng tiếp xúc với vợ của bị cáo không?"
"Chưa từng."
Tiếng bàn tán một lần nữa vang lên từ hàng ghế dự thính, lần này càng to hơn lần trước.
"Cô ta chính là bác sĩ đã chữa cho vợ tôi!" Đinh Huy ở ghế bị cáo hét lên, chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, hai mắt trợn trừng, khóe mắt đỏ ngầu, cả người toát ra vẻ liều chết dữ tợn. Cảnh sát tòa án lập tức đè hắn lại, nhưng hắn đã rơi vào trạng thái phát rồ mất kiểm soát, la hét ầm ĩ trong tòa.
Quan tòa không thể không tuyên bố tạm ngừng.
Mẹ Tang cau mày: "Nếu luật sư lấy lí do bệnh tâm thần để biện hộ thì phải làm sao bây giờ? Con nhìn hắn kìa, như điên rồi, mẹ nghe nói bị bệnh tâm thần sẽ không phải ngồi tù."
Tang Ương mím chặt môi.
Phiên tòa vẫn sẽ tiếp tục diễn ra trong vài ngày tới, điều duy nhất cần cân nhắc kỹ càng là vấn đề mức hình phạt. Đinh Huy tự biện hộ không hề có sức thuyết phục, giống như bày hết lời nói dối này đến lời nói dối khác. Luật sư của hắn vốn đã câm nín vì công tố viên, nay càng sứt đầu mẻ trán vì hắn làm loạn.
Tang Ương đưa bố mẹ về. Mẹ Tang lo lắng cho cô, nắm tay cô nói: "Khoảng thời gian này con ở đây đi, đừng về nữa, con ở đây, mẹ nấu cơm cho con, con cũng có thể bớt việc."
"Con cũng rảnh rỗi, nấu nướng cũng không tốn thời gian... con về trước đây ạ." Tang Ương vẫn muốn quay về nhà của mình và Bách Chu.
Thấy mẹ Tang vẫn muốn khuyên, cô nở một nụ cười đúng lúc, vỗ vai mẹ: "Con không sao."
Hiển nhiên ngôi nhà không có gì thay đổi.
Mấy tháng nay Đậu Hà Lan cũng ủ rũ, thường xuyên chạy qua chạy lại trong nhà, có khi lại đứng canh cửa, như thể đang đợi ai về.
Khi nhìn thấy, Tang Ương đổ thêm hạt vào bát cho nó, còn mình không ăn uống gì, bỏ qua bữa cơm này.
Cô lên tầng, cảm thấy kiệt sức, đi tắm trước, sau đó lên giường, vừa muốn ngủ, lại vừa không ngủ được. Ý thức tỉnh táo như trúng một liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, mặc cho cô có mệt mỏi đến mức nào, cũng không thể chợp mắt được một lát.
Vì thế Tang Ương bỏ cuộc, ngồi dậy, bật tivi.
Hình ảnh hiện lên trên màn hình, dường như là một bản tin, nữ biên tập viên có giọng nói rõ ràng lưu loát, lập tức xua tan sự cô quạnh lạnh lẽo khắp phòng, cả ngôi nhà trở nên có sức sống.
Tang Ương nhìn màn hình, rõ ràng từng khung hình đầu chiếu vào mắt cô, nhưng đường liên hệ giữa đại não và thần kinh thị giác của cô cứ như bị cắt đứt, hoàn toàn không biết tivi đang chiếu gì.
Cô kìm lòng chẳng được đưa tay vuốt ve vị trí bên cạnh, nơi đó lạnh như băng, không có một hơi ấm, nơi đó trống không, người vốn nên nằm cạnh cô đã không còn.
Hình ảnh trên tivi thay đổi, ánh sáng trong phòng lập lòe.
Tang Ương bần thần nghĩ ngợi.
"Vụ tai nạn giao thông kia đã trôi qua gần bốn tháng, nhưng cảnh tượng bi thảm vẫn rõ mồn một, trong chương trình kỳ này, chúng tôi đã mời đội trưởng Liêu thuộc đội cảnh sát giao thông đến kể lại tình hình vụ tai nạn cho chúng ta."
Bốn chữ tai nạn giao thông truyền vào tai Tang Ương, cô bình tĩnh lại, nhìn về phía màn hình, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát ngồi trên sô pha giữa sân khấu.
