Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 6: Tang lễ của cô La (5)

Ánh sáng trong nhà ăn rất tối, chị Kỷ thắp nến ở bên cạnh, những game thủ đều đến gần xem thi thể.

Nhuế Nhất Hoà không tham gia vào việc này mà đi đến bên cạnh bàn ăn, ánh mắt liếc nhìn bức tranh lớn nhất được treo trên bức tường và cố gắng đẩy nó sang một bên. Đan Tiểu Dã đi đến giúp đỡ, hai người hợp sức lại, một con đường bí mật ở phía sau bức tranh hiện lên trước mặt những game thủ.

"Đây là..."

Chị Kỷ kinh ngạc đi đến, thấy Nhuế Nhất Hoà đưa tay ra lần mò ở bên trong thì vội vàng nhắc nhở cô cẩn thận một chút.

"Có máu." Nhuế Nhất Hoà mượn ánh nến, nhìn thấy rất chất lỏng màu đỏ sền sệt trên tay mình, còn có thể cảm nhận được độ ấm của máu. Cô khẳng định chắc chắn những vết máu chưa đông đặc lại này vẫn còn rất mới, vừa mới cọ xát lên trên vách tường của con đường bí mật này.

"Trên bức tranh có máu thì còn có thể lý giải là máu bị bắn ra khi nhạc công bị gϊếŧ. Nhưng trong con đường bí mật có máu chỉ có một khả năng, kẻ gϊếŧ người đã chạy trốn từ con đường bí mật này..."

Điều này có thể lý giải tại sao chị Kỷ hành động rất nhanh, nhưng không chặn được người đánh úp nhạc công ở cửa.

Chị Kỷ: "Em cảm thấy người gϊếŧ chết nhạc công là ai?"

Nhuế Nhất Hoà hỏi ngược lại: "Những thứ này cần thiết phải chạy trốn thông qua đường hầm bí mật sao?" Cho dù mắt trái của cô đột biến có thể nhìn thấy quỷ nhưng cô cũng chưa từng nhìn thấy quỷ xuất hiện như thế nào và cũng không nhìn rõ quỷ biến mất như thế nào.

Chị Kỷ: "..." Cũng có lý.

Cô ấy từng thấy rất nhiều kiểu chết, nhưng cái chết của nhạc công và cuộc tấn công bất ngờ của Nghiêm Tuấn đều để lại dấu vết và đều thuộc quy tắc điều tra ra dễ dàng nhất.

Tất cả những người có hành động phá hỏng lễ cưới, không chúc phúc cho lễ cưới đều phải nhận trừng phạt.

"Trong lâu đài chỉ có hai người." Chị Kỷ nói: "Không phải là Raymond thì cũng là cô La... Chị cảm thấy là Raymond."

Khi nhạc công đánh sai nhạc, ngài Raymond bị kích động đến nỗi suýt chút nữa đánh chết anh ta.

Nhuế Nhất Hoà không kết luận một cách dễ dàng như vậy, cô không phát biểu ý kiến gì.

Chị Kỷ bảo đồng đội kiểm tra tất cả vách tường trong lâu đài, chuẩn bị phong toả tất cả lối đi bí mật. Cô ấy nhìn sắc trời bên ngoài, nhắc nhở hai người Nhuế Nhất Hoà nhanh chóng để hoa mình hái lên trên đàn thờ: "Mặt trời sắp xuống núi rồi."

Nhuế Nhất Hoà gật đầu, cầm lấy những đoá hoa loa kèn màu đỏ mà Đan Tiểu Dã đang ôm trong lòng. Hai người họ cùng vặt lá rồi mới cầm những cành hoa trụi lủi ra bên ngoài.

Toà lâu đài được xây ở trên vách núi, ở một nơi tốt nhất có thể thưởng thức cảnh tà dương tuyệt đẹp.

Bãi cỏ vẫn còn hơi ướt, dù sao mấy tiếng trước trời vừa đổ mưa. Khi Nhuế Nhất Hoà đi trên thảm cỏ xanh, cô vô thức quay đầu lại nhìn toà lâu đài cổ phía sau mình.

Mái vòm của toà lâu đài được xây bằng đá trông rất dễ thấy, có một đường gạch đỏ lúc ẩn lúc hiện ngăn cách với bức tường ở tầng ba, một hàng cửa sổ hình vuông được sắp xếp ở ngay giữa bức tường... Trong căn phòng trên tầng ba có cửa sổ, và nó còn tốt hơn rất nhiều so với căn phòng dưới tầng hai. Ban đầu căn phòng không thông gió và cũng không có sửa sổ, Nhuế Nhất Hoà luôn cảm thấy mọi thứ trong căn phòng đều bị bao phủ bởi một làn hơi nước, vừa ẩm mốc vừa ướŧ áŧ.

