Phép Tắc Thượng Vị

chương 22

Quý Du Nhiên đi vào toilet, nghiêm túc xử lý vết rượu vang đỏ dính trên váy.

“Xem ra cô và Giang Dĩ Thành nói chuyện rất vui vẻ đó.”

Âm thanh lãnh đạm phía sau vang lên, Quý Du Nhiên quay đầu nhìn lại, Giản Đông Thần không biết từ khi nào đã đứng bên cửa toilet.

Quý Du Nhiên nhướng mày, “Giản tiên sinh, cùng Giang tiểu thư tâm sự xong rồi sao? Tôi còn tưởng rằng hai người còn cần thêm một khoảng thời gian nữa.”

Bang!

Giản Đông Thần không nói gì, ngược lại còn đem cửa toilet khóa trái từ bên trong.

Quý Du Nhiên lập tức liếc nhìn lại hắn, “Giản tiên sinh, đây là toilet nữ.”

“Cần thêm khoảng thời gian để làm gì? Để cô có thể quyến rũ Giang Dĩ Thành?”

Giản Đông Thần có chút không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Quý Du Nhiên.

Có ý tứ gì?.

Quý Du Nhiên chớp chớp mắt, cô bất quá chỉ là cùng Giang Dĩ Thành nhảy một điệu nhảy, hàn huyên vài câu mà thôi, còn đều là dưới sự ngầm đồng ý của Giản Đông Thần, vậy thì có vấn đề gì sao?

“Giản tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh, tôi cùng với Giang tiên sinh chỉ là nói chuyện bình thường, hoàn toàn không có gì không ổn cả, đúng không?” Quý Du Nhiên rút khăn giấy, xoa xoa tay.

Giản Đông Thần cười nhạo một tiếng, cởi bỏ cúc áo tây trang, đi đến phía sau Quý Du Nhiên.

“Cô có phải hay không đã quên thân phận của chính mình? Vẫn thật sự cho rằng bản thân có vài phần tư sắc thì có thể thông đồng với Giang Dĩ Thành sao?”

Giản Đông Thần đưa tay đặt lên eo của Quý Du Nhiên, chậm rãi trượt xuống, chất vải tơ tằm mềm mượt tinh tế, đưa đến xúc cảm thật tốt.

“Vừa rồi hắn đã sờ cô như vậy phải không?”

Quý Du Nhiên cứng đờ thân mình.

Tay Giản Đông Thần dừng một chút trên cánh mông tròn trịa của Quý Du Nhiên, rồi lại hướng về phía trước, nâng lên bộ ngực no đủ mượt mà của cô, hung hăng nắm lấy.

“Rượu vang đỏ là cố ý đổ lên đúng không, cô gấp đến không thể chờ nổi mà muốn cho hắn ta xem bộ dạng đầṳ ѵú ướt đẫm của cô đúng không?”

Lời nói vừa lộ liễu lại vừa trực tiếp của Giản Đông Thần khiến chân mày của Quý Du Nhiên phải nhíu lại.

“Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ, Giản tiên sinh, đây là khu vực công cộng, anh phải chú ý thân phận của mình. Còn nữa, tôi và anh là quan hệ hợp tác, ngoài thời gian “làm việc”, thì việc tôi tiếp xúc với ai, đều không liên quan gì với anh.”

Nói xong, Quý Du Nhiên đẩy bàn tay đang xoa ngực cô, xoay người rời đi.

Quý Du Nhiên cũng có chút tức giận.

Giản Đông Thần không biết là uống lộn thuốc, hay là bị người nữ nhân gọi là Giang Dĩ Nhu kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nơi này đang diễn ra tiệc tối, toilet người ra người vào thường xuyên, vậy mà hắn có thể trắng trợn làm như vậy.

Quý Du Nhiên cảm thấy hẳn là lý do sau, tuy cô không biết cũng không muốn biết chuyện tình giữa Giản Đông Thần và Giang Dĩ Nhu, nhưng cô tin chắc rằng kết thúc câu chuyện hôm nay giữa hai người bọn họ không phải là một cái kết tốt đẹp.

