Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 7: Tang lễ của cô La (6)

Tên ngốc chết như thế nào?

Nếu như sắp xếp từ cao đến thấp những game thủ thâm niên do chị Kỷ đứng đầu, tên ngốc chắc chắn là người đứng thứ hai trong nhóm. Cô có thể biết được điều này từ việc anh ta gom góp được năm trăm điểm tích lũy để đổi lấy chiếc gậy Kim Cô mơ ước... Nhưng mà tại sao anh ta lại chết một cách dễ dàng như vậy?

Game thủ nữ ở cùng phòng với tên ngốc ngồi cứng đờ trên chiếc sô pha trong phòng khách, lặng lẽ rơi nước mắt. Khi Nghiêm Tuấn đưa bọn họ vào trong căn phòng đó, còn cố tình nhìn game thủ nữ với ánh mắt đồng cảm. Anh ta khẽ lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc, đôi uyên ương âm dương cách biệt."

Căn phòng dưới tầng một rất nhỏ, không bằng căn phòng dành cho khách rộng rãi trên tầng hai. Nếu như ba người ở chung thì sẽ rất chật chội, ngay cả quay người hay vươn tay ra cũng sẽ đập vào người khác.

Sau khi đi vào phòng, Nhuế Nhất Hoà phát hiện bên trong căn phòng có hai chiếc giường đơn, một chiếc trong đó không có dấu vết có người từng ngủ, chăn gối rất gọn gàng.

Tên ngốc nằm trên chiếc giường cách khá xa cửa phòng. Anh ta nằm nghiêng với tư thế ôm, có thể tưởng tượng ra tư thế ngủ ôm ấp của đôi nam nữ trong đêm đó.

Nhưng tên ngốc đã chết rồi, dáng vẻ giống như vừa được vớt ra từ trong nước và bốc lên mùi hôi tanh khiến người ta buồn nôn. Anh ta trợn tròn đôi mắt đầy tơ máu, miệng hơi mở ra giống như con cá mắc cạn.

Game thủ nữ ôm anh ta ngủ, nhưng lại không biết anh ta chết từ bao giờ.

... Bức tranh được đóng đinh cũng không có dấu vết phá hỏng.

Nghiêm Tuấn: "Khi Tiểu Viên phát hiện ra thì thi thể của tên ngốc đã cứng lại rồi."

Nhuế Nhất Hoà có thể tưởng tượng, khi game thủ nữ tỉnh dậy và chạm vào cơ thể lạnh buốt của người yêu sẽ tuyệt vọng như thế nào... Bỏ qua điều này, cô thật sự cảm thấy mùi tanh nồng đặc biệt trong căn phòng này rất quen, đó là mùi trên người công chúa tóc dài. Nó cũng xuất hiện trong căn phòng máy móc ở tháp chuông, trên cả chiếc gối cô dùng đêm hôm qua.

Ngay cả viên Pori cô nhặt được cũng bốc lên mùi giống y như vậy, nhưng nó chỉ thoang thoảng, phải tiến sát lại gần mới có thể ngửi thấy được.

"Chào mọi người."

m thanh này vang lên bên tai khiến Nhuế Nhất Hoà sợ hãi nhảy dựng lên. Cô quay đầu lại nhìn, anh quản gia đang đứng phía sau cô. Anh ta mặc bộ đồ giống y hệt ngày hôm qua, chiếc áo đuôi tôm mới tinh, áo sơ mi trắng cùng cái nơ bướm màu xanh đậm.

"Leng keng, leng keng."

Anh quản gia lắc chiếc chuông nhỏ màu vàng. Lông mày anh ta hơi nhíu lại, khoé môi nhếch lên, đưa tay một cách nho nhã ra hiệu bọn họ đi đến phòng ăn.

"Đã đến giờ ăn sáng rồi."

Nhuế Nhất Hoà liếc mắt nhìn, không hề khách khí mà chỉ chích: "Thưa anh, anh đi không có tiếng động thế này khiến người khác rất hoảng sợ. Đây là cách thể hiện phong độ nho nhã của anh sao?"

Anh quản gia lùi về phía sau với vẻ mặt vô cảm, khẽ cười nói: "Tôi xin lỗi, là tôi thất lễ."

