“A. Giản tiên sinh, đừng như vậy.”.
Đây là ở văn phòng của Giản Đông Thần, khi cô đi vào, cửa cũng không khóa lại, vị thư ký kia lại ngồi ở ngay ngoài cửa. Vách bên kia văn phòng là cửa số sát đất, bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, mà trong phòng ánh đèn sáng tỏ, nếu phía đối diện cao ốc có người, liệu rằng có thể nhìn thấy hai người bọn họ không?
Giản Đông Thần tựa hồ rất thích bầu vυ' của Quý Du Nhiên, hắn thay phiên vừa liếʍ vừa hút ở bên bầu vυ', lại còn thỉnh thoảng cắn vài cái, khiến cho nhũ thịt của Quý Du Nhiên ướt đẫm như thấm nước.
“Ân a. Giản tiên sinh.”.
“Dâʍ đãиɠ!”.
Giản Đông Thần trừng phạt cô bằng cách mυ'ŧ chặt một bên núʍ ѵú, hàm răng hơi dùng sức cắn một cái.
“A.”.
Quý Du Nhiên tràn ra một tiếng kinh hô, hai tay dùng sức kẹp chặt, một hành động này thật ra lại đem bộ ngực no đủ dồn vào một chỗ, mặt Giản Đông Thần lập tức bị bầu nhũ thịt mềm mại như bánh bao này bao lấy, trong mũi trong miệng tràn đầy hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt.
“Chỉ mới chơi ngực mà đã có thể kêu đến như vậy, nếu tôi cắm xuống phía dưới thì sẽ sao đây? Hở? Có phải cô muốn kêu toàn bộ người trong tòa lầu này đến xem, đúng không?”
Giản Đông Thần đưa một bàn tay xuống phía dưới lớp quần lỏng lẻo của Quý Du Nhiên.
“Đừng.”.
Quý Du Nhiên vặn vẹo thân mình, nhưng Giản Đông Thần đưa tay rất nhanh, ngón tay có chút lạnh lẽo bao trùm lấy hoa huyệt nóng bỏng của cô.
“Chảy nhiều nước như vậy, cô thật đúng là dâʍ đãиɠ.”
Qυầи ɭóŧ của Quý Du Nhiên đã sớm ướt đẫm, ngón tay của Giản Đông Thân chấm chấm lớp chất lỏng, vuốt ve khe huyệt mềm mại giữa hai chân của Quý Du Nhiên, hai mảnh cánh hoa được bôi chất lỏng đến bóng loáng sáng trong, Giản Đông Thần đẩy ra cánh hoa, nắm lấy một viên thịt mềm nho nhỏ bên trong.
“A a!”
Thân mình Quý Du Nhiên run lên, âm đế bị ngón tay của Giản Đông Thần thô bạo xoa nắn, một dòng dâʍ ɖị©ɧ từ trong hoa tâm trào ra, tưới ướt tay Giản Đông Thần.
Giản Đông Thần không có thói quen cùng nữ nhân tán tỉnh, trước đây khi hắn cũng nữ nhân lên giường, chính là đơn thuần phát tiết du͙© vọиɠ, giống như đêm đầu tiên khi hắn ở cùng Quý Du Nhiên vậy, không mang theo bất kỳ tình cảm hoặc sự thương tiếc nào.
Nhưng lúc này khi hắn nhìn thấy Quý Du Nhiên đang ngồi trên đùi hắn, hai mắt nhắm lại vừa thuần khiết lại vừa dụ hoặc, hắn đột nhiên nổi lên ý tưởng chơi đùa một hồi.
Cho dù dươиɠ ѵậŧ giữa háng đã cương cứng đến phát đau, Giản Đông Thần vẫn giữ nguyên sắc mặt chơi đùa với khe huyệt của Quý Du Nhiên.
Chiếc áo của Quý Du Nhiên đã bị đẩy lên phía trên bộ ngực, cái quần bên dưới thì vẫn còn đang trong tay Giản Đông Thần, đôi tay đó không kiêng nể gì mà nhào bóp khe huyệt dâʍ ɭσạи, lúc này Quý Du Nhiên đã trở nên mềm yếu không xương, toàn bộ trọng lượng thân thể đều dựa vào trên người Giản Đông Thần.
“Ô ân. Giản tiên sinh.”.
“Cô muốn tôi làm gì?”.
Giản Đông Thần lại cắn tiếp một ngụm vào núʍ ѵú ngay trước mặt mình, đồng thời ngón tay nơi khe huyệt của Quý Du Nhiên không ngừng dao động ngay trước cửa động, từng dòng từng dòng mật thủy từ nơi này trào ra, toàn bộ hoa huyệt đều đã trơn trượt một mảnh.
Quý Du Nhiên có thể cảm giác được rõ ràng một căn hình trụ cứng rắn phía dưới mông cô, nhưng Giản Đông Thần vẫn luôn không dao động, chỉ chuyên tâm đùa bỡn hạ thể cô. Quý Du Nhiên có thể hiểu tâm tư của Giản Đông Thần, hắn chính là hy vọng cô mở miệng cầu xin hắn, cầu hắn tiến vào, cầu hắn cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cô.
Hắn thích nhìn nữ nhân thanh thuần như cô ở dưới thân hắn biến thành một dục nữ, từ đó nội tâm hắn có thể đạt lấy sự thỏa mãn.
Điểm này, từ đêm hôm trước hoan hảo cũng hắn, Quý Du Nhiên đã phát hiện ra.
Nếu cô nhíu mày ẩn nhẫn không phát ra tiếng, Giản Đông Thần vẫn sẽ luôn ra sức thao cô, thẳng đến khi cô bị thao đến mức phải rêи ɾỉ thành tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng lúc càng nhiều, Giản Đông Thần lúc đó như đạt được tâm lý thỏa mãn lớn nhất, đưa cô đến đỉnh cao trào.
