“Vậy sao?” Thần sắc trên mặt Lăng Thu Nguyệt có chút ảm đạm, lại hỏi, “A Đạc, khi nào mà anh đã học được trò nói dối em...”
Trương Đạc sắc mặt biến đổi, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, “Thu Nguyệt, em suy nghĩ miên man cái gì? Sao anh lại lừa em chứ?”
Lăng Thu Nguyệt nhìn hắn thở dài một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay hắn, tiếp theo là vân vê mấy sợi tóc đen, nhìn hắn, nét cười có chút thống khổ, “Tóc em ngắn, tóc Bạch Tư Oánh xoăn, thế tóc này là của ai?”
Trương Đạc sắc mặt đại biến, biểu tình có chút hối hận.
“A Đạc chắc là mới ở cùng cô gái này nhỉ, bởi vì nhận được điện thoại của em quá gấp nên đến cả chi tiết này cũng quên xử lý, có phải không?” Hai tròng mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm hắn, không buông tha bất cứ biến hóa nào trên mặt hắn.
“Thu Nguyệt, không phải, cô ấy không phải...” Trương Đạc không có thói quen nói dối cô ta, dưới ánh mắt cô ta hoàn toàn mất bình tĩnh, vội vàng muốn biện giải.
Lặng Thu Nguyệt nhẹ nhàng hít sâu, nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai xé nát, “Cô gái kia là loại người nào, xinh đẹp sao? Tính tình tốt không? Cô ấy yêu anh không?”
Cô ta nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng chịu quá nhiều ủy khuất nhưng bởi vì quá yêu người đàn ông này nên tự nguyện chịu khổ. Cô ta vốn cho rằng hắn yêu mình thiên trường địa cửu, thế nhưng giờ lại bị hung hăng đánh một bạt tai.
Đúng vậy, tuy rằng hắn yêu cô ta nhưng vì thân phận, thật sự là một tiểu tam không thể ra ngoài sáng, làm sao có thể đảm bảo không có tiểu tứ đến cướp hắn đây, chỉ là cô ta quá tự tin.
“Thu Nguyệt... Anh cùng cô ấy không phải là loại quan hệ như em nghĩ. Anh, anh cũng không yêu cô ấy, em đừng nghĩ nhiều!” Nhìn ánh mắt thất vọng của cô ta, Trương Đạc trong lòng hối hận vạn phần. Chính mình thiếu nợ Lăng Thu Nguyệt cả đời này không trả nổi, nay lại cho cô ta thêm một lần đả kích thất vọng.
“A Đạc, em hiểu anh hơn bất kỳ ai...” Lăng Thu Nguyệt cười khổ, “Nếu anh không yêu em nữa, em sẽ không quấn lấy anh. Em có thể rời đi mọi lúc, sẽ không quấy rầy anh...”
“Không được!” Trương Đạc lạnh giọng rống lớn, lại muốn giải thích, di động lại lần nữa vang lên. Hắn nhìn dãy số, là Bạch Tư Oánh. Bình thường cô ta sẽ không chủ động gọi cho mình, cho nên chỉ sợ là có chuyện quan trọng. Hắn lạnh lùng bắt máy, “Chuyện gì?”
“Con bé sinh rồi, là một bé trai. Anh chắc là ở chỗ người phụ nữ kia hả?” Bạch Tư Oánh cười lạnh. Tuy rằng Thẩm Hân chưa nói hắn đi đâu nhưng thấy hốc mắt đỏ hồng của cô, sao cô ta lại không đoán ra được.
Trương Đạc trong lòng chấn động, nắm chặt di động, sinh rồi? Nhanh như vậy đã sinh rồi? Cô nhóc sinh con trai cho mình?
Hắn trong lòng kích động, rốt cuộc kìm nén không được, nói với Lăng Thu Nguyệt, “Công ty có việc gấp, anh cần phải đi. Thu Nguyệt, ngày mai anh lại tới xem em, nhất định sẽ tới!”
