Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Trang phục mở màn không phải bộ đồ tôi đang mặc mà là một chiếc váy dài hở vai màu hoa trà. Cổ áo cùng cổ tay thêu lớp ren đen tuyền, dưới chân váy nhuộm một màu đỏ thắm lan tỏa lên phía trên như làn nước trong vắt, chỉ cần khẽ xoay người là có thể nhìn thấy lớp váy trắng tinh dài qua mắt cá chân bồng bềnh ở bên trong.
Đeo đôi găng tay hở ngón vào, tôi cầm chiếc quạt gấp lông vũ đi ra sau cánh gà, im lặng chờ đến thời giờ lên sân khấu.
Tôi không biết liệu cốt truyện của The Sheperdress có liên quan đến vở "Người hai mặt" hay không, chỉ thấy điệu nhạc mở đầu của The Sheperdress đã hoàn toàn thay đổi, từ một bản nhạc chậm rãi du dương biến thành những giai điệu gấp gáp dồn dập. Violon ngân lên ba nốt nặng nề như đám mây màu chì, đè nặng trái tim bao người xem.
Trong lúc giai điệu đó vang vọng, tâm trạng tôi cũng thay đổi thất thường, sự vui mừng khi được gặp lại Bóng ma đã chuyển sang lo lắng tột độ. Nước trong lọ thủy tinh màu hồng của chàng... rốt cuộc là thứ gì?
Sau một đoạn giới thiệu khá dài, các vũ công cuối cùng cũng rút lui về phía sau sân khấu. Tôi mở chiếc quạt ra, che nửa mặt, vén váy, duỗi thẳng bàn chân và bước nhẹ ra ngoài. Khán giả dưới khán đài vẫn chưa hết bàng hoàng, hai mắt mở to như chiếc chuông đồng, hoàn toàn không nhận ra đây là một vở kịch khác.
Bài nhảy mở đầu rất đơn giản, tôi chỉ cần vẫy chiếc quạt lông vũ, kiễng chân và xoay người xung quanh bạn diễn nam vài lần. Nhưng khi nghe được tiếng violon ngày càng lên cao và sắc nét, lòng tôi bỗng sinh ra một ảo giác không cách nào giải thích - thứ tôi đang giẫm lên lúc này không phải là sàn đá cẩm thạch mà là đầy rẫy những lưỡi dao sắc bén và sáng loáng.
May mắn thay, nhiệm vụ của phần đệm chính tiếp theo được trao cho các nghệ sĩ chơi kèn basson. Khi tiếng basson vui nhộn và gấp rút vang lên, cả khán phòng như thở phào nhẹ nhõm. Một số người mở quyển kịch bản vừa mới phát hành ra và đọc nó một cách nghiêm túc.
Cùng lúc đó, các động tác cũng đã đến phần cao trào. Các vũ công tiến lên phía trước, người làm ra vẻ hiếu kì, người lại mang vẻ khinh thường: "Vị hôn phu đáng thương, gia đình bị kẻ thù gϊếŧ hại, mất sạch cả tài sản, lại còn bị hủy hoại dung mạo."
Tôi kiêu hãnh phe phẩy chiếc quạt, rảo bước đến trước mặt một diễn viên nam, đảo tròn đôi mắt một cách phóng đãng, đoạn lấy lông của chiếc quạt nhẹ nhàng vuốt ve cằm và cổ anh ta. Những vũ công đồng thanh cất lời: "Ả chăn cừu đáng ghét, nỡ lòng bỏ rơi người mình yêu, đến với một gã đàn ông giàu có."
Diễn viên nam bày tỏ một vẻ mặt thích thú, cúi xuống làm điệu bộ đưa tay mời tôi nhảy.
Tôi đưa tay phải lên cao như đang chờ đợi một nụ hôn chào hỏi, nhưng khi anh chàng diễn viên vừa định hôn xuống thì tôi đột ngột đẩy anh ta ra, nhanh chóng lùi lại và xoay người chạy đi một cách nhẹ nhàng. Anh ta nhanh chóng đuổi theo tôi, ánh mắt cứ nhìn đăm đăm vào đầu ngón tay tôi.
Trong quá trình đuổi bắt này, tôi phải dựa vào âm thanh nhanh hay chậm của violon để cố gắng duy trì một khoảng cách khi gần khi xa với bạn diễn. Sau đó, trong lúc diễn viên nam đang khẩn trương muốn ôm tôi vào lòng, tôi sẽ nghiêng người, sà vào vòng tay của một bạn diễn khác.
Động tác của đoạn này không khó. Nhạc đệm được phối theo phong cách mạnh mẽ đặc trưng của ba-rốc (Baroque), nếu như không có phần kết hợp trầm lắng và trữ tình của violon mà chỉ có vài tiếng basson liên tục réo lên như diễn hề thì e rằng người ở ngoài nghe được sẽ tưởng rằng nhà hát đang biểu diễn một buổi hòa nhạc mang phong cách của Bach(*) mất.
(*) Johann Sebastian Bach (1685-1750) là nhà soạn nhạc người Đức, được hậu thế coi là một thiên tài âm nhạc lớn lao nhất trong thời đại Baroque. Beethoven từng nói: "Bach không phải là con suối, Bach là đại dương".(Trong tiếng Đức, Bach là con suối) Qua đó có thể thấy lòng hâm mộ của Beethoven giành cho nhà âm nhạc vĩ đại thế giới, người đặt nền móng cho nền âm nhạc châu Âu.
Nếu so với sự phá cách của vở "Người hai mặt" thì The Sheperdress mang đậm chất cổ điển và phổ biến hơn cả. Tôi thấy một vài người ngồi ở hàng ghế VIP cứ liên tục gật gù cảm thán, cũng chẳng biết có phải họ thật sự cảm thấy giai điệu này rất êm tai hay không.