Bỗng nhiên ánh mắt cô dừng lại trên một trong số những cửa sổ.

Đó là cái cửa sổ thứ ba đếm từ trái sang phải... Có một bóng người ở trong đó.

Là ngài Raymond sao? Hay là cô La? Bởi vì khoảng cách quá xa nên cô không thể nào nhìn rõ người đó là nam hay nữ. Cô nhìn thấy người đó đang áp sát gương mặt mình lên trên cửa kính, lặng lẽ quan sát động tĩnh trên bãi cỏ và bí mật để ý tất cả những người đi trên bãi cỏ đó.

Cách quan sát này khiến Nhuế Nhất Hoà cảm thấy rất khó chịu.

Đan Tiểu Dã thấy cô dừng bước, vội vàng hỏi: "Sếp Nhuế, sao vậy?"

Nhuế Nhất Hoà chỉ vào cửa sổ trên tầng ba.

Trời không nổi gió, nhưng rèm cửa lại khẽ lung lay.

Đan Tiểu Dã cũng nhìn thấy. Mẹ nó! Cậu ta thầm chửi trong lòng và có một vài liên tưởng lung tung. Cậu ta đề nghị nhanh chóng đưa hoa vào trong lâu đài, so với bãi cỏ mênh mông này thì toà lâu đài bốn bề xung quanh đều là vách tường cho cậu ta cảm giác an toàn hơn. Huống hồ nơi đó còn có nhiều người.

... Nhiều người có thể tăng thêm can đảm.

Nhuế Nhất Hoà lắc đầu: "Không, chúng ta đi vào trong tháp chuông xem một chút."

Đan Tiểu Dã: "Không có chìa khoá, chúng ta đi vào trong như thế nào được?"

Đỉnh tháp chuông màu trắng cao hơn tòa lâu đài khoảng một hai mét, nơi đó còn có cánh cổng sắt hình vòm ngăn cản người bên ngoài, trên đó còn treo móc khoá màu vàng to bằng nắm tay.

"Có chìa khoá." Nhuế Nhất Hoà rút một cái chìa khóa bằng vàng ra khỏi túi quần, tiếng mở khoá "lạch cạch" vang lên.

Cô giải thích: "Tôi tìm thấy ở tầng một."

Đan Tiểu Dã: "..."

Lúc này cậu ta mới hiểu tại sao sếp Nhuế muốn chọn công việc dọn dẹp vệ sinh.

Đúng là... Quá lợi hại.

Bên trong sảnh lớn dưới tầng một của tháp chuông để một chiếc đàn Piano, trên mặt phủ đầy bụi bặm, chứng tỏ đã lâu rồi chưa có ai sử dụng nó. Cầu thang xoắn ốc đi thông đến căn phòng máy móc trên cùng, ngón tay Nhuế Nhất Hoà vuốt nhẹ lên tay vịn lan can màu đỏ nâu, bước lên phía trước.

"Yên tĩnh quá..."

"Hả?"

Đan Tiểu Dã không hiểu, ngẩng đầu nhìn cô.

Nhuế Nhất Hoà: "Cậu nghe xem, không hề có âm thanh gì cả."

Đan Tiểu Dã không hiểu gì, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Lúc này vô cùng tĩnh lặng, bọn họ đứng ở gác chuông, chiếc đồng hồ khổng lồ ở bên ngoài vẫn còn đang chạy nhưng tại sao không thể nghe thấy được gì kể cả tiếng bánh răng chạy.

Leo lên trên xem xét, trong căn phòng máy móc rất lộn xộn. Chiếc bánh răng khổng lồ đã bị hỏng ném lung tung sang một bên, khắp nơi toàn là nước và còn toả ra mùi tanh nồng nặc của những loại thực vật như tảo biển.

Nhuế Nhất Hoà còn phát hiện ra mấy vỏ sò ở dưới mặt đất. Cô cẩn thận đến gần mặt đồng hồ, nhận ra kim đồng hồ chạy không phải bị hỏng hóc đến nỗi không thể sử dụng cơ giới, mà là có một con rối giấu ở bên trong chỗ lõm.

Con rối này có một gương mặt rất kỳ dị, bên ngoài sáng bóng, được làm rất tỉ mỉ. Chỗ ngực của nó được quấn một lớp vải trắng, bọc lấy một túm tóc đen.

"Cạch cạch cạch"

Cứ cách mỗi giây là con rối đó sẽ đập vai vào kim giây.