Nhuế Nhất Hoà nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta khoảng ba giây, sau đó làm ra vẻ bao dung, không thèm chấp bạn bè không hiểu chuyện mà phun ra hai chữ: "Ấu trĩ."

Anh quản gia: "..."

Bữa sáng vẫn là bánh mì khô, nhưng cái khay lớn này nhìn rất mới, ít nhất nó không bị mốc.

Có lẽ bởi vì sức ép của anh quản gia quá thấp cho nên mọi người cầm bánh mì rồi rời đi, không ai ở lại thêm.

Đan Tiểu Dã cũng không dám ở lại.

Anh quản gia ngước mắt lên hỏi với vẻ không hứng thú: "Cô muốn ăn gì?"

Nhuế Nhất Hoà: "Trứng xào cà chua, cùng với một bát cơm trắng."

Anh quản gia đi vào trong phòng bếp, để cây gậy Văn Minh sang một bên. Anh ta từ tốn rửa tay, rồi lại lấy khăn lau khô. Sau đó anh ta búng tay một cái, trong lò bếp nổi lửa lên.

Năm phút sau Nhuế Nhất Hoà được thưởng thức món trứng sữa bò mềm, không tiếc lời khen ngợi: "Màu vàng ruộm, mùi trứng thơm nức mũi, vị cũng rất hợp khẩu vị. Anh quản gia, anh thật giỏi."

Anh quản gia đang chuẩn bị rời đi dừng bước chân lại, lễ phép gật đầu: "Cảm ơn lời khen của khách quý."

Ôi chao! mấy chữ "khách quý" này có trọng âm rõ ràng, dường như người nói đang nghiến răng đến nỗi sắp vỡ ra rồi.

Nhuế Nhất Hoà: "Không cần cảm ơn, tài nấu nướng của anh hoàn toàn xứng đáng với bất kỳ lời khen nào."

Anh quản gia nhìn thi thể nhạc sĩ cứng ngắc nằm trên mặt bàn, rồi lại nhìn gương mặt ăn hạnh phúc của Nhuế Nhất Hoà.

"Tôi rất tò mò... Cô thật sự là người mới sao?"

Đoàn tàu Địa ngục lần thứ 2348 thuộc về ai? Ừm, là con đại xà Địa ngục, con rắn ngu xuẩn đó chắc chắn đã sai lầm rồi.

Nhuế Nhất Hoà: "Hồi bảy tuổi tôi bị sốt cao một trận, sau khi tỉnh lại ký ức trở nên mơ hồ. Dần dần tính cách của tôi thay đổi, tôi trở nên yên tĩnh, kỳ quái, trầm mặc, lạnh lùng... Người nhà tôi rất lo lắng, cảm thấy đầu tôi bị sốt đến mụ mị rồi. Dùng máy móc không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì trên người tôi, tôi rất khoẻ mạnh, ba mẹ tôi đưa tôi đi tìm bác sĩ tâm lý. Sau khi làm một loạt bài kiểm tra, bác sĩ nói với ba mẹ tôi rằng... Nhận thức, tình cảm, suy nghĩ và ý chí của tôi không có vấn đề gì cả, hoàn toàn bình thường. Tôi còn thông minh và lý trí hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, bác sĩ nói đây là chuyện tốt, nói không chừng trận sốt cao đó đã khiến đầu óc tôi phát triển."

Anh quản gia nhíu mày: "Thưa cô, kẻ hèn mọn này không hứng thú gì về chuyện hồi nhỏ của cô. Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?"

Nhuế Nhất Hoà: "Có phải hồi còn nhỏ tôi từng gặp anh rồi không?"

Quản gia cười nhạo: "Thưa cô, cách bấu víu quan hệ của cô rất mới lạ nha." Anh ta quay người bước đi.

Nhuế Nhất Hoà chẳng ừ hử gì mà mỉm cười, nuốt nốt miếng trứng gà cuối cùng trong miệng rồi mới chậm rãi lên tiếng nói: "Nói ra thì... Anh quản gia này, anh kiên trì đóng vai diễn này đến cùng chỉ để làm đồ ăn kiểu Tây sao?"

Anh quản gia không dừng chân lại, nhưng có thể thấy động tác của anh ta lập tức khựng lại.

Nhuế Nhất Hoà bỏ thìa xuống bàn, một tay chống cằm... Trên gương mặt cô dần dần hiện lên nụ cười vui vẻ.

"Phì... Ha ha."

Cô nói điêu đó.

Bị sốt là thật, nhưng những ký ức hồi bảy tuổi của cô không bị lu mờ đi. Cô cố tình hỏi quản gia chỉ là lời nói khách sáo, cô thật sự cảm thấy anh quản gia này rất quen, nhưng không nhớ đã từng gặp ở đâu.

Hơn tám giờ, cô La và ngài Raymond cùng đi xuống tầng.

Thời cơ thăm dò tầng ba đã đến. Anh quản gia từng nói vị khách nào hiểu lễ độ sẽ không làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi. Có câu nói này, hai chủ nhân mãi không đi xuống tầng, và cũng không có ai dám đi lên trên tầng.

Nhìn dáng vẻ của ngài Raymond rất ưa nhìn, vẻ mặt tốt hơn hôm qua một chút.

Cô La vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng khi đi đến phòng khách dưới tầng một thì nụ cười ấy đã biến mất.

"Mùi gì vậy..."

Ngài Raymond đẩy cô ấy ra, mũi hít hà mùi hương trong không khí rồi sau đó chạy về phía phòng bếp. Vào giây phút nhìn thấy xác của nhạc công, dường như khoé môi ngài Raymond tụ lại một dòng suối nhỏ, nước bọt rơi lộp bộp xuống cánh tay của nhạc công.

"Woao..."

Anh ta xé miếng thịt, vội vàng nuốt chửng.

... Vẻ mặt hưởng thụ của anh ta khiến những game thủ thâm niên không chịu được mà buồn nôn.

Vì để hợp với mọi người, Nhuế Nhất Hoà cũng bịt miệng nôn oẹ mấy lần. Mặc dù cô không buồn nôn như vậy, nhưng cũng không muốn nhìn chằm chằm cảnh tượng con người ăn thịt con người. Điều này quá kinh dị khiến người ta nhìn mà thấy cánh tay mình cũng đau đớn.

“Anh yêu, đừng ăn..."

La Tiểu Thư ôm chầm lấy anh ta và dịu dàng vỗ lên vai anh ta.

"... Cái này không đủ tươi."

Chị Kỷ: "..." Cô ấy hiểu lầm Raymond rồi, kẻ gϊếŧ chết nhạc công có lẽ không phải là Raymond. Cô ấy cảm thấy cô La có vấn đề hơn anh ta.

Đôi mắt xinh đẹp của cô La lướt tới lướt lui những game thủ, dường như muốn chọn ra một người hợp ý để bón cho người yêu. Cuối cùng ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Nhuế Nhất Hoà, hỏi với giọng điệu dịu dàng giống như đang làm nũng người yêu: "Tại sao cô không dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn?"

Nhuế Nhất Hoà tò mò tại sao cô ấy nhắm vào mình, không nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp, vừa làm vẻ mặt tươi cười và bình tĩnh nói: "Chúc cô và ngài Raymond bên nhau trăm tuổi."

Cô La: ???

Cô La nheo mắt lại: "Tôi đang hỏi cô tại sao không dọn dẹp sạch sẽ nơi này? Tại sao không giúp tôi san sẻ công tác chuẩn bị trước lễ kết hôn?"

Nhuế Nhất Hoà: "Đồng lòng đồng đức, tương thân tương ái, tân hôn hạnh phúc, hạnh phúc mỹ mãn."

Cô La: "... Hả?"

Nhuế Nhất Hoà: "Hoa chúc tiếu nghênh bỉ dực điểu, động phòng hỉ khai tịnh đầu mai. Thạch lưu quải quả tử tôn tảo, thiên sơn vạn thủy vĩnh tường tùy."

Cô La: "..."

Trước khi Nhuế Nhất Hoà mở miệng nói tiếp thì cô La đã xách váy lên và quay người rời đi.

Những game thủ: ‘Như vậy cũng được sao?’

Cuối cùng bọn họ phát hiện đúng là cũng được.

Cô La kéo ngài Raymond đã gặm sạch một cánh tay đi về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng bếp, nói với những game thủ bên cạnh rằng ngài Raymond cần phơi nắng một chút... Như vậy sẽ khiến sức khoẻ của anh ta hồi phục nhanh hơn.

Điều thần kỳ là vết thương trên gương mặt cô La đã hoàn toàn khỏi, da dẻ cũng hồi phục lại vẻ căng bóng như trước. Cô ấy đeo đôi giày cao gót, đi tản bộ dọc theo bãi cỏ với dáng vẻ nhẹ nhàng.

Chị Kỷ để lại một người canh gác rồi đưa mọi người đi lên trên tầng ba.

Khi lên trên tầng, cô ấy còn nói chuyện với Nhuế Nhất Hoà một lúc. Chủ yếu là hỏi xem tối hôm qua có xảy ra chuyện gì hay không, nghe thấy tiếng động gì hay không.

Khi biết tối hôm qua Nhuế Nhất Hoà ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến sáng, trên gương mặt cô ấy suýt chút nữa hiện lên chữ "quýnh" (囧).

"Đây là lần đầu tiên chị nhìn thấy một người gan dạ giống như em đó."

Trong lòng Đan Tiểu Dã cũng vô cùng đồng tình.

Tầng ba trong căn phòng chất đầy áo giáp chen chúc trên con đường đi giống như đống rác chất đống, bọn chúng chồng chất đến tận trần nhà khiến người ta nghĩ rằng chỉ cần hoạt động mạnh hơn một chút là sẽ xảy ra "lở đất". Trên tầng có rất nhiều người, dường như ngay cả chỗ để chân cũng không có.

Căn phòng gần cầu thang nhất mở cửa, bên trên chiếc kệ cạnh đầu giường treo bộ quần áo mà ngài Raymond mặc vào hôm qua.

Nhuế Nhất Hoà kéo ngăn kéo bàn sách, một quyển sổ ghi chép da màu nâu rơi xuống bên cạnh chân cô. Cô nhặt nó lên và lật ra xem, cô có thể hiểu được nội dung bên trong. Hoá ra đó là quyển nhật ký của ngài Raymond.

Mỗi một bản không có ngày tháng hay thời gian, nó giống như là mục ghi chép nhỏ tiện tay viết.

Hơn nửa nội dung trên đó đều là dốc bầu tâm sự về những gian khổ của người làm người thừa kế trong gia tộc, người ba gia trưởng và người mẹ cay nghiệt khiến anh ta cảm thấy bị đè nén. Duy nhất chỉ có những sở thích chớm nở từ thời thơ ấu mới khiến anh ta cảm thấy được an ủi phần nào trong cuộc sống tẻ nhạt này.

"Trời ơi, hôm nay mình bị mũi tên vàng của thần Cupid bắn trúng rồi. Mình mà lại rung động bởi một cô gái vừa đáng thương vừa đáng yêu, vô cùng mong muốn tiến đến giai đoạn tình yêu ngọt ngào với cô ấy. Nhưng điều này lại không đúng lúc lắm, cô gái Đông Phương của mình vừa mới mất đi người thân cuối cùng, mình theo đuổi nhiệt tình quá sẽ khiến cô ấy phản cảm. Chắc chắn sẽ như vậy."

"Chúng mình đã xác lập mối quan hệ yêu đương rồi! Mình kích động đến nỗi quỳ xuống cầu hôn ngay lập tức, cô gái đáng yêu ấy giật nảy mình trước hành động của mình. Ừm, điều này không được nho nhã mà lỗ mãng quá. Mình hơi hối hận một chút, không phải hối hận vì bỗng nhiên kích động đến nỗi quỳ xuống cầu hôn, mà là vì không tìm được thời cơ thích hợp."

Nhuế Nhất Hoà lật đến trang này, không kìm được mà nghĩ: ‘Cách xử sự của ngài Raymond giống như tên đần độn bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc, nhưng không ngăn cản được mọi người cảm nhận sự nhiệt tình của anh ta dành cho cô gái Đông Phương qua những dòng chữ này.’