A!

Ai ngờ còn chưa kịp bước ra bên ngoài, Giản Đông Thần liền dùng sức kéo Quý Du Nhiên về lại, trực tiếp bế lên, đặt trên bồn rửa tay, bàn tay to trực tiếp vén làn váy của Quý Du Nhiên, cách lớp qυầи ɭóŧ, xoa nắn khe huyệt của cô.

“Giản Đông Thần!”

Quý Du Nhiên nóng nảy, trực tiếp hô to tên của Giản Đông Thần.

Giản Đông Thần đè lại cánh tay lộn xộn của Quý Du Nhiên, “Vậy cô đừng quên thân phận của cô, hiện tại là đến thời gian “làm việc” của cô.”

Ngón tay của Giản Đông Thần vạch đáy qυầи ɭóŧ, tìm kiếm hoa huyệt bên trong, vải dệt cọ xát đã khiến hai mảnh thịt non phát đau, Giản Đông Thần đứng giữa hai chân của Quý Du Nhiên, còn cô thì ngồi trên bồn rửa tay, lưng bị áp vào mặt gương, không cách nào vùng vẫy được.

“Giản tiên sinh, đừng ở chỗ này.”.

Quý Du Nhiên hạ giọng, muốn trấn an cảm xúc của Giản Đông Thần, nhưng trong đầu Giản Đông Thần lúc này đều là hình ảnh ôm nhau thân mật của Quý Du Nhiên và Giang Dĩ Thành trong khi khiêu vũ vừa rồi.

Sao không phải là ai khác, mà phải là Giang Dĩ Thành?

“Nơi này thì sao? Không phải là không có người sao? Hay là cô muốn tôi thao cô ngay trước mặt Giang Dĩ Thành?”

Giản Đông Thần cảm thấy qυầи ɭóŧ của Quý Du Nhiên thật vướng bận, trực tiếp đưa tay vào, chạm đến mật huyệt nho nhỏ mềm mại nóng bỏng, hai mảnh cánh hoa còn hơi khô ráo, nhưng Giản Đông Thần không quản nhiều như vậy, hắn trực tiếp đẩy ra cánh môi âʍ ɦộ, đem một ngón tay cắm vào thân thể Quý Du Nhiên.

“Ngô.”.

Quý Du Nhiên nghiêng đầu khẽ hừ một tiếng, chân mày gắt gao nhăn lại.

“Đừng.”.

Có thể là do đường đi còn quá khô khốc, ngón tay Giản Đông Thần bị thịt non bên trong gắt gao kẹp chặt, trong lúc nhất thời hoạt động vô cùng gian nan.

Hắn đút thêm ngón tay nhằm mở rộng hoa huyệt của Quý Du Nhiên, đồng thời ngón tay cái đè lên hoa hạch nho nhỏ phía trên âʍ ɦộ, búng búng vào nó.

“Ân hừ.”.

Bởi vì ngón tay Giản Đông Thần xâm nhập, Quý Du Nhiên căng chặt mông, đem khe huyệt kẹp gắt gao.

Ra vào một hồi, dâʍ ɖị©ɧ bên trong bắt đầu tuôn ra, bên trong nhục huyệt xuất hiện âm thanh do ngón tay quấy phá.

“Chảy nhiều như vậy, còn nói không muốn?”.

Hai mắt Giản Đông Thần có chút đỏ lên, hắn trực tiếp đem dươиɠ ѵậŧ thô dài phóng ra, một tay đỡ lấy, nhắm ngay hoa huyệt đang không ngừng chảy nước ra ngoài của Quý Du Nhiên.

Qυầи ɭóŧ còn mặc ở trên người, chỉ là đáy quần tam giác bị Giản Đông Thần vạch sang một bên, côn ŧᏂịŧ thấm ướt dâʍ ɖị©ɧ, hung hăng cắm đi vào.