"Nguyên nhân của vụ tai nạn là do xe buýt bị mất lái." Người đàn ông trung niên có một khuôn mặt hình chữ quốc (国) cương nghị, không chào hỏi khán giả, cũng không hàn huyên với người dẫn chương trình, mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Tám giờ mười phút tối hôm đó, khi đến gần ngã giao đại lộ Đông Tín và đường Bắc An, chiếc xe buýt đã nói đột ngột tăng tốc, đâm vào một chiếc xe con không tránh kịp..."
Thời gian kia thu hút sự chú ý của Tang Ương.
Tám giờ mười phút.
Cô nhớ hôm đó Tiểu Chu lo lắng cả ngày, hỏi em thế nào em cũng không chịu nói, cho đến hơn tám giờ tối, em mới đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
Tang Ương nhìn chằm chằm màn hình tivi, vô cớ nghĩ, vụ tai nạn giao thông kia cũng xảy ra vào hơn tám giờ, sự khác thường của Tiểu Chu có liên quan đến vụ tai nạn sao?
Suy đoán này thật vô lý, một mặt là Bách Chu chưa từng nhắc đến tai nạn, mặt khác vụ tai nạn xảy ra vào buổi tối, sao Tiểu Chu có thể bắt đầu lo lắng vì chuyện đó ngay từ buổi sáng.
Tiểu Chu cũng không thể biết trước chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nếu em có năng lực ấy, đêm hôm đó cũng sẽ không...
Suy nghĩ của Tang Ương như bị hãm phanh, một cơn đau sâu sắc nhói lên trong lòng.
Trong tivi còn nói tiếp chuyện gì, cô đã không còn nghe vào. Cô vẫn chưa bao giờ quen với việc Bách Chu đã rời bỏ cõi đời, thế nhưng trong hiện thực lại có vô số âm thanh nhắc nhở cô, Bách Chu đã thật sự ra đi.
Tang Ương che mặt, co người lại, nằm lên gối của Bách Chu, nỗi đau như đâm thủng mỗi tấc da thịt đập nát mỗi phần xương tủy, ngấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô.
Nước mắt trào ra từ khe hở ngón tay.
"Tiểu Chu..." Cô nghẹn ngào.
Em về đi, để chị nhìn thấy em, dù chỉ là một lần.
Mùa xuân đã đến từ lâu, cây cỏ nửa xanh nửa vàng ngoài sân đều như đã thay một tấm áo màu xanh tươi mới.
Gió lạnh đêm khuya năm trước đã bị giữ lại tại đêm hôm đó, mà giờ dù là thời điểm rét nhất lúc rạng sáng, gió đêm cũng mang theo một sự dịu dàng săn sóc lạ lùng, không đành lòng làm lạnh nhân gian đây.
Tang Ương không ngủ được, cô nằm rất lâu cũng không ngủ được.
Cô xuống giường, rửa mặt, đi đến phòng vẽ ở tầng dưới.
Khoảng thời gian này không ngủ được, cô sẽ thường đến nơi đây, đây là nơi Bách Chu thích nhất, cũng là nơi em ở lại lâu nhất.
Tang Ương mặc váy ngủ màu trắng, đứng trước giá vẽ, vẻ mặt thẫn thờ chỉ hơi ấm lên khi nhìn thấy tác phẩm của Bách Chu, đôi mắt trống rỗng cũng ẩn chứa ánh sáng dịu dàng.
Bức tranh trên giá vẽ đã gần được hoàn thành, Tang Ương đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, bỗng nhận ra, không thể cứ để bức tranh này như vậy.
Bách Chu rất nâng niu tranh vẽ của mình, sẽ luôn cất những tác phẩm mình ưng ý, không tùy tiện để ở ngoài.
Trong nhà có dụng cụ đóng khung và khung kính, phải treo lên.
Tang Ương mở tủ, lật tìm một khung kính mới, đang định lấy ra, chợt nhìn thấy bức tranh chủ đề vũ trụ ở bên cạnh.
Là bức tranh Bách Chu không cho cô chạm vào.
Tang Ương khựng lại, cô nhìn chằm chằm bức tranh kia một lát, buông tay khỏi khung kính mới, chuyển sang bức tranh nọ.
Cô lấy bức tranh ra khỏi tủ.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon.