Đan Tiểu Dã đưa ra một câu hỏi khác về cha xứ và nhạc công.
Nhuế Nhất Hòa: "Về mặt ý nghĩa, phó bản mà chúng ta tiến vào rõ ràng không hề giống phó bản của trò chơi. Cậu đã từng chơi trò chơi này chưa?"
Đan Tiểu Dã thành thật lắc đầu.
Nhuế Nhất Hòa: "..."
Lúc này cô mới ngộ ra một đạo lý sâu sắc, kẻ học hành chăm chỉ có thể trở thành học bá đều có nguyên nhân cả.
"Lấy ‘Lễ tang của cô La’ làm ví dụ, giả sử đây là một phó bản của trò chơi, vậy tình huống sẽ như thế nào? Đội ngũ của cha xứ sẽ nhập bản sao phó bản A của phó bản này, chúng ta sẽ không nhập phó bản A mà là bản sao của phó bản B. A và B sẽ không can thiệp lẫn nhau.
Điều này có nghĩa là rất nhiều đội ngũ tùy thời điểm có thể tiến vào ‘Lễ tang của cô La’ của riêng họ bất cứ lúc nào, với các bản sao CDEFG. Những người khác không thể nhập bản sao của cậu và những việc cậu làm trong bản sao sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến các đội khác."
Đan Tiểu Dã: "Sự thật cũng không phải như vậy."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ ‘Lễ tang của cô La’ là phó bản dùng một lần. Thời gian trong đó vẫn luôn tiến về phía trước, không thể đặt lại. Bởi vì cha xứ bọn họ chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên mới có nhóm người chơi thứ hai tiến vào phó bản này.”
Đan Tiểu Dã: "Nhưng trong đội bọn họ vẫn có người hoàn thành nhiệm vụ mà."
Nhuế Nhất Hòa: "Đó là vì số người hoàn thành nhiệm vụ quá ít, tro cốt mang ra cũng không đủ."
Đan Tiểu Dã: “...” Cũng không phải là không có lý.
Theo logic này, nếu hỏi lại chủ quầy báo tại sao anh ta không cho người chơi một hũ đựng tro cốt lớn hơn, cũng có thể giải thích rằng mỗi người không thể lấy quá nhiều.
Đan Tiểu Dã viết bốn chữ "Sứ giả dẫn đường" lên sổ, đánh dấu lại. Những NPC đặc biệt trong phó bản... đều tồn tại các bản sao… Cái này suy ra theo lời của những người chơi có thâm niên thì có cảm giác hơi giống trọng tài nhỉ? Cách so sánh này có vẻ không thích hợp lắm, cậu ta lại gạch bỏ những chữ mình vừa viết.
Cuộc sống trên tàu thật đơn điệu.
Nhuế Nhất Hòa vừa nghiên cứu sách ma pháp, vừa ăn ba bữa một ngày rất đúng giờ. Đôi khi cô bị đau rát ở mắt trái nên đành nhắm mắt chịu đựng. Mỗi đêm đều đi ngủ lúc mười giờ... Chỉ có việc rửa mặt là tương đối khó khăn, trong nhà vệ sinh của tàu chỉ có nước lạnh.
Đan Tiểu Dã bận nghiên cứu điện thoại di động, thường xuyên quên ăn quên ngủ. Cứ đến giờ quy định lại ra hành lang nhảy nhót, chỉ mười phút sau là mệt như cún.
Ba ngày trước đều là đêm tối, khu rừng rậm bên ngoài không hề thay đổi, thỉnh thoảng có vật lạ đập vào cửa kính tàu. Nhuế Nhất Hòa đã nhìn thấy những sinh vật hình người không da nhớp nháp bò từ dưới thùng xe lên đầu xe, rồi lại biến mất. Cô còn nhìn thấy chiếc váy màu hồng nhuốm máu dính vào cửa kính, cũng từng gặp một cánh tay đứt lìa “rầm” một tiếng đập vào thân tàu.
Điều này không đến mức gây nguy hiểm cho những hành khách trong toa tàu.
Có đôi khi một ngày gặp đến hai đường hầm, đôi lúc chỉ có một. Có đường hầm dài, có đường hầm ngắn.
