Khi hai người dùng cơm trưa, trong nhà lại có khách không mời mà đến làm cô cũng không muốn ăn nữa.
Trương Đạc tới đây làm gì? Hắn dựa vào đâu mà trừng mắt nhìn cô? Giống như cô phản bội hắn vậy!
Trương Đạc kể từ ngày ấy thì giống như bạo long, một phút cũng không bình tĩnh được. Nghe nói Bệ Cận Minh trở về, hắn lập tức chạy tới. Suy nghĩ hắn rối như tơ vò, cái gì cũng không rõ nhưng chỉ có duy nhất một ý niệm: mang cô trở về.
Đem cô cho người khác có lẽ là sai lầm lớn nhất đời hắn. Suốt một tháng qua, hắn đều vì vậy mà hối hận nhưng chuyện ở nhà ăn khiến hắn không muốn nhẫn nại nữa.
Khi hắn tiến lên, Bệ Cận Minh có chuý ngoài ý muốn, ôm Thẩm Hân trong ngực, nhang nhạt nói, “Trương tổng từ trước đến nay công việc bận rộn, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ này của tôi?”
“Cục trưởng Bệ, tôi đến đón bé con trở về, quấy rầy ông đủ lâu rồi.” Tuy rằng lửa giận cuồn cuộn nhưng Trương Đạc miễn cưỡng duy trì vài phần bình tĩnh. Chỉ là khi thấy Thẩm Hân ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông khác, dùng ánh mắt không chút gợn sóng, lẳng lặng nhìn mình như vậy, trong lòng hắn ngoài lửa giận còn có nôn nóng cùng ghen tuông quay cuồng.
“Trả lại đồ vật nào phải đạo, huống hồ không phải tôi không muốn, mà còn phải xem bé con có tình nguyện hay không.” Bệ Cận Minh sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng thập phần không vui nhưng phản ứng của Thẩm Hân làm hắn rất vừa lòng. Nghĩ rồi, hắn liền cuòi hỏi Thẩm Hân, “Bé con, Trương thúc thúc con tới đón, con có nguyện ý trở về không?”
Thẩm Hân cười ngọt ngào, ngồi trên đùi hắn, vòng tay qua cổ hắn rồi hung hăng hôn lên môi hắn, “Cha nuôi đối với con tốt như con gái ruột, con đã xem nơi này là nhà của mình, xem người là cha ruột. Nếu nơi này là nhà con thì con còn trở về đâu nữa?”
Nói xong, cô ngẩng đầu, sắc mặt xanh mét nhìn Trương Đạc, nói: “Trương thúc thúc, tôi biết chú lo cho tôi nhưng cha nuôi đối với tôi rất tốt, người chẳng những mỗi buổi học đều tự đưa đón tôi mà mỗi đêm còn ôm tôi ngủ, làm tôi có cảm giác an toàn. Về sau, Trương thúc thúc không cần lo lắng cho tôi nữa…”
“Bé con!” Trương Đạc nhìn cô cười kiều diễm, lời nói vừa hoang đường lại vô tình, tức giận đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh. Nhưng bên trong sự phẫn nộ kia còn có từng đợt đau đớn đang khuếch trương, hắn không kịp để ý loại cảm xúc xa lạ này thì đã thấy Thẩm Hân ghé lại định hôn Bệ Cận Minh. Trong đầu như đứt đoạn, toàn bộ lý trí như bị một màn này đập nát.
Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, hắn một bước xông lên, hung hăng túm cô ra khỏi lòng ngực Bệ Cận Minh, phẫn nộ tát một cái lên mặt cô, “Đồ đê tiện không biết xấu hổ!”
“Trương Đạc, là ông đem cô ấy cho tôi!” Bệ Cận Minh giận tím mặt, đánh một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của Trương Đạc. Trương Đạc chịu đau, suýt nữa bị đánh gãy mũi.
