Kế Hoạch Dụ Vợ Của Hứa Nhị Gia

Chương 16

Nhà khách Vạn Quốc, nghe bảng hiệu thôi đã thấy khí thế đến dọa người, nhưng ở Giang Nam thì lại có thể dễ dàng thấy, chuyên kinh doanh phòng nghỉ cho người từ nơi khác đến. So với chỗ bên cạnh, điểm khác biệt của nơi này là một khoảng sân vuông vắn ngay sau lối vào. Bên trong có trồng một cây ngô đồng, hai bụi hoa quế và một dãy cây dền đỏ thấp lùn. Tựa bên bức tường trắng là một cái hang ướt rộng màu vàng đất, chỗ vách hang nhô ra hai con rồng vàng nhạt uốn lượn quanh co.

Bà hầu của phòng bếp là một phụ nữ béo khỏe cầm cái thùng thiếc ném vào mặt nước. Tiếng nước bắn lên rào rào, bóng trăng vụn vỡ. Người phục vụ trong nhà khách bê trên tay một chiếc mâm dài sơn đen, bên trên đặt hai bát mì sợi nghi ngút khói. Hắn đưa một tay, cầm chiếc khăn trắng khoác trên vai để lau mồ hôi. Trời tháng tám nóng như thiêu đốt, đôi mắt liếc nhìn sang cạnh, thấy một cô gái xinh đẹp đang quỳ gối.

Hắn lắc đầu một cái. Tầm này cuộc sống khó khăn, ai rỗi hơi đi xen vào việc của người khác. Chân bước dồn dập trên những bậc thang gỗ trải thảm đỏ đã phai màu lên tầng hai, hắn đi đến một gian phòng, gõ cửa, cất giọng gọi: "Ông chủ, ngài gọi một bát mì sườn, một bát mì bung."

"Vào đi!” Chất giọng trầm ổn từ bên trong truyền ra. Người phục vụ dùng chân đẩy cửa, cửa khép hờ, mở ra ken két. Bên trong có hai vị khách nam, một người ngồi trên ghế gọi hắn, người còn lại đứng trước khung cửa sổ nhìn trăng tròn treo trên ngọn cây.

Đợi phục vụ đi ra, vị khách nam đang ngồi kéo qua một bát mì sườn, đồng thời thúc giục: "Yến Hành, tranh thủ lúc còn nóng đến ăn đi."

Yến Hành là tên tự của Hứa Ngạn Khanh. Anh thu tầm mắt lại, mỉm cười rồi đến ngồi xuống cạnh bạn. Anh cầm đôi đũa lên gắp mì thì người kia đã năm ba đũa ăn sạch xuống bụng, gặm cả xương rồi cảm thán: "Ở Kinh thành mấy năm nay, ba điều mà tôi nhớ nhất là mùi hoa quế, Hứa Ngạn Khanh và sườn non của Tam Phượng Kiều, hôm nay có được tất cả thực sự là phúc phần của cuộc đời."

Hứa Ngạn Khanh không khỏi buồn cười. Người này là Chu Hi Thánh, là đồng hương cũng là đồng học ở Quốc Tử Giám, đều cùng đỗ Tam Giáp trong kỳ thi Đình, tình cảm tốt đẹp. Sau đó anh từ bỏ đường làm quan về nhà kinh doanh, Chu Hi Thánh thì vẫn ở lại Kinh thành làm quan. Chuyến này phụng chỉ Hoàng đế đến nhậm chức Tri phủ Giang Nam, vợ con còn ở phía sau, anh ấy vội vàng đi trước. Trên đường đi đã tiêu hết tiền bạc, đành phải gửi tin cho Hứa Ngạn Khanh nhờ giúp đỡ.

"Chưa thấy ai nhậm chức quan triều đình mà chán nản như cậu." Hứa Ngạn Khanh lắc đầu, gắp một đũa mì bung cho Chu Hi Thánh: "Dạo này món sườn sốt tương không thịnh nữa. Hiện giờ người ta dùng dầu vừng rán lên, sốt với nước tương, gừng, nước đường cùng giấm. Mùi vị có hơi khác một chút. Chỗ này hương vị hơi kém, khi nào rảnh rỗi đến nhà tôi, đầu bếp là người Hàng Châu, món lươn hầm là chính tông nhất."

Chu Hi Thánh nếm nếm, bảo phần bắp có cảm giác hơi tanh, vẫn thích ăn xương sườn hơn. Hứa Ngạn Khanh đành tự mình ăn hơn nửa bát canh tương, rót chén trà tráng miệng, rồi hỏi anh ấy những chuyện đồn thổi gần đây ở Kinh thành.

"Gió Tây Bắc thổi, đến hàng đậu nành ven đường cũng phủ cả lớp bụi." Chu Hi Thánh hài hước. Dĩ nhiên không phải hỏi chuyện gió mùa Tây Bắc, mà là đang hỏi đến thế sự triều đình.

Chu Hi Khánh thu lại ý đùa, giọng nói lộ rõ vẻ đứng đắn: "Lúc này Hoàng đế biết rõ nha phiến hại người. Bên Quảng Châu ồn ào cấm thuốc, Kinh thành cũng truy bắt cấm đoán quán thuốc, nhưng lại chưa thấy động thái gì liên quan đến vùng Giang Tô. Lần này tôi được điều đến chủ yếu để tra rõ chuyện này. Cậu là Hội trưởng thương hội Giang Nam, nếu có cậu trợ sức thì như hổ thêm cánh."

Anh ấy hơi ngừng lời, ánh mắt quan sát Hứa Ngạn Khanh: "Cậu có mở quán thuốc, sòng bài, kỹ viện gì không đấy? Trong nhà có ai hút nha phiến không? Nếu như có thì cũng nên dừng lại đúng lúc, vẫn chưa muộn."

Hứa Ngạn Khanh cười khẽ: "Cậu cũng biết con người tôi thế nào. Một chút ít giác ngộ này vẫn phải có..." Lời vừa dứt, quản sự Hứa Cẩm đến giục, bảo xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, nên cũng không nói thêm, chỉ trò chuyện đơn giản vài câu, định xong ngày gặp lại.

Và không cần tiễn, anh tự mình ra khỏi phòng, bước xuống bậc thang đến trước hiên nhà. Lúc đứng trên lầu ngắm trăng, anh đã nhìn thấy cô gái quỳ giữa sân, đến lúc này vẫn còn đang quỳ, có lẽ đã đến nửa canh giờ.