Khi đi vào đường hầm, trong tàu sẽ ngay lập tức chứa đầy những hình bóng hư ảo, nhưng chỉ cần không ngồi vào vị trí của chúng, thì cho dù đang chạy tới chạy lui trong tàu, những cái bóng này chỉ biết đưa mắt thèm thuồng nhìn theo, cũng không thể làm gì.
Vào ngày thứ tư, bên ngoài trời đã sáng.
Đoàn tàu chạy qua một đống đổ nát thê lương, khung cảnh thật ảm đạm. Không thấy một bóng người, chỉ có thể mơ hồ phân biệt nơi này vốn là một thành phố. Đường ray treo lơ lửng, được xây dựng trên đỉnh phế tích nên đoàn tàu vẫn chạy rất êm có lúc thăng lúc trầm, thỉnh thoảng gặp dốc sẽ mang lại cảm giác thích thú giống như đi tàu lượn siêu tốc.
Đan Tiểu Dã bị hất ra ngoài một lần, mặt dán vào cửa kính xe, mắt kính bên trái vỡ vụn, may mà không bị thương đến mắt, chỉ có một vết máu ở cạnh mũi.
Sau đó, cậu ta rất hoảng sợ.
Người bị cận thị cao mà không có mắt kính thì không khác gì mất đi đôi mắt, lại càng khó chịu hơn khi chỉ nhìn được bằng một bên mắt. Một bên nhìn rất rõ, bên còn lại thì mơ hồ, khiến đầu óc choáng váng căng cứng.
Lúc đó Nhuế Nhất Hòa đang xem sách ma pháp, đó là một cuốn bách khoa toàn thư về vu thuật. Đan Tiểu Dã tổng kết pháp bảo của vu nữ có ba dạng: phong ấn, hiến tế vật sống và búp bê bị nguyền rủa. Không phải tất cả đều đúng, đây là ba loại mạnh nhất, nhưng không phải tất cả chúng đều dễ sử dụng với người chơi.
Bỏ qua phần ca ngợi vu thần và ca tụng La Thị trong sách, phần sau chính là cách phân loại vu thuật.
Theo nguyên tắc, nó có thể được chia thành: Vu thuật tiếp xúc và Vu thuật bắt chước.
Lấy thuật chữa bệnh làm ví dụ.
Trước đó, cô đặt tay quanh miệng vết thương của Đan Tiểu Dã, sau đó niệm chú ngữ là được. Ngoài ra, cũng có thể làm phép trên tóc đã nhổ và móng tay đã cắt của Đan Tiểu Dã. Miễn là dùng phép trên cơ thể và các bộ phận riêng biệt của cơ thể, đều thuộc loại Vu thuật tiếp xúc.
Sau này thu thập dấu chân, quần áo và những thứ khác liên quan đến mục tiêu để làm phép, chỉ cần biết tên và sinh thần bát tự cũng có tác dụng nhất định. Nhưng vì mối liên hệ với mục tiêu không sâu nên vu nữ phải sử dụng một số vật thể ngoại lai để hỗ trợ, chẳng hạn như làm người rơm, người giấy, búp bê vải,...Vì vậy mới có tên gọi Vu thuật bắt chước.
Những con rối gỗ và búp bê vải do vu nữ La Thị tạo ra là linh thiêng nhất, Nhuế Nhất Hòa có thể tạo ra một con búp bê có sinh thần bát tự của Đan Tiểu Dã và thêm vào thuật chữa bệnh cho cậu ta.
Vậy nên cho dù cậu ta có bị thương khi Nhuế Nhất Hòa không ở bên cạnh, cậu ta vẫn có thể tự cứu mình với con búp bê.
Vết thương của La Lệ do Raymond đánh bị thương cũng không phải dùng lá cây hoa loa kèn đỏ chế thành thảo dược chữa khỏi. Vô nghĩa, làm sao có loại dược liệu tốt như vậy, chính xác là cô ta tự mình dùng thuật chữa bệnh.
Theo giá trị đạo đức xã hội, vu thuật lại có thể được chia thành Vu thuật đen và Vu thuật trắng. Nói một cách đơn giản chính là cả hại người và cứu người.
