Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 28: Tặng quan tài (Mười hai)

Sự xuất hiện của ngài đội trưởng giống như tiêm cho người chơi một liều thuốc trợ tim, khiến tinh thần mọi người phấn chấn lên, thần kinh căng thẳng đã thả lỏng hơn một chút.

Thông tin anh ta cung cấp thậm chí còn không được coi là manh mối, chỉ có thể hướng dẫn người chơi nên làm thế nào mà thôi. Làm mọi người luôn cảm thấy mơ hồ như lọt vào sương mù không biết phía trước là cái gì mới yên tâm hơn hẳn… Giống như qua được phó bản đã trở thành chuyện đương nhiên, không có gì gọi là trắc trở cả.

Vật phẩm thần kỳ “Thiên Diện” vừa ra đã lập tức khiến những người chơi mới tỉnh táo lại.

Đan Tiểu Dã là tám… Ai tiếp đây?

Lý Lãng: “Để tôi.”

Cậu ấy đeo mặt nạ lên, không cần mọi người giúp đỡ, không biết lấy ở đâu ra một chiếc gương, nhìn thấy bên trong gương là một gương mặt quỷ đáng sợ hơn lúc nãy của Đan Tiểu Dã. Trên mặt nạ hiện lên con số chín đỏ tươi như máu.

Cậu ấy nuốt nước bọt, cởi mặt nạ xuống, hỏi: “Tiếp theo tới ai?”

Ông lão Lâm Chấn Bang nhận lấy mặt nạ, đo giá trị âm khí ra bảy.

Tiếp theo là Bạch Mạt Lị đứng bên tay trái ông ấy, cô ta thấp thỏm cầm mặt nạ đeo lên. Sau đó nhìn thấy những người chơi còn lại lúc nãy còn sôi nổi nhìn cô ta bây giờ đã kéo nhau lùi ra xa, ai nấy đều hoảng hốt dời ánh mắt đi chỗ khác. Cô ta giật lấy chiếc gương, vừa nhìn vào thì đã bị gương mặt quỷ khủng khϊếp dọa sợ đến phát run.

Sau khi chiếc gương rơi xuống đất vỡ nát thì cô ta mới giật mình tỉnh lại.

Trên mặt nạ hiện lên con số mười…

Có Bạch Mạt Lị mười điểm phía trước, lúc Tô An Dao nhận chiếc mặt nạ cũng rất hoảng sợ, cắn răng đeo mặt nạ lên, từ trong biểu cảm của những người khác nhìn ra được kết quả không tệ lắm.

Có ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt ghen ghét… Quả nhiên, cô ta được sáu điểm.

Lữ Địch bảy điểm.

Mạnh Tư Lộ tám điểm.

Đến phiên Nhuế Nhất Hoà, sau khi cô nhận lấy chiếc mặt nạ thì cầm trong tay nhìn ngắm trước một lúc. Đây là vật phẩm thần kỳ thứ ba cô từng chạm vào… Món thứ nhất là Nhật Luân Đao của chị Kỷ, sờ vào ấm áp giống như chìm trong ánh nắng mặt trời. Món thứ hai là dao găm của La Lệ, chuẩn bị để đối phó với La Đan trong trạng thái nữ quỷ, cảm xúc cũng là trơn ấm.

Còn chiếc mặt nạ này nhìn thì cứng ngắt nhưng cầm trên tay lại mềm mại như bông, kỳ lạ hơn là nó còn mát lạnh đến tận xương.

Cô đeo mặt nạ lên, nhìn thấy trên gương mặt của mọi người hiện lên vẻ khϊếp sợ nhưng cô không hoảng loạn, hỏi Đan Tiểu Dã: “Mấy điểm?”

Những mảnh vỡ từ chiếc gương dưới đất phản chiếu ra một gương mặt hiền từ…

Đan Tiểu Dã giật mình tỉnh lại, vui mừng nói: “... Là không.”

Cho tới giờ chưa ai được dưới năm điểm cả, không điểm càng không thể tưởng tượng được… Nhưng so với cô không điểm thì Bạch Mạt Lị mười điểm lại càng có vẻ kỳ lạ hơn.