“Ngô. a.”.

Hai chân Quý Du Nhiên treo ở hai bên sườn của Giản Đông Thần, mũi chân nơi giày cao gót như muốn cong lại.

Hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc, Giản Đông Thần nắm lấy eo cô, nhanh chóng đưa đẩy.

“Ân ân. a. ân.”.

Giản Đông Thần kéo vạt váy trên người Quý Du Nhiên lên tới tận eo, lại giơ tay kéo rớt khóa kéo, lôi rớt hai miếng dán ngực, hai viên nhũ hoa nhất thời xuất hiện.

Eo Quý Du Nhiên rất nhỏ, nhưng mông và ngực lại mượt mà no đủ, là dáng người khiến nam nhân muốn ngừng mà không được, hai bầu nhũ thịt nhảy lên nhảy xuống theo sự va chạm của Giản Đông Thần.

Bộ ngực nếu quá lớn thì sẽ có vẻ ngán ngẩm, quá nhỏ thì lại không có xúc cảm, bộ ngực của Quý Du Nhiên vừa vặn không lớn cũng không nhỏ, chính là cup C hoàn hảo.

Giản Đông Thần buông eo của Quý Du Nhiên ra, hai tay nắm lấy hai bên vυ' cô, ngón tay như muốn dùng hết sức lực để xoa bóp nhũ thịt.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân này tuy rằng hám giàu, nhưng thân thể của cô xác thật rất tốt đẹp, Giản Đông Thần cảm thấy chính mình tựa hồ có chút mê luyến thân thể này.

Hoa huyệt căng chặt non mềm như thế, không phải là muốn cho nam nhân chết trên cơ thể của cô sao?

Giản Đông Thần lại tăng thêm vài cái đưa đẩy, âm thanh làʍ t̠ìиɦ vang lên trong toilet, che giấu tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn của Quý Du Nhiên.

Cô thực sự lo lắng âm thanh bên trong này của bọn họ sẽ truyền ra bên ngoài, nhưng kỳ thật sự lo lắng của cô là hoàn toàn dư thừa, trong tiếng nhạc sôi động và tiếng người náo nhiệt nơi sảnh tiệc, về căn bản sẽ không ai chú ý đến chỗ toilet nho nhỏ, cũng sẽ không nghe được âm thanh kiều diễm bên trong.

Trừ phi có người cố ý đến gần.

Giang Dĩ Thành đứng ở cửa toilet, giáo dưỡng cùng thân phận không cho phép hắn để sát tai vào ván cửa, nhưng dù hắn chỉ đứng ở bên ngoài này, cũng mơ hồ nghe được âm thanh bên trong.

“Ô. Giản tiên sinh. nhẹ một chút.”.

“Ân a ân.”.

“Đau. a chịu không nổi. a.”.

Thần sắc Giang Dĩ Thành thâm trầm, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Quý Du Nhiên, nữ nhân này, thế nhưng có thể làm một Giản Đông Thần luôn luôn có thể kiềm giữ chính mình, lại có thể tại nơi công cộng này mà muốn cô?

Hai người bọn họ hiện đang làm tư thế gì?

Nghe âm thanh không dứt bên tay này, Giang Dĩ Thành suy đoán bọn họ hẳn là chơi tư thế từ sau lưng.

Quả đúng như Giang Dĩ Thành suy đoán, phía sau cánh cửa toilet, sau khi Quý Du Nhiên đã lên cao trào tiết ra đến hai lần, thì Giản Đông Thần vẫn như cũ mà không bỏ qua cho cô, hắn ôm cô rời khỏi bồn rửa tay, để cô bám vào mặt bồn, nhấc cao cánh mông tròn vểnh của mình, lúc này một cây côn ŧᏂịŧ thô to ở giữa khẽ mông như ẩn như hiện.

Với tư thế này, Quý Du Nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong gương bộ dạng mình bị Giản Đông Thần thao như thế nào.