Nếu phản kháng không có hiệu quả thì chi bằng buông tay hưởng thụ.
Bản thân cô đã ký xuống bảng hiệp ước kia rồi, cũng không cách nào thay đổi, vậy thì cô cứ tận tình hưởng thụ việc hoan ái, như vậy thì cả hai bên đều có thể vui sướиɠ.
Khe huyệt rất nhanh đã được dâʍ ɖị©ɧ thấm đẫm, cảm giác hư không rất muốn được lấp đầy. Lúc này cảm giác trống rỗng đã lên đến cực hạn, nhưng ngón tay của Giản Đông Thân vẫn mãi không cắm vào, Quý Du Nhiên kẹp chân cọ tới cọ lui trên người hắn, bộ ngực cũng vô tình dán vào mặt hắn.
Cô không nghĩ mở miệng cầu hắn, cô muốn chính Giản Đông Thần nhịn không được phải cởϊ qυầи ra, vì thế trong miệng cô rêи ɾỉ không ngừng, nhưng không phải là tiếng kêu dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ, mà chính là loại ngâm khe khẽ như tiếng mèo kêu mềm mại.
“Giản. Giản tiên sinh. Tôi.”.
“Đinh linh linh ”.
Di động trên bàn phát ra tiếng vang, là điện thoại của Quý Du Nhiên.
Ý thức của Quý Du Nhiên thanh tỉnh trong chớp mắt, cô quay đầu nhìn lại, là Cảnh Hách Phàm gọi cho cô sao?
Khi Giản Đông Thần nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, tay hắn dừng lại trong chốc lát.
Damon.
Hắn lập tức nghĩ đến đêm đó khi hắn đang liếʍ mυ'ŧ ngực cô, khi đó cô ngủ, mơ hồ đã kêu lên cái tên này.
Trong mắt Giản Đông Thần hiện lên một tia chán ghét.
Chẳng lẽ cô còn có nam nhân khác? Đêm qua cô chính là cùng với tên Damon này ở bên nhau?
Cho dù biết lần đầu của nữ nhân này là với hắn, nhưng tưởng tượng đến cảnh cô cũng được nam nhân khác liếʍ láp qua như vậy, trong lòng Giản Đông Thần liền cảm thấy ghê tởm.
Hơn nữa rất có khả năng nữ nhân này sau khi bị hắn phá thân, liền cùng với tên Damon này lăn giường luôn rồi.
Giản Đông Thần đột nhiên rút tay ra khỏi quần của Quý Du Nhiên, trên tay hắn lúc này là tất cả mật dich chảy ra từ khe huyệt của Quý Du Nhiên, hắn đẩy Quý Du Nhiên ra khỏi đùi mình, lấy khăn giấy xoa xoa tay, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Quý Du Nhiên cho rằng Giản Đông Thần là vì tiếng chuông điện thoại của cô làm gãy mất hứng thú của hắn, nên càng không dám nghe điện thoại trước mặt hắn, vì thế cô trực tiếp bấm nút từ chối nghe.
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh từ thư ký của Giản Đông Thần ở bên ngoài vang lên.
“Giản Đổng, lễ phục đã được đưa tới rồi ạ.”.
“Vào đi.”.
Giản Đông Thần hoàn toàn không cố kỵ quần áo của Quý Du Nhiên còn không chỉnh tề, hắn tùy ý điều chỉnh lại cà vạt và tây trang thì đã xong xuôi, còn Quý Du Nhiên thì cuống quýt kéo áo thun xuống, xoay người lại.
Thư ký đẩy cửa tiến vào, thấy Quý Du Nhiên đứng bên cạnh Giản Đông Thần, đưa lưng về hướng cửa, dựa người vào bàn làm việc, khóa kéo sau lưng còn chưa được kéo lên, sắc mặt của cô thư ký không có bất kỳ biến hóa gì, lẳng lặng đặt hai chiếc hộp lên ghế sô pha bên cạnh bàn.
“Giản Đổng, đồ tôi xin phép đặt ở đây ạ.”
Giản Đông Thần “Ừ” một tiếng, thư ký mắt nhìn thẳng, tiến ra khỏi phòng.
Trong lòng Quý Du Nhiên có chút tức giận, cô biết mình trong mắt Giản Đông Thần là một nữ nhân đê tiện, nhưng để người khác tùy tiện đi vào phòng trong khi cô còn chưa chuẩn bị xong, thì thật là quá đáng, sao có thể không chờ cô mặc xong đồ thì hẳng cho phép người tiến vào!
“7 giờ, theo tôi đi tham gia tiệc tối, cô qua kia thử quần áo đi.”.
“Giản Đổng đến một người bạn gái mà cũng không có sao? Vậy mà lại để tôi đi cùng với ngài à?”
Giản Đông Thần ngay một ánh mắt cùng không thèm nhìn đến Quý Du Nhiên, hắn tiếp tục lật xem văn kiện trên tay.
“Không có bạn gái cố định.”
Lời này của Giản Đông Thần có pha lẫn chút giận dỗi, hắn xác thật không có bạn gái cố định, thậm chí có thể nói hắn còn không có một người bạn là nữ, dạng như Quý Du Nhiên làm “Trợ lý bên người” suốt một tháng, cũng là lần đầu tiên.
Chẳng qua, loại câu nói không có bạn gái, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra trước mặt Quý Du Nhiên.
Trước giờ tham gia yến hội, trên cơ bản hắn đều là một thân một mình, nhưng đêm nay không được.
Bởi vì, sự có mặt của người kia.