Nhuế Nhất Hòa vừa lúc thử dùng Vu thuật trắng chữa trị vết thương cho Đan Tiểu Dã, thuật chữa bệnh cũng là một loại Vu thuật trắng.
Kết quả hoàn toàn vô dụng, niệm chú ngữ nhiều lần cũng vô ích.
Chú văn không sai, cô lật đi lật lại quyển sách, niệm chú văn nhiều lần, nhưng đều vô ích.
Nhuế Nhất Hòa rất nhanh đã phát hiện, không phải cô không thể dùng vu thuật, mà cô chỉ có thể sử dụng Vu thuật đen, không thể dùng Vu thuật trắng.
La Lệ sử dụng vu thuật kéo dài tay chân của mình thành quái vật là một loại Vu thuật đen, được gọi là Hóa ma.
Cách thức hóa ma của mỗi vu nữ La Thị đều không giống nhau.
Vu nữ sử dụng vu thuật trên cơ sở là linh lực.
Nhuế Nhất Hòa mới bắt đầu tu luyện, linh lực còn có hạn.
Lần đầu tiên niệm chú chỉ có thể ma hóa năm ngón tay, khiến ngón tay trắng nõn thon dài biến thành gần như gấp đôi. Bắt đầu từ vị trí mà lòng bàn tay và ngón tay gặp nhau, màu sắc càng ngày càng đậm, gần như đen sẫm giữa các ngón tay. Rõ ràng thoạt nhìn làn da trông rất mỏng manh, thậm chí mịn màng đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, nhưng khi sờ vào lại có cảm giác thô ráp bất thường.
... Chà, tạo hình hóa ma của cô không phải hình cái compa, thật tốt quá.
Cô ra sức bấu mạnh vào chiếc bàn nhỏ, để lại năm vết ngón tay mờ mờ.
Tất cả vật dụng bên trong thùng xe đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, trước đó Nghiêm Tuấn và ông chú áo sơ mi dùng sức chín trâu hai hổ cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vậy mà lại dễ dàng bị cào xước, tạo thành năm vệt ngón tay dài.
Tròng mắt Đan Tiểu Dã như muốn rơi ra ngoài.
Thật là lợi hại! Đáng ao ước! Có thể học được vu thuật hẳn là đã vượt qua giai đoạn "bậc thầy quản lý vật phẩm", cũng không biết có thể so với "Siêu nhân" hay không.
Nhưng Đan Tiểu Dã cũng biết, hóa ma chỉ có hiệu quả với sếp Nhuế mà thôi.
Đối với vu nữ, hóa ma là một loại khả năng biến hình. Miễn là có đủ linh lực, hình dạng hóa ma luôn có thể được duy trì. Những người không phải vu nữ bị thi chú, khi biến hình sẽ sống dở chết dở.
Đây cũng là một thủ đoạn của vu nữ để chống lại kẻ địch.
Đến trưa, mắt của Nhuế Nhất Hòa lại bắt đầu đau. Cơn đau lần này khiến cô có phần không phản ứng kịp, cô cúi đầu rên khẽ một tiếng khiến Đan Tiểu Dã phải chạy đến hỏi han.
"Không có việc gì.” Nhuế Nhất Hòa che lại mắt phải, nhẹ giọng nói: "Mắt tôi không được thoải mái cho lắm."
Lần này đau ở mắt phải, trước đó đều là mắt trái.
Cơn đau lần này giống như một khối băng sắc nhọn đâm vào mắt cô, lạnh lẽo và đau đớn, khiến cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, thậm chí còn có ảo giác toàn thân như đông cứng, bất giác run lên.
Sắc mặt cô chắc là tệ lắm.
Lý do mắt không khỏe không thể thuyết phục Đan Tiểu Dã tin cô không có việc gì.
Trong đống đồ dùng sinh hoạt được trao đổi trước đó có chăn và quần áo dày. Đan Tiểu Dã lôi hết ra, phủ lên người Nhuế Nhất Hòa bọc cô đến kín mít.
"Sếp Nhuế, chị có khá hơn chút nào chưa?"