Thím Ngụy Ngọc Cầm cắn răng, không tránh xa Bạch Mạt Lị giống như những người khác mà vẫn đứng gần cô ta như cũ, sao Bạch Mạt Lị có thể không phải là người được chứ?

Chỉ còn lại Ngụy Ngọc Cầm chưa đo giá trị âm khí, kết quả kiểm tra ra khiến những người chơi còn lại chấn động, lại là mười điểm!

Bạch Mạt Lị lập tức nói: “Điều này trái lại có thể chứng minh hai chúng ta đều là người.”

“Cũng chứng minh vật phẩm thần kỳ này không thể phân biệt được người và quỷ.” Lâm Chấn Bang cười tủm tỉm nói: “Mọi người chớ hoảng sợ, tám thành viên lâm thời mà ngài đội trưởng nói có lẽ là có ý nghĩa khác. Cứ ở đó đoán tới đoán lui chi bằng để dành sức nghĩ xem dùng nó như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ còn hơn.”

Mọi người nghe vậy đều đồng ý, có điều trong lòng vẫn đề phòng Ngụy Ngọc Cầm và Bạch Mạt Lị.

Cho dù hai người kia đều là người nhưng ai mười điểm đều có thể mất mạng bất cứ lúc nào, ở gần dễ bị vạ lây lắm.

Ngài đội trưởng đã từng nói chỉ nhận tám đội viên tạm thời, nhưng khi những người chơi dùng “Thiên Diện” kiểm tra âm khí thì anh ta lại không ngăn cản ai cả. Ông lão Lâm Chấn Bang hỏi ý kiến anh ta xem nên làm gì tiếp theo thì anh ta không hề do dự trả lời: “Chuẩn bị đầy đủ lễ vật bồi táng trước đi…”

Ông lão Lâm Chấn Bang: “Sau đó thì sao?”

Ngài đội trưởng ngắm nhìn cái bật lửa, lạnh nhạt nói: “Sau đó xuất phát đến vùng đất có phong thủy tốt.”

Đan Tiểu Dã há hốc mồm: “Nhưng… trong quan tài không có thi thể mà?”

Chôn không khí à?

Ngài đội trưởng không để ý đến cậu ta, chỉ kêu bọn họ nhanh chóng chuẩn bị cho xong đồ bồi táng, đừng để lỡ giờ lành ngày tốt, nói xong thì xoay người bỏ đi. Lữ Địch nối gót trở về thì ngạc nhiên nói: “Anh ta vừa đi ra khỏi cửa đã biến mất tiêu rồi.”

Người chơi lâu năm đã quá quen với việc Sứ giả dẫn đường lúc ẩn lúc hiện rồi.

Lý Lãng và Nhuế Nhất Hòa lại còn từng đánh với nhau một trận, ngược lại quan hệ hai người còn thân thiết hơn, cũng không quanh co lòng vòng trực tiếp hỏi cô: “Sao cô lại không điểm?”

Nhuế Nhất Hòa: “Mười điểm không bị chơi chết, thì chạy về không thôi.”

Lý Lãng: “...”

Cậu ấy lại muốn giơ ngón cái với người này rồi.

Nhuế Nhất Hòa liếc Lý Lãng nói: “Đó là do tôi đoán.”

Lý Lãng lập tức nói: “Chị đoán chắc chắn là đúng.”

Nhuế Nhất Hòa: “...”

Ông lão Lâm Chấn Bang cười nghe hai người nói chuyện, thấy hai người nói xong mới mở miệng: “Tôi cảm thấy tám chín phần mười Khương Nhã chính là người tên Cô Ngốc kia.”

Ông lão Lâm Chấn Bang lại nói: “Dù sao vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, vẫn cần phải xác nhận lại.”

Nếu như chỉ vì mắc lỗi trong loại chuyện này mà chết thì quá oan uổng rồi.