Thẩm Hân bị cái táy kia đánh văng ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại. Cô một tay bụm mặt, ánh mắt lạnh như băng sương nhìn Trương Đạc, đau đớn trên mặt cũng không bằng thống khổ trong tim. Nhưng trong lòng càng thống khổ thì mặt cô càng lạnh, “Đúng vậy, tôi chính là đồ đê tiện không biết xấu hổ! Nhưng điều đó liên quan gì đến Trương thúc thúc?”
Cô đứng lên, trừng mắt nhìn hắn, “Chú là gì của tôi? Chú có tư cách gì mà đòi quản tôi? Tôi chẳng qua là một nùi giẻ rác rưởi, bị chú tuỳ ý ném đi. Giờ chú dạ vào cái gì để quản tôi?”
Trương Đạc cả người chấn động, trong mắt cô hiện lên oán hận, như con dao cắt vào tim hắn. Sự đau đớn ấy đang không ngừng mở rộng, biến thành đau nhức như thiên đao vạn quả. Cô hận mình, hắn rốt cuộc cũng ý thức được điều này. Hắn hoảng hốt, nhận ra mình đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng.
“Bé con…” Hắn muốn tiến lên, lại thấy cô co rúm lùi về phía sau, hai chân hắn cứng đờ. Hắn rốt cuộc hiểu được, cái người từng yêu trộm hắn, lén lút dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn đã bị chính mình gϊếŧ chết. Nhưng đến lúc này, hắn không muốn buông ra, muốn cô trở về, tuy rằng không biết vì sao…
“Trương tiên sinh, chú hẳn nên trở về chăm sóc chân ái của chú đi! Thẩm Hân tôi về sau sống hay chết, giàu hay nghèo cũng không liên quan gì đến Trương tiên sinh!” Nói xong cũng không nhing hắn mà chạy lên phòng trên tầng hai, đóng sập cửa lại.
Thẩm Bân đứng sau cửa há miệng thở phì phò, trên mặt cười thê lương. Kỳ thật không khó như vậy, cô cũng học được cách diễn xuất dối trá, vừa rồi cô như vậy khiến hắn tức giận, hận không thể gϊếŧ chết mình…
Sau đó, không thấy Trương Đạc xuất hiện nữa. Thẩm Hân thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có chút buồn bã.
Đêm nay là cuối tuần, Bệ Cận Minh về trễ hơn ngày thường, tận 8 giờ mới trở về. Vào phòng khách, thấy Thẩm Hân đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, hắn hô lên, “Bé con, đừng xem ti vi nữa. Cha nuôi có mua cho con một bộ váy, con xem có thích không?” Thẩm Hân quay đầu, thấy trên tay hắn đang xách túi đồ, trên mặt là một loại biểu tình phức tạp chưa thấy qua bao giờ.
Thẩm Hân có chút kinh ngạc, không biết chuyện gì khiến biểu tình hắn trịnh trọng lạ thường như vậy. Thấy hắn đưa túi, cô vội vàng bắt lấy. Mở ra thì thấy bên trong là một bộ váy liền màu trắng bằng lụa mỏng phiêu dật. Cô so lên người, tuy rằng thích nhưng lại khẽ nhíu mày, “Cha nuôi… Vây này đẹp thật, nhưng lại quá mỏng!”
Váy xuyên thấu thế này hắn bảo sao cô mặc được?
Bệ Cận Minh chỉ nhìn cô, đôi mắt mang theo kích động khác thường. Thấy cô dẩu môi đỏ, trừng mắt, trái tim khô hạn kia của Bệ Cận Minh hung hăng giật mình.
Hắn nắm chặt tay rồi lại buông ra, không tiếng động tiến về phía trước. Thẩm Hân rốt cuộc phát hiện hắn dị thường, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, “Cha nuôi, hôm nay người có tâm sự sao?”