Trên khuôn mặt thanh thuần của cô lúc này tràn ngập nɧu͙© ɖu͙©, môi đỏ khẽ nhếch, hơi thở hổn hển dồn dập, chân mày hơi nhăn, biểu tình vừa là sung sướиɠ vừa là thống khổ.

Hai chân đang mang giày cao gót bị nam nhân đứng phía sau va chạm khiến nó không ngừng run lên, còn Giản Đông Thân nâng lấy eo cô, từ trên xuống dưới của hắn, tây trang giày da, đến cả sợi tóc cũng không loạn, cứ như vậy mà hung hăng từng chút một làm cô.

Rất nhiều nữ nhân đều tò mò bộ dáng và biểu tình của mình khi cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ, lúc này Quý Du Nhiên đã thấy được, đặc biệt là còn ở trong hoàn cảnh dễ dàng bị người khác phát hiện được thì còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, loại kɧoáı ©ảʍ bí ẩn này càng thêm mãnh liệt.

Chất lỏng theo sự thọc vào rút ra của dươиɠ ѵậŧ mà cuồn cuộn trào ra từ hoa tâm của cô, chảy dọc theo hai bên đùi, hai vυ' bị đè ép vào bồn rửa tay lạnh lẽo đến biến đổi hình dạng.

Bụng nhỏ co rút một trận kịch liệt, từng dòng từng dòng mật thủy từ sâu nơi cửa tử ©υиɠ tuôn trào, khi Quý Du Nhiên nhìn qua gương, cô thấy rõ ràng hàng chân mày của Giản Đông Thần nhíu lại trong nháy mắt, hành động thọc vào rút ra càng lúc càng mãnh liệt.

Giang Dĩ Nhu vẫn luôn nhìn theo Giản Đông Thần khi hắn theo Quý Du Nhiên vào toilet, sau đó đợi thật lâu cũng không thấy hai người ra ngoài, mãi đến khi cô ta thấy Giang Dĩ Thành đặt một tấm bảng “tạm thời ngưng sử dụng” trước cửa toilet, cô không thể kiềm được nữa mà phải đi qua đó.

“Dĩ Nhu, chúng ta trở về đi.”.

.

“Anh, anh đừng cản em, em muốn đi qua đó.”

Giang Dĩ Thành bình tĩnh đi đến trước mặt Giang Dĩ Nhu, duỗi tay kéo cô về hướng ngược lại, hắn không dùng lực, Giang Dĩ Nhu phất tay tránh đi, dường như sự lôi kéo này chỉ là do Giang Dĩ Thành làm bộ ra vậy thôi.

“Em hẳn là biết bọn họ đang làm cái gì.”.

Giang Dĩ Nhu dừng lại bước chân, biểu tình nhu mỳ đoan trang thoáng chốc đình trệ.

Cô ta đương nhiên biết, nhưng chính là bởi vì biết nên cô ta mới chịu không nổi!.

Cô ta không phải không biết sau khi mình cùng Giản Đông Thần chia tay, hắn cũng có những nữ nhân khác, nhưng cô ta biết rõ, những nữ nhân đó chỉ là đồ chơi mà thôi!

Nhưng nữ nhân tên Quý Du Nhiên này thì không giống, cùng là nữ nhân với nhau, cô ta có thể cảm giác rõ ràng rằng Giản Đông Thần đối với Quý Du Nhiên có sự khác biệt, người như hắn, rất khinh thường việc đem tình nhân đến các trường hợp giao tế như vậy, nhưng hắn lại cố tình mang cô gái này tới.

Ngay từ đầu cô ta còn tưởng là vì Giản Đông Thần muốn bày ra cho cô xem, nhưng đến khi hắn ném cô ở lại hành lang, ngược lại còn chạy vào toilet với nữ nhân kia, cô ta liền có cảm giác không đúng.

Giang Dĩ Nhu chỉ do dự một chút, liền lại nhấc chân đi về phía trước.

“Mở cửa! Đông Thần! Mau mở cửa!”.