"Mình yêu cô ấy, sau này chắc chắn sẽ không thể yêu bất kỳ cô gái nào khác giống như yêu cô ấy. Mình tin chắc chắn muốn sống cùng cô ấy cả đời, nếu như không thể kết hôn với cô ấy thì chắc chắn sẽ là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời mình."

"Cô gái Đông Phương đáng yêu của mình đã đồng ý lời cầu hôn của mình."

"Gần đây mình cảm thấy rất hoảng hốt, cả đêm ngủ không yên. Ban ngày suýt chút nữa thì ngã ngựa bởi vì mình ngủ thϊếp đi trên lưng ngựa... Thật đúng là không thể tin được! Nghe nói gần đến lúc kết hôn, các cô gái sẽ mơ hồ cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ mình cũng mắc phải chứng bệnh kỳ quái như vậy sao?"

Cái này không liên kết chặt chẽ với cái trước. Nhuế Nhất Hoà nghi tình yêu quá ngọt ngào nên ngài Raymond không mở quyển nhật ký ra ghi lại những phiền não trong một khoảng thời gian dài. Khi gặp phiền não một lần nữa, anh ta mới nhớ đến quyển sổ nhật ký đã bị ghẻ lạnh từ lâu.

"Mình nhận ra rất rõ, mình thật sự mắc bệnh rồi. Mình nhìn thấy mình xuất hiện bóng chồng ở trong gương, bên tai luôn nghe thấy những lời lì xào lộn xộn. Mình thường xuyên cảm thấy ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhất là sau khi uống thuốc... Bây giờ mình rất tỉnh táo, nhưng đầu mình đau đến nỗi có kim tiêm đâm vào vậy. Đáng chết... Mình sẽ không mắc bệnh gì vô phương cứu chữa chứ? Mình sắp chết rồi sao?"

"Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Không chỉ ở trong gương, thỉnh thoảng giơ tay lên mình cũng có thể nhìn thấy bóng mờ chồng chéo lên trên bàn tay mình. Điều kỳ lạ là mình không ghét bỏ gì nó lắm, mắc bệnh cũng không phải là không tốt. Sau khi mắc phải căn bệnh kỳ quái đó, sự khó chịu trong cơ thể mình đã biến mất. Mình trở nên vui vẻ hơn." "Khi buồn chán mình sẽ đi xem hư ảnh... Ồ, hình như tay của bóng dáng đó nhỏ hơn tay mình một chút. Mình tưởng tượng ra một đứa trẻ con hoặc là một cô gái?"

"Vợ sắp cưới của mình, cô Lili lương thiện đã đến lâu đài. Có sự quan tâm chăm sóc của cô ấy, mình cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

"Đáng chết... Mình điên rồi sao? Vào giây phút nhìn thấy Lili ở dưới tầng, một luồng hận thù mãnh liệt chiếm hữu thân xác của mình. Suýt chút nữa mình đã bóp chết cô ấy rồi. Ông trời ơi!" "Mình thật sự ân hận trước hành động bạo lực của mình, nhưng mỗi lần bạo lực như vậy mình lại hưng phấn đến nỗi run rẩy cả người. Cả ngày mình sẽ vô cùng vui vẻ, cực kỳ vui vẻ."

"Có thể mình không phải bị bệnh, mà là một sức mạnh kỳ quái nào đó chiếm lấy mình. Mình nhận ra giọng nói vang lên không ngừng bên tai mình là một người phụ nữ, mình dần dần có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ta trong gương... Càng ngày càng rõ. Mình không nói chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả cô Lili- vợ sắp cưới của mình."

"Mình cảm thấy nghi ngờ trước một vài chuyện nào đó."

"Chờ đợi... Mình vừa nôn nóng vừa chờ đợi có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô ta. Ngày mai, ngày mai. Mình có linh cảm ngày mai có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô ta... Mình muốn đích thân hoá giải bí ẩn này."

Nhuế Nhất Hoà lật đến trang cuối cùng.

"Tại sao lại là cô ta..."

Cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và hoảng sợ của ngài Raymond vào lúc đó qua hàng chữ trên trang giấy rách nát...