Bệ Cận Minh không nói chuyện, cúi người xuống, đôi tay nâng mặt nhỏ của cô lên, vẫn là đôi mắt sắc bén như xưa nhưng lại có chút không giống.
Khi Thẩm Hân muốn mở miệng thì hắn chợt cúi đầu, mυ'ŧ giữ đôi môi kiều nộn của cô. Lần đầu tiên hắn hôn ôn nhu như vậy, hỗn hợp hơi thở và thuốc lá trên đôi môi lửa nóng lưu luyến trên môi cô.
Thẩm Hân đỏ mặt, khép nhẹ bờ mi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, ngoan ngoãn đáp lại. Cô cảm thấy Bệ Cận Minh không giống ngày thường, nụ hôn của hắn luôn luôn thô bạo, vội vàng.
“Bé con…” Cô đáp lại làm ngực Bệ Cận Minh nóng lên, nhìn môi cô hơi sưng đỏ, hai mắt mơ màng, còn có ấn đường với nốt chu sa đỏ tươi ướŧ áŧ, chỉ nhìn gương mặt này thôi đã đủ thấy mất hồn.
“Cha nuôi?” Thẩm Hân vẻ mặt hồ nghi, đêm nay hắn quá kì quái.
Bệ Cận Minh thở dài, lại một lần nữa đè cô lên ghế sô pha, lấp kín môi đỏ. “Cha nuôi… Ngô… Ngô ngô…” Lần hôn này biến thành mưa rền gió dữ, tàn nhẫn rơi xuống, gặm cặn môi cô phát đau, sau đó đầu lưỡi hung hăng mở khớp hàm ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô, tham lam mà điên cuồng liếʍ mυ'ŧ.
Cô bị hôn đến tứ chi mềm nhũn, đại não trống rỗng, khoang miệng đều là mùi thuốc lá của hắn. Ngay từ đầu cô đã không thích hương vị này, cảm thấy có chút cay độc muốn sặc nhưng hiện tại lại bắt đầu trở thành thói quen…
“Cha nuôi…” Cô dựa vào l*иg ngực rắn chắc mà thở dốc liên tục, tay nhỏ nắm cổ áo hắn, hai mắt hàm chưa xuân thuỷ, dẩu môi hỏi, “Cha nuôi hôm nay rất kì quái nha, có phải có chuyện gì không muốn nói với con?”
“Bé con… Ta thật sự luyến tiếc…” Ngón tay mang theo vết chai mỏng lướt qua khuôn mặt kiều nộn của cô, dừng trên ấn đường đỏ tươi, cuối cùng vén lên sợi tóc buông xuống trán, “Lát nữa, cha nuôi sẽ tham gia tiệc tối của một người bạn, chuyện này đối với ta vô cùng quan trọng, ta muốn con cùng đi…”
“Con?” Thẩm Hân ngây người, trong đầu hiện lên ba người kì quái của gia đình này, chỉ sợ bạn của hắn cũng là vật họp theo loài…
“Đúng!” Bệ Cận Minh nhìn cô vài giây, sau đó rót rượu vang đỏ đưa cho cô. “Con gái ngoan, uống đi. Cha nuôi có chuyện muốn nói với con.”
Thẩm Hân ngẩn người, ngoan ngoãn uống cạn.
“Bé con, cha nuôi muốn nói với con… Cha nuôi vẫn luôn thật sự thích con… Thật sự…” Đối với đôi mắt trong suốt thanh thuần của cô, Bệ Cận Minh không muốn nhìn thẳng.
