Ngày tiếp theo khi tỉnh lại, bên cạnh đã không có người. Thẩm Hân xuống lầu dùng bữa sáng, đột nhiên nghĩ, Bệ Cận Minh đi công tác thì đâu có ai quản mình?
Thẩm Hân trì độn ý thực được mình tự do, lập tức bắt đầu đi thay váy áo, cầm ví tiền ra cửa, mẹ Vương gọi tài xế tới đón cô, bị cô cự tuyệt. Có người đi theo còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Cô tâm niệm đi công viên trò chơi, toàn bộ quá trình chơi tàu lượn siêu tốc đều hét chói tai, tuy rằng hoảng sợ nhưng vẫn vô cùng vui vẻ. Chỉ là khi xuống dưới cả người không vững, muốn nôn, đi đường hơi lung lay. Cô ngồi nghỉ vài phút mới thấy khỏe hơn.
Tiếp theo, Thẩm Hân muốn đi nhà ma. Nơi đó cũng không quá nhiều người, chỉ có ba người đứng xếp hàng. Tiến vào thông đạo đen tối, bên trong không khí cùng âm nhạc âm trầm, quỷ dị, Thẩm Hân bị nữ quỷ đột nhiên nhảy ra dọa sợ hú tim, run run ôm chân ngồi xổm trong góc tường không dám động đậy...
Mấy người phía trước thét chơi tai, sớm đã chạy như điên, chỉ còn lại mình cô trong thông đạo không dám đi. Thẩm Hân hối hận muốn đâm vào tường, mười ngón tay gắt gao che mắt, từ khe hơ ngón tay nhìn thấy phía trước một nữ quỷ mặc hồng y ngồi trong quan tài, mắt trừng về phía trước. Mỗi lần lấy hết can đảm muốn đi về phía trước thì nữ quỷ lại cười líu lo đến quái dị, giơ móng vuốt muốn bắt cô, làm cô sợ hãi lại rụt về...
Thẩm Hân ngồi ở góc tường, tiến lùi đều không được. Đang lúc sợ hãi thì nghe phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, “Ba ba, cương thi này hóa trang giả quá! Chẳng dọa người gì cả!” Thẩm Hân có chút hưng phấn, nghĩ chỉ cần trà trộn vào trong đám du khách, có bạn thì sẽ không sợ như vậy nữa...
“Thấy giả con còn muốn tới chơi?” Một giọng nói trầm thấp khác vang lên, nghe thanh âm có thấy có chút quen tai, lại không nhớ nổi đã nghe ở đâu. Sau đó lại có tiếng người khác hừ một tiếng, “Bởi vì con thích xem bộ dáng người lớn ngốc nghếch bị dọa đó! Biết rõ là đồ giả mà còn bị dọa, thế không phải là thật khôi hài sao?”
Thẩm Hân khóc không ra nước mắt, người kia hẳn là bằng tuổi cô nhỉ, mình cũng không được coi là người lớn ngốc nghếch nhỉ? Vốn đang muốn cọ hơi người, lại nghe thấy con nít nói lời này, Thẩm Hân không còn muốn đi nữa, đỡ phải bị hù trước mặt đứa con nít đó, như thế cũng quá mất mặt!
Cô ngồi xổm trên mặt đất, che lỗ tai lại, nghĩ thầm chỉ cần không nghe thấy tiếng kêu đáng sợ kia thì sẽ không bị dọa sợ. Tiếng bước chân của hai người nói chuyện ngày càng gần, cô không hiểu sao lại hốt hoảng mà quên mất chuyện sợ hãi. Cho tới khi nữ quỷ mặc hồng y trong quan tài màu đỏ phát ra tiếng kêu quỷ quái, Thẩm Hân mới lần nữa sợ đến mức nhảy lên, điên cuồng hét chói tai, ôm chặt du khách phía sau, gắt gao vùi mặt vào trong một cái ôm rộng lớn, vừa hét vừa run rẩy...
“Ba ba, con nói đâu có sai! Nhìn chị ấy bị dọa phát điên rồi!” Tiếng cười chế nhạo của cậu bé vang lên, Thẩm Hân nghe được thì đỏ mặt, cố chấp nắm lấy tây trang của người kia mà che mặt, cho đến khi không nhìn thấy gương mặt khủng bố của nữ quỷ.
Cậu bé bên cạnh hạ đèn, nhìn ba mình vẫn ôm người con gái hét chói tai kia không nhúc nhích, trong bóng đêm mắt trợn trắng, nhìn hắn vẫy vẫy tay, “Con đi ra ngoài trước, các người chậm rãi ôm đi!” Nói xong thì bình tĩnh rời đi trong đám quỷ quái đang vụt ra. Có lẽ vì có người, Thẩm Hân dần dần đỡ sợ, lý trí thu hồi. Phát hiện mình nhào vào ngực một người đàn ông xa lạ, mặt đỏ lên, cô vội vàng muốn lui về phía sau. Bên hông lại xuất hiện một bàn tay nóng như lửa, ấn cô trở lại trong ngực rộng lớn, cô lại ngửi thấy hương nước hoa thanh nhã kia...
“Tiên sinh...” Cô hốt hoảng kêu một tiếng, hoảng loạn muốn đẩy đối phương ra.
Lại nghe thấy đối phương hài hước cười nhẹ, “Vừa rồi còn chủ động nhào vào ngực tôi, hiện tại lại rụt rè cái gì?” Nói rồi cánh tay bên hông càng ôm chặt, chênh lệch chiều cao khiến cô miễn cưỡng chỉ đứng đến ngực đối phương... Điều này làm cô cảm thấy thật sự buồn bực, cô không thể không ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy rõ đối phương.