Nhuế Nhất Hòa không có hứng thú là dê đầu đàn, ông lão Lâm Chấn Bang nhìn ra điểm này cho nên đứng ra gánh trách nhiệm đó… Có người có tiếng nói lên tiếng thì mọi người sẽ không quá hoang mang.

Dưới sự sắp xếp của ông ấy, những người chơi quyết định chia tổ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, hai tiếng sau về khách sạn tụ họp.

Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã đương nhiên đi chung với nhau.

“Chúng ta đi đâu đây?”

Đan Tiểu Dã còn chưa bình tĩnh trở lại, mặt mày nhăn nhó.

Nhuế Nhất Hòa: “Đi qua bên Na Bà xem thử trước đi.”



Cửa nhà Na Bà đã đóng chặt, Nhuế Nhất Hòa lại đυ.ng mặt cô bé ngày hôm qua. Quần áo trên người cô bé vẫn như vậy, có điều còn dơ bẩn hơn. Nhưng trông cô bé lại rất vui vẻ, không hề biết lo âu, nhảy nhót chạy đến trước cửa, lấy hai bàn tay nhỏ xíu gõ cửa.

“Cô Ngốc! Cô Ngốc! Mau mở cửa.”

“Cô Ngốc! Cô Ngốc! Tớ đến chơi với cậu nè.”

Cửa không mở, có lẽ là Na Bà còn chưa về.

Phía đông nam bốc lên một luồng khói đen, ban đầu Nhuế Nhất Hòa còn tưởng là cháy nhưng sau đó nghe Đan Tiểu nói đó là hướng Cổ Hí Lâu mới hay rất có thể đó là khói của người trong trấn đang thiêu cương thi vừa mới bắt được.

“Anh ơi… Chị ơi…”

Cô bé nhìn thấy hai người thì ném cỏ đuôi chó trong tay xuống chạy tới.

“Anh ơi… Chị ơi…”

Lè lưỡi, đi vòng quanh hai người một cách kỳ lạ, vỗ tay.

Nhuế Nhất Hòa ngồi xuống, nắm ống tay áo của cô bé lại, hỏi: “Em tên gì?”

Cô bé lúc nãy còn không sợ người lạ bây giờ bỗng nhiên lại sợ hãi muốn tránh khỏi tay Nhuế Nhất Hòa đang kéo áo mình.

“Chị ơi…”

“Ừ, chị đây.” Nhuế Nhất Hòa chỉ vào mình nói, rồi lại chỉ Đan Tiểu Dã ở bên cạnh: “Còn cậu ta là anh trai, chị kêu anh trai đi mua kẹo cho em có chịu không?”

Cô bé nghe có kẹo ăn thì không còn giãy giụa nữa. Đôi mắt to tròn trong suốt như nai con nhìn Nhuế Nhất Hòa nói: “Chị thật tốt.”

Người đi mua kẹo cho em chính là anh đấy có được không hả? Đan Tiểu Dã mới không thèm so đo với bé ngốc.

Nhuế Nhất Hòa: “Vậy em nói cho chị biết, em tên gì?”

Cô bé trả lời: “Em tên Hoa Hoa.”

Nhuế Nhất Hòa: “Em có quen Khương Nhã không?”

Cô bé quay sang tìm kiếm Đan Tiểu Dã, dường như cảm thấy kỳ lạ sao anh kia còn ở lại đây… Chẳng phải nói muốn đi mua kẹo sao?

Đan Tiểu Dã: “...”

Nếu bạn coi đồ ngốc là đồ ngốc thật thì bạn mới chính là đồ ngốc.

Cậu ta bất đắc dĩ nháy mắt với sếp Nhuế mấy cái, rồi quyết định giả vờ đi về.

Nhuế Nhất Hòa dặn cậu ta trên đường đi nhớ cẩn thận.

Cô bé cũng không quá khó lừa gạt, thấy anh trai kia đi thì tin ngay. Lúc Nhuế Nhất Hòa hỏi lại về Khương Nhã thì cô bé lập tức nói: “Khương Nhã chính là Cô Ngốc… Hoa Hoa cũng là đồ ngốc.”