Lúc này, nghệ sĩ đánh đàn harpsichord đột nhiên gõ mạnh những nốt cao, bản nhạc trong phút chốc giống hệt màn mưa hoa, tỏa ra một hương thơm ngào ngạt. Diễn viên nam tiến đến từng bước, ôm ghì lấy eo tôi, tay còn lại trượt từ eo xuống bắp chân, nâng chân trái của tôi lên cao.
Đây là một điệu nhảy cực kỳ quen thuộc. Khi anh ta nắm lấy cổ chân tôi, nét mặt sao bình tĩnh vô vàn, trong lòng tôi cũng chẳng chút rung động.
"Tên trọc phú ngu xuẩn, tiền bạc chất đầy nhà, vậy mà không phân biệt được tốt xấu."
Ngay khi ngả người về phía sau và nằm trên tay của một người bạn diễn, tôi nhác thấy một đôi giày da đang bước đến cạnh tấm rèm bên cánh trái sân khấu.
Tôi nhìn lướt lên trên, góc áo khoác phất phơ, đôi chân dài thẳng tắp, thắt lưng có khóa vàng... và cặp mắt rực sáng như lửa cháy.
Bóng ma đang nhìn tôi.
Mặt tôi nóng bừng. Nơi đôi tay của bạn diễn chạm vào đột nhiên nóng ran như có cảm giác kiến bò khắp xung quanh. Điều đáng sợ hơn là khi bắt gặp cái nhìn của tôi, ánh mắt của Bóng ma chẳng những không dịu đi mà càng tăng thêm vẻ nguy hiểm. Ánh mắt ấy cứ quét qua quét lại nơi bắp chân và cổ chân tôi.
Điệu nhạc càng lúc càng du dương, như một sợi tơ nhỏ tẩm thuốc mê, từng vòng từng vòng quấn lấy các sợi dây thần kinh mẫn cảm trong não tôi. Ngón chân tôi run lên, phải qua một lúc lâu tôi mới sực nhớ lúc này phải đưa tay lên vuốt ve gương mặt của bạn diễn.
Không dám nhìn Bóng ma thêm nữa, tôi quay lại nhìn người bạn diễn và thản nhiên ve vuốt má anh ta. Vì đeo găng tay nên tôi không thể cảm nhận được làn da của anh ta, song tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của Bóng ma đang hướng về mu bàn tay tôi chẳng hề thay đổi.
Tim tôi đập mạnh và vành tai đỏ rực. Lòng dạ cứ xốn xang rối bời. Nhưng mà sao tôi lại phải chột dạ chứ, kịch bản này chẳng phải chính chàng viết hay sao. Tôi hít thở sâu, cố gắng bỏ qua tiếng tim đập nhanh trong l*иg ngực. Tôi đặt chân trái xuống, thoát khỏi vòng tay của người này và tiến đến bên một bạn diễn nam khác.
Tiếp theo là tình tiết mà mọi người đều đã diễn trong buổi thử vai, dưới sự hỗ trợ của hai bạn diễn nam, tôi sẽ duy trì một dáng múa ba lê trong ước chừng ba phút. Lúc đó, Bóng ma không để tôi biểu diễn đoạn này, chàng bỏ qua và trực tiếp diễn đến phần aria trong màn thứ ba. Gượm đã, hình như tôi đã quên mất điều gì đó...
Tôi hoang mang liếc nhìn Bóng ma lần nữa, quả nhiên chàng vẫn đứng im lìm ở đó, khoanh tay nhìn tôi bằng ánh mắt nhàn nhã.
Đối diện với ánh mắt của Bóng ma, tôi đột nhiên nhớ ra một điều. Lúc ấy, Margaret lên sân khấu thử vai, vì muốn làm nổi bật đoạn sô lô của mình mà ngay trước mắt mọi người cô ta đã làm ngơ với một bạn diễn nam. Phản ứng của Bóng ma lúc đó là lập tức thay đổi các nốt nhạc của harpsichord, ngẫu hứng biến tấu thành một đoạn nhạc cổ điển. Sau đó cô nàng thoa son đỏ đi đến và nói với tôi mấy lời sâu xa kia, tôi vẫn luôn cho rằng đó là cách mà Bóng ma biểu đạt tình cảm của mình với Margaret.
Bây giờ nghĩ lại, Margaret không phải là một diễn viên múa ba lê chuyên nghiệp, khúc biến tấu đó của cô ta cũng không quá uyển chuyển nếu không muốn nói đầy sơ hở. Sau màn chuyển đổi đó, Bóng ma đã nhìn Margaret bằng một ánh mắt đầy chán ghét, lúc đó tôi những tưởng đó là hình phạt mà Bóng ma dành cho cô ta.
Tính cách của Bóng ma thế nào tôi cũng chẳng đoán được, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều chàng là một người đầy uy quyền. Nếu chàng thật sự thích Margaret thì sẽ chẳng bao giờ cho cô ta qua lại với mấy vị Công tước, Hầu tước, chứ đừng nói đến việc huấn luyện để cô ta trở thành một diễn viên được cánh đàn ông săn đón.
Chàng sẽ kiểm soát Margaret và luôn luôn giữ cô ta bên mình.
Nếu như các vở kịch của Bóng ma không phải viết cho Margaret, thì người duy nhất phù hợp với tất cả đặc điểm của nữ chính trong các vở kịch chính là... tôi?
~~~
* Hình minh họa:Kèn Basson (tiếng Pháp) hay còn gọi là Fagotto (tiếng Ý)