“Con cũng thích cha nuôi.” Thẩm Hân nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, rũ mắt cười, chủ động dán môi lên cằm hắn, duỗi đầu lưỡi ra liếʍ, cuố cùng hôn lấy đôi môi mềm dẻo của hắn. Đầu lưỡi của hắn luôn thật nóng, ngay từ đầu cô đã thấy không quen nhưng bây giờ lại thấy thích…
“Bé con…” Cổ họng Bệ Cận Minh khó khăn nuốt nước miếng, lại lần nữa không nhịn được mà đè cô xuống hôn lấy. Cái đầu lưỡi vừa nóng vừa ướt kia lại lần nưac chui vào khoang miệng cô, mang theo mùi thuốc lá sặc người quấn quít với cô. Thẩm Hân tứ chi mệt mỏi, dựa vào trong ngực hắn thở dốc liên tục, “Cha nuôi, con…” Thẩm Hân nỉ non, chợt trong đầu có chút nặng nề, cuối cùng trước mắt tối sầm rồi mất ý thức.
“Ngủ đi!” Bệ Cận Minh vỗ về khuôn mặt nhỏ, thần sắc phức tạp nhưng cuối cùng vẫn quay về bình tĩnh, ôm cô ra xe. Dọc đường đi, Thẩm Hân đều bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực.
Hắn đi tới khách sạn. Đêm nay cha mẹ thị trưởng Mạc Hàn Chi tổ chức tiệc sinh nhật, Bệ Cận Minh cũng nằm trong danh sách khách mời.
Con đường chính trị của Mạc Hàn Chi từ lúc bắt đầu đến nay đều đi lên như diều gặp gió, bốn mươi lăm tuổi trở thành thị trưởng của một thành phố quốc tế lớn, phồn hoa như vậy, nhậm chức chưa tới ba năm mà chiến tích đã vượt xa các bậc tiền bối. Chèn ép đối thủ mượn sức kết đảng thì không nói, lại còn được hơn nửa hai giới chính trị, thương gia ủng hộ. Kinh doanh càng có danh tiếng trong giới, thế lực khồn thể ngăn cản được, đoán không chừng vài năm nữa hắn sẽ một tay che trời.
Mà người này xưa nay độc ác, tàn nhẫn, là loại người có thù tất báo. Bệ Cận Minh từng có chút hiềm khích với hắn, hắn xưa nay khinh thường kết giao, nay lại nhận được một cú điện thoại ngoài ya muốn lúc giữa trưa.
Mạc Hàn Chi không chào hỏi gì cả, trực tiếp mở miệng muốn hắn giao Thẩm Hân ra. Muốn hắn đưa Thẩm Hân theo hắn bảy ngày, sau đó mọi ân oán ngày xưa giữa bọn họ đều được xoá bỏ. Đấu tranh giữa các đảng phái trước nay đều vô cùng khốc liệt, nếu không cẩn thận chọn sai đội thì kết cục sẽ rất thê thảm. Tuy Bệ Cận Minh xưa nay không ưa Mạc Hàn Chi, came thấy hắn âm hiểm, xảo trá nhưng hắn không thể chống chọi hắn, càng không thể chờ hắn bò lên trên rồi gạt bỏ mình.
Bệ Cận Minh không rõ thế nào mà hắn biết Thẩm Hân nhưng yêu cầu của hắn không thể cự tuyệt. Hơn nữa, hắn cũng muốn mượn cớ này để chứng minh mình không muốn đối địch…
Nhắc đến Thẩm Hân… Hắn thật sự thích cô, cô ngoan ngoãn nghe lời, tiểu huyệt tuyệt vời, dáng người tuy còn ngây ngô nhưng tư vị lại mỹ diệu tuyệt luân, muốn hắn đưa cho người khác như vậy, hắn đương nhiên là không bỏ được.
Nhưng một người phụ nữ với tiền đồ chính trị, bên nào nặng hơn hẳn không phải bàn tới. Nếu Mạc Hàn Chi thích thượng cô thì đối với cô hay đối với chính mình đều được được lợi. Cho nên hắn cảm thấy cô không có lý do gì mà từ chối cơ hội một bước lên trời tốt như vậy...
Mang theo tâm tình như vậy, Bệ Cận Minh ôm cô vào khách sạn lớn.