Sau đó lại hỏi thêm vài câu nữa thì cô bé càng trả lời càng lộn xộn. Nhuế Nhất Hòa hỏi một đằng cô bé trả lời một nẻo, ông nói gà bà nói vịt.

Cứ nghĩ sẽ biết thêm vài chuyện quan trọng từ cô bé này chứ.

Nhưng Nhuế Nhất Hòa vẫn nghe ra được vài chuyện từ trong đống lộn xộn đó, ví dụ như “Chó hư, rượt các cô chạy, người xấu vỗ tay” là nói La Ngân thường thả chó đuổi theo các cô bỏ chạy, người trấn trên chỉ đứng coi rồi cười chứ không ai chịu ra mặt giúp đỡ những người khờ.

“Bị cắn rất đau”, Hoa Hoa vén ống quần lên, Nhuế Nhất Hoa nhìn thấy hai vết sẹo dữ tợn chỉ nhìn thôi đã sợ hãi, một vết ở đùi, còn một vết ở cẳng chân.

Tuy vết thương kia đã không còn đau từ lâu nhưng Nhuế Nhất Hòa vẫn dùng Vu thuật trắng xóa hai vết thương dữ tợn trên chân kia đi.

Hoa Hoa nhìn đến nỗi trợn cả mắt, càng muốn nói chuyện với chị gái xa lạ này nhiều hơn… Cô bé cảm thấy chị ấy thật sự rất đỗi dịu dàng.

Nhuế Nhất Hòa hỏi cô bé, người trong nhà có đuổi con chó hư kia đi giúp em không, cô bé nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Anh trai không có ở nhà, chị dâu không vui, không cho ăn cơm.”

Lại hỏi một đằng trả lời một nẻo rồi, nhưng hỏi thêm vài câu thì Nhuế Nhất Hòa đã lần ra được hoàn cảnh gia đình Hoa Hoa. Không thấy nhắc đến cha mẹ, không biết là đã chết hay là đã bỏ mặc cô bé. Chị dâu lo cho cái ăn… Có điều chỉ cần không đói chết là được, những cái khác đều mặc kệ.

Có điều tuy quần áo trên người Hoa Hoa rất bẩn, còn bốc mùi hôi nhưng khuôn mặt lại rất sạch sẽ. Hôm nay tóc thắt thành hai bím nhỏ, hôm qua là vấn sừng dê.

Nhuế Nhất Hòa hỏi là ai buộc tóc cho cô bé.

Hoa Hoa ngây thơ cười, ra vẻ bí ẩn nói là Cô Ngốc buộc cho.

Cô Ngốc chết rồi.

Nghe ngài đội trưởng nói thi thể cũng đã chôn rồi.

Nhuế Nhất Hòa thở dài: Đúng là cô bé ngốc.

Nhưng cô lại không chê cô bé ngốc nghếch này, người ngốc rất sạch sẽ, không biết nói dối, dễ nói chuyện hơn so với những người thông minh, cũng càng khiến người ta vui vẻ hơn.

Hai người trò chuyện với nhau không hề cảm thấy buồn chán.

Nhuế Nhất Hòa nghe đến mức quá nhập tâm cho nên không phát hiện ra có người tới gần. Đến khi Hoa Hoa đứng lên kêu “Na Bà” thì cô mới phát hiện ra Na Bà đang ở phía sau cô… Cũng không biết bà ấy đã đứng đó nghe bao lâu rồi.

Nhuế Nhất Hòa vừa nhìn thấy Na Bà thì tự động nhíu mày.

Na Bà quá già rồi, già đến nỗi nhìn bà ấy giống như trực tiếp nhìn thấy cái chết vậy.

“Na Bà, cháu đến tìm Cô Ngốc đi chơi.”

Nhưng Hoa Hoa không sợ, còn rất thân thiết với Na Bà.

Na Bà nhìn cô bé ngốc đang ôm chân mình cũng không đẩy ra, nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này đừng tới nữa, Cô Ngốc không còn nữa rồi.”