Nhưng âm thanh này rất nhỏ, phải đến sát gần mới có thể nghe thấy được.

Con rối này kỳ dị như vậy nên Nhuế Nhất Hoà không nhìn chằm chằm vào nó quá lâu. Sau khi đi xuống tháp chuông, cô ném tất cả hoa loa kèn đỏ xuống bụi cỏ rồi than thở: "Quả nhiên! Trong chuyện cổ tích làm sao có thể thiếu một nhân vật quan trọng... sự tham gia của vu nữ chứ."

Đan Tiểu Dã cũng nhớ ra, khi cô La đang sắp xếp công việc cũng buột miệng nói một câu: "Vu nữ đang ở bên trên."

"Không nghe theo cô ta có được không?"

Không đặt hoa lên trên bàn tế liệu thật sự có thể thu hút thứ xấu xa hay không? Hoa hồng trên bàn tế đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi, kể cả chị Kỷ là game thủ thâm niên ở trong đây cũng đặt hoa lên trên đó.

Nhuế Nhất Hoà: "Cậu nên hỏi, ngoan ngoãn nghe lời một tên không hề có ý tốt gì với chúng ta có được không?"

Đan Tiểu Dã: "..."

Đương nhiên không được. Cậu ta do dự một lúc lâu, cũng mượn sự bảo vệ của tháp chuông mà ném hoa vào trong bụi cỏ.

Khi quay về lâu đài, không biết những game thủ đã tìm thấy tấm ván gỗ và đinh ở đâu để phong tỏa hết tất cả lối ra vào trong con đường bí mật. Có lẽ là bởi vì ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày, chị Kỷ cũng không có ý thăm dò con đường bí mật.

Anh quản gia đi ra từ cánh cửa nhỏ trong căn bếp ở phía sau hai người Nhuế Nhất Hoà, trên tay bưng một cái khay lớn rồi đi đến bên cạnh bàn lắc chuông.

Dường như anh ta không nhìn thấy cái xác mà đặt cái khay lên trên mặt bàn loang lổ máu.

"Mời khách quý, đến giờ dùng bữa rồi."

Nhuế Nhất Hoà thầm nghi ngờ trong lòng: ‘Người này xuất hiện ở phía sau cô từ bao giờ vậy? Cô hoàn toàn không để ý.’

Anh quản gia lùi về sau một bước: "Không cần khách khí, mời dùng."

Nhuế Nhất Hoà: "Tôi muốn ăn đậu hũ Tứ Xuyên."

Nụ cười trên gương mặt anh quản gia cứng đờ lại.

Rút kinh nghiệm từ bữa trưa, anh ta cũng biết game thủ nữ to gan lớn mật này không có ý gì cả. Anh ta chỉ có thể trả lời với vẻ khó chịu: "Không có đậu hũ Tứ Xuyên."

Nhuế Nhất Hoà: "Vậy thì cho tôi một phần gà Cung Bảo."

Cô tưởng tôi là nhân viên phục vụ trong nhà hàng sao? Còn gọi món.

Quản gia nhìn cô với vẻ u ám: "Thưa khách quý, thật ngại quá, trong lâu đài không dự trữ thịt."

Nhuế Nhất Hoà: "Không có thịt thì chắc có trứng gà chứ? Cho tôi một quả trứng luộc, bỏ vào xì dầu và thêm hai giọt dầu vừng."

Quản gia: "..."

Cuối cùng món bưng lên trên bàn là súp khoai tây và salad rau quả.

Khi quản gia đi vào trong phòng bếp, không có game thủ nào đυ.ng đến chiếc bánh mì khô dường như đã bị hỏng ở trên bàn. Nói thật thì tiếng quản gia chặt đồ ở bên cạnh nghe rất đáng sợ, anh ta thái đồ ăn giống như gϊếŧ người phân xác vậy. Đợi đến khi anh ta đặt đồ ăn mình làm xuống và rời đi, lúc này mới có người đưa tay lên cầm bánh mì khô để ăn.

Những game thủ thâm niên nhìn về phía Nhuế Nhất Hoà với ánh mắt phức tạp.

Nhuế Nhất Hoà nếm thử một thìa súp khoai tây rồi, khi đang kinh ngạc trước mùi vị của nó thì cô cũng đồng thời phân tích ý nghĩa ẩn chứa trong đôi mắt của bọn họ... Người nào dám đυ.ng đến người chỉ đường, không phải là kẻ ngốc thì cũng là tên điên.

Trước kia chị Kỷ muốn lôi kéo cô theo là có thể nhìn thấy từ thái độ của Tiểu Mạnh, cô ta đoán game thủ này có thể thay đổi chuyến xe của đoàn tàu.. Nhưng cô ấy không biết phải trả cái giá là bao nhiêu.