Đan Tiểu Dã sợ hãi hỏi, giọng nói cũng run run.
Nhuế Nhất Hòa mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ của chính mình ánh lên trong mắt cậu ta. Nước da trắng bệch, môi tím tái, trên lông mày và lông mi còn đọng một lớp sương trắng.
Cô muốn nói rằng không sao, đã khỏe hơn rồi. Mới hé miệng đã phả ra khí lạnh khiến Đan Tiểu Dã cũng phải rùng mình vì lạnh. Nghĩ rồi quyết định không nói nữa, dù sao có nói cũng chưa chắc đã nói nên lời.
Một lát sau, cô cảm thấy cơn ớn lạnh dồn dập mới từ từ biến mất.
Sau nửa giờ, cô mới đứng dậy ra khỏi ổ chăn bông.
Đan Tiểu Dã thở phào nhẹ nhõm rồi mới có tâm trạng hỏi: "Xảy ra chuyện như vậy, có phải là do chất lỏng màu đen đó gây nên không?"
Nhuế Nhất Hòa: "Có thể đấy."
Thật sự rất kỳ quái, cả mắt phải và mắt trái đều đau.
Mắt phải cô có một giọt chất lỏng không biết tên là gì màu đen, khiến cô rất đau. Còn trong mắt trái có thứ gì? Cô không nhớ cái gì đã vào mắt trái của mình, nếu phải nói... thuốc nhỏ mắt? Kính áp tròng?
Giọt chất lỏng màu đen biến mất ngay khi nó lọt vào mắt. Ba ngày trước không hề có cảm giác tồn tại... Không, cũng không phải là không có cảm giác tồn tại. Vốn dĩ chỉ có mắt trái mới có thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng bây giờ cả hai mắt đều có thể nhìn thấy.
Điều này khiến cô sinh ra một cảm giác khả năng của cả hai mắt rất giống nhau.
Trở lại chuyện chính, câu hỏi đặt ra lúc này là tại sao mắt phải bỗng nhiên bị đau? Cô đã sớm phát hiện ra cơn đau ở cả hai mắt đều có quy luật.
Mắt trái bị đau khi bên ngoài trời tối.
Mắt phải bị đau khi ở bên ngoài là ban ngày.
Đêm ở đây dài gấp mấy lần ban ngày, đa phần là đau mắt trái, mà đau mắt trái theo từng cơn, vốn đã có thể chịu đựng được.
Khi liên kết với hóa ma, mỗi lần thành công đều là tay phải.
Từ quy luật này, Nhuế Nhất Hòa nảy sinh một chút linh cảm.
Trước kia mỗi lần cô dùng chú ngữ, phối hợp đều là tay phải. Lần này sử dụng Vu thuật trắng, cô lại dùng tay trái.
Một lần thành công.
Vết thương dưới mắt của Đan Tiểu Dã đã đóng vảy từ lâu, hiện các mô sẹo đã bong ra, làn da hoàn hảo như lúc ban đầu. Theo cậu ta nói thì mình là một người có thể chất dễ để lại sẹo, miệng vết thương sau khi lành còn tiếp tục lan ra, khiến cậu ta vô cùng sầu não.
Sau đó, trước yêu cầu mãnh liệt của học bá cùng lớp, Nhuế Nhất Hòa đã giúp cậu ta tẩy các nốt mụn ở má phải và hai cánh mũi.
Bạn học Đan còn muốn được trị tàn nhang.
Nhưng linh lực của Nhuế Nhất Hòa có hạn, vết thương có thể chữa lành hiện tại không thể vượt quá ba cm. Nếu vượt quá, sẽ không thể chữa lành hoàn toàn. Những nốt mụn cứng đầu hơn, giờ cô chỉ có thể làm cho chúng nhẹ đi.
Ngày tháng trôi qua.
Vào ngày thứ mười bốn, Nhuế Nhất Hòa nhận thấy dòng chữ trên mặt trước của vé tàu đã thay đổi.
Ban đầu là từ Lễ tang của cô La đến một địa điểm không xác định, dấu chấm hỏi không biết khi nào lại trở thành ba chữ ‘Tặng quan tài’.
Trạm tiếp theo: Tặng quan tài.