“Tiên sinh!” Ngẩng đầu, cô ngây người trong nháy mắt. Ánh sáng hồng hắt trên bức tường tối tăm giúp cô miễn cưỡng thấy rõ đối phương. Trong đầu chớp nhoáng, rốt cuộc nhớ được chủ nhân của thanh âm này. Đây không phải là thúc thúc kì quái đêm trước liếʍ chân cô sao...
“Cô bé nhớ ra tôi rồi sao?” Đối với vẻ mặt kinh ngạc của cô, Trình Nghiên hơi bất mãn.
Hắn đưa con trai tới công viên trò chơi, khi vừa thấy cô liền theo vào nhà ma. Không nghĩ tới cô nhát gan như vậy, sợ tới mức ngồi một đống không dám di chuyển, giống như con rùa đen vậy, càng xem hắn càng buồn cười.
“Trình... Trình thúc thúc...” Ngửi được mùi nước hoa trên người hắn khiến cô nhớ lại hình ảnh hắn ngậm ngón chân mình, Thẩm Hân nháy mắt đỏ mặt, nhẹ nhàng muốn đẩy hắn ra, “Trình thúc thúc... Chú buông cháu ra...”
“Nga...” Trình Nghiên hơi hơi câu môi, buông cô ra. Thẩm Hân nhẹ nhàng thở ra, nhưng chưa đi được mấy bước, trên tường phía trước lại có một bàn tay thối rữa vươn ra, chộp về phía cô. Thẩm Hân sợ đến mức thét chói tai, nhắm mắt rồi lại nhào vào trong lòng ngực hắn, tiếng thét chói tai run rẩy không ngừng, “Trình thúc thúc... Cháu cháu cháu sợ hãi...”
“Lần này là chính em nhào vào trong ngực tôi... Còn nữa... Em thật sự có thể kêu...” Trình Nghiên gắt gao ôm eo cô, đem cô ấn vào trong ngực sau đó xoay người một cái, Thẩm Hân bị hắn ấn trên tường. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, từ ánh sáng hồng mỏng manh trên tường, hai tròng kính của hắn mang theo nhiệt quang lập lòe cháy.
Ngón tay Trình Nghiên nâng cằm cô lên, môi mỏng kéo ra độ cong xinh đẹp, lời nói lại làm cô ngây người, “Tôi rất tò mò, lúc em trên giường có phải cũng có thể kêu như vậy...”
“Chú...” Cô đỏ mặt vừa muốn phản bác, Trình Nghiên cúi người, đôi tay thon dài nhẹ nhàng che lỗ tai cô lại, đôi môi mỏng xinh đẹp kia chặn trên cánh môi cô.
Không biết là bởi vì thẹn thùng hay vẫn là sợ hãi mà Thẩm Hân theo bản năng nhắm hai mắt lại, lỗ tai bị che làm cô không nghe rõ âm thanh khủng bố chung quanh lắm, không nhìn thấy làm đôi môi bị hôn có cảm giác càng mẫn cảm...
Cô đã bị Trương Đạc hôn, cũng đã bị Bệ Cận Minh hôn nhưng bọn họ đều thô bạo, nôn nóng, phải công thành lược trì nhanh nhất có thể. Nhưng nụ hôn của Trình Nghiên lại rất ôn nhu, như nước nhỏ giọt.
Môi hắn khô ráo, ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve trên môi cô, đầu lưỡi tinh tế liếʍ láp... Hắn nhẹ nhàng, trằn trọc nhẹ mυ'ŧ cánh môi cô... Hắn nhẹ nhàng cạy đôi môi hé mở cảu cô, đầu lưỡi mềm mại đảo tứ phía, liếʍ hàm trên mẫn cảm... Sau đó đến cái lưỡi linh hoạt của cô, nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên đầu lưỡi cô...
“Ngô ân...“ Thẩm Hân chỉ thấy da đầu tê dại, bị Trình Nghiên hôn đến hai chân nhũn ra, cơ hồ không đứng được. Trong đầu sớm đã du hồn thiên ngoại không biết từ khi nào, bị hắn hôn môi đến cả người bay bổng, ngây ngốc duỗi đầu lưỡi đáp lại đối phương...
Trình Nghiên trong lòng vui vẻ, cuốn lấy đầu lưỡi run rẩy nhẹ mυ'ŧ, lặp lại dây dưa mυ'ŧ liếʍ đầu lưỡi phấn nộn... Thẩm Hân bị mυ'ŧ đến đầu lưỡi tê dại, xương tốt đều mềm nhũn, mà hương nước hoa thanh nhã dễ ngửi trên ngời hắn cũng mê hoặc cô, dập nát lý trí...
“Này! Các người đủ rồi nha! Tưởng làm tang thi dễ dàng sao? Ở chỗ này còn bị các người phát cẩu lương! Muốn thân mật thì đi ra ngoài mà thân mật đi! Có lầm hay không? Nơi này là nhà ma mà!” Đột nhiên một giọng như gào rít vang lên, làm hai người đang vong tình ôm hồn bừng tỉnh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tang thi trang dung khủng bố, vẻ mặt phẫn nộ, chống eo trừng mắt.
Cô ta đứng ở bên cạnh nửa ngày, chuẩn bị chờ dọa người. Kết quả hai người ôm ở đó, hôn tới hôn lui, đối với cô ta quả thực là một vạn điểm bạo kích sát thương!
Bị tang thi cô nương đuổi ra khỏi nhà ma, cảm giác thẹn thùng khi ở trong bóng tối khi ra bên ngoài cũng mất sạch. Nghĩ đến mình vậy mà lại cùng một người đàn ông xa lạ hồn nhiên thân mật đến vong tình, Thẩm Hân cảm thấy thẹn đến đỏ tai, không dám quay lại nhìn Trình Nghiên, giơ chân định chạy thoát.