Bây giờ thì... Cô ấy cảm thấy cô là một kẻ ngốc nhỉ?

Sau khi ăn tối xong, mọi người quay về phòng mình đi ngủ.

Sau khi chia phòng xong, chị Kỷ nói với Nhuế Nhất Hoà: "Một căn phòng chỉ có thể ở tối đa ba người, nếu không sẽ phát sinh chuyện không hay."

Nhuế Nhất Hoà không hỏi thêm gì, trong thế giới linh dị không có chuyện gì là logic cả.

Cuối cùng căn phòng được chia như sau:

Nhuế Nhất Hoà, Đan Tiểu Dã ở trong căn phòng thứ hai bên trái trên phòng hai (Ngay cạnh căn phòng Nghiêm Tuấn bị tấn công bất ngờ).

Chị Kỷ, cha xứ và Tiểu Mạnh ở trong căn phòng gần cửa ra vào ở dưới tầng một.

Tên ngốc và game thủ nữ ở cùng một phòng.

Nghiêm Tuấn và hai game thủ nam còn lại ở cùng một phòng.

Một đêm không mơ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhuế Nhất Hoà mơ mơ màng màng xuống giường, suýt chút nữa thì bị trượt ngã bởi một cục dưới mặt đất.

"Đan Tiểu Dã, Đan Tiểu Dã!"

Không sao chứ? Bị đá như vậy mà không tỉnh sao?

Nhuế Nhất Hoà lưỡng lự kéo góc chăn, sợ lỡ dưới đó là gương mặt be bét máu thịt. May mà mặc dù gương mặt của Đan Tiểu Đã xuất hiện vết thâm tím, nhưng nhìn không giống như bị thương.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhuế Nhất Hoà hỏi cậu ta.

Đan Tiểu Dã thở hồng hộc: "Bị chăn phủ kín lại, suýt chút nữa thì ngạt chết."

Nhuế Nhất Hoà: "..."

Sau đó cô nghe được một chuyện khủng khϊếp từ Đan Tiểu Dã.

Không biết vào mấy giờ đêm, hoặc cũng có thể là rạng sáng. Nói chung lúc đó rất muộn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đan Tiểu Dã mơ mơ màng màng buồn đi tiểu, con mắt vẫn chưa mở hẳn nhìn thấy tấm chăn bay lơ lửng giữa không trung. Chiếc chăn bông đó ít nhất phải bốn cân... Lúc này đang bay lơ lửng giống như chiếc lá bị gió thổi rụng. Trong căn phòng thắp đèn dầu và nến, sáng trưng. Cậu ta nghĩ mình bị cận nặng nên hoa mắt, vì thế run rẩy đeo kính lên. Cậu ta phát hiện ra mình không nhìn nhầm.

Hu hu hu, đáng sợ quá.

Cậu ta không dám hét lên, lỡ như kích động đến thứ đó thì phải làm sao? Cậu ta lại sợ lỡ mình không cẩn thận phát ra âm thanh nên lấy chăn che kín nửa gương mặt.

Sau đó cậu ta mơ mơ màng màng ngủ, có lẽ ngủ trong sự sợ hãi nên phản ứng chân thật của cơ thể chính là che kín chăn lại. Kết quả cậu ta suýt chút nữa tự khiến mình ngạt chết.

... Đây cũng là một nhân tài.

Nhuế Nhất Hoà nghe xong, đến gần ngửi lên cái gối. Cô ngửi thấy một mùi tanh thoang thoảng.

Đan Tiểu Dã: "Sếp Nhuế, trên đầu cô có gì đó."

Cô đưa tay lên kéo ra một cọng rong biển nhỏ.

Khi Nhuế Nhất Hoà xuống dưới tầng là nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp. Những game thủ đang ở trong phòng khách dưới tầng một, nhưng không ai lên tiếng nói gì mà yên lặng giống như chết.

Trong bầu không khí kỳ dị này, cô phát hiện thiếu mất một người trong số game thủ thâm niên.

Đan Tiểu Dã thấy Nghiêm Tuấn cúi đầu đứng trước cửa phòng bếp bèn đi qua đó vỗ lên vai anh ta. Nhưng lại nghe thấy Nghiêm Tuấn hoảng sợ hét lên một tiếng, hai người đều bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc."

Đan Tiểu Dã run rẩy hỏi: "Anh kêu cái gì? Doạ chết người ta rồi... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghiêm Tuấn khó khăn lắm mới mấp máy môi: "... Tên ngốc chết rồi."