Hoa Hoa: “Chị dâu nói không còn nữa nghĩa là đã chết rồi.”

Na Bà: “Đúng vậy, không còn nữa là đã chết rồi.”

Hoa Hoa: “Cô Ngốc chết như thế nào?”

Na Bà cười: “Chết ngu.”

Bà ấy cười giống như khóc, nhìn càng đáng sợ hơn.

Hoa Hoa nghiêng đầu, không hiểu hỏi: “Chết nghĩa là sao ạ?”

Nói nãy giờ cô bé vẫn không hiểu chết nghĩa là gì.

Na Bà không nói chuyện với cô bé ngốc nữa, lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào.

“Trước kia tôi không thích nhóc con này tới chơi với Nhã Bảo, cảm thấy đứa trẻ không thông minh vẫn có thể chơi với những đứa trẻ bình thường. Chơi với đứa nhỏ ngốc cũng sẽ bị coi là bị ngốc.”

Nhuế Nhất Hoa biết Na Bà đang nói với cô, nên cô lẳng lặng lắng nghe.

“Nhưng Nhã Bảo lại thích nhóc con này, từ nhỏ đã không muốn nói chuyện với người trấn trên, chỉ thân thiết với một mình bé ngốc này.”

Na Bà lấy một nắm kẹo trong túi ra, Hoa Hoa nhìn thấy thèm chảy nước miếng, vội vã xé một viên bỏ vào miệng, sau đó lại chọn một viên trong bàn tay nhăn nheo bỏ vào trong túi.

Nhuế Nhất Hòa: “Có thể là vì người trấn trên ai cũng sợ bà, chỉ có Hoa Hoa là không sợ. Cho nên Khương Nhã mới thích Hoa Hoa hơn là những người thông minh ở trấn trên.”

Na Bà giật mình, đôi mắt chớp chớp, ánh mắt nhìn Hoa Hoa trở nên từ ái hơn. Bà ấy mở tay ra, ý bảo cô bé ngốc lấy hết kẹo đi, nhưng Hoa Hoa lại lắc đầu: “Cô Ngốc nói rồi, mỗi ngày chỉ được ăn hai viên thôi.”

Lúc này Đan Tiểu Dã đã vội vàng thở hổn hển chạy về, lấy hết can đảm bước vào sân. Cậu ta đã mang kẹo về rồi nhưng bây giờ Hoa Hoa đã không cần kẹo của cậu ta nữa.

Một ngày hai viên kẹo, hôm nay cô bé đã có đủ hai viên rồi.

Cô bé không thể hiểu nổi việc lấy thêm hai viên kẹo để dành ngày mai ăn.

Ánh mắt sắc bén của Na Bà liếc qua Đan Tiểu Dã, mơ hồ nói một câu ‘Không gạt người ngốc là tốt’... Đan Tiểu Dã đang hoảng sợ nên không nghe rõ nhưng Nhuế Nhất Hòa lại nghe thấy hết.

Cô bé ngốc ăn kẹo xong lại hỏi Na Bà vấn đề lúc nãy, Na Bà không để ý đến cô bé thì sang kéo tay áo Đan Tiểu Dã. Bởi vì lúc nãy anh này cho mình kẹo nên cô bé cảm thấy anh này là người tốt.

“Anh ơi, chết là gì thế?”

Đan Tiểu Dã: “...”

Cậu ta không biết trả lời câu hỏi này thế nào bây giờ, chuyện này thật khó giải thích cho trẻ con hiểu được, cũng không dám trả lời vì sợ sẽ khiến Na Bà kích động.

Giọng Na Bà cứng đờ vang lên: “Chết có nghĩa là sau này không còn có thể gặp lại nữa.”

“Bà nói dối, Cô Ngốc không có chết. Ngày nào cậu ấy cũng ở nhà, nói không muốn đi ra ngoài chơi...”

Có lẽ là Hoa Hoa sợ mọi người không tin lời mình nói nên chạy tới chỉ vào cửa nhà nói: “Lúc nãy Cô Ngốc còn đứng ở đấy cười với cháu nữa kia mà.”