Nói xong, hắn vội vã rời khỏi. Lăng Thu Nguyệt nhìn bóng dáng hắn, nụ cười trên mặt chậm rãi ngưng tụ. Chỉ là một cú điện thoại mà hắn đã chờ không nổi mà chạy đến bên người kia. Đời này của cô ta dựa vào tình yêu của hắn mới cam tâm chịu nhiều ủy khuất, thống khổ như vậy, mà hiện tại hắn thay lòng đổi dạ, chính mình đã hai bàn tay trắng...
Trương Đạc lái xe đến bệnh viện, vọt vào phòng bệnh. Bạch Tư Oánh đang chăm sóc Thẩm Hân, thấy hắn tới thì lạnh lùng liếc mắt. Trương Đạc không để ý đến cô ta, chỉ ngồi bên người Thẩm Hân, “Em cảm thấy thế nào rồi?”
Thẩm Hân không nghĩ hắn sẽ trở về, trong lòng có chút vui vẻ, đỏ mặt gật đầu, “Không có việc gì, chỉ là hơi mệt.” Nói xong chỉ chỉ vào giường nhỏ, Trương Đạc kích động bế bảo bảo mặc tã lót lên, nhìn bộ dạng nhăn dúm dó, đôi mắt phát sáng.
“Được rồi, anh đã đến rồi thì phải chăm sóc con bé thật tốt, tôi muốn về trước.” Bạch Tư Oánh nói, cầm túi lên rồi đi.
Trương Đạc ngồi bên người cô, “Đêm nay, tôi ở bệnh viện chăm sóc em, em muốn ăn gì? Tôi gọi người trong nhà nấu rồi đem tới.” Cả đêm, Trương Đạc đều bồi cô, vui sướиɠ vì mới làm cha làm hắn quên mất thời gian.
Buổi tối, mẹ Trần mang canh gà tự mình nấu tới. Trương Đạc khó có lúc ôn nhu mà cầm cái muỗng tự tay đút cô. Thẩm Hân cảm thấy những khó chịu cùng ủy khuất trước đó hiện tại đều tan biến, chỉ ngoan ngoãn há mồm ăn đồ hắn đưa tới. Nếu loại hạnh phúc này có thể duy trì mãi thì thật tốt.
Nhưng trời cao cười nhạo vọng tưởng của cô, di động Trương Đạc lại lần nữa vang lên, âm thanh kia vang dội làm cô hãi hùng, khϊếp vía. Thẩm trừng lớn mắt nhìn hắn. Trương Đạc hơi cau màu, lấy di động ra nhìn dãy số, đặt bên tai nói, “Thu Nguyệt? Không phải nói ngày mai sẽ đến sao...”
“Tiên sinh, không hay rồi!” Âm thanh nôn nóng của hầu gái vang lên, “Phu nhân vừa mới cắt cổ tay tự sát...”
Chén canh trong tay chợt rơi xuống đất, trong đầu Trương Đạc trống rỗng, cái gì cũng không nhớ nổi, chỉ cất bước chạy ra ngoài. Thẩm Hân nhìn bóng dáng hắn biến mất lần nữa, chỉ có thể thở dài, nước mắt rưng rưng.
Lăng Thu Nguyệt được đưa đến bệnh viện, hơn nữa lại trùng hợp ở bệnh viện mà Thẩm Hân đang nằm. Bởi vì vết thương cắt quá sâu, khi đưa đến bệnh viện cô ta đã lâm vào hôn mê, trên người từng mảng máu lớn thập phần dọa người.
Thẩm Hân một mình trong bệnh viện phát ngốc, trong đầu cũng trống trơn. Nữ hộ sĩ tiến vào, thấy cô ngồi vậy, vội nói, “Em hiện tại cần nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt.”
“Em ngủ không được.” Cô vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng chất chứa nhiều chuyện như vậy làm sao ngủ được.
Hộ sĩ một bên vội vàng, chợt ngẩng đầu nhìn cô nói, “Lạ thật, vị tiên sinh vẫn luôn chăm sóc em vừa ôm một người phụ nữ vào bệnh viện. Người phụ nữ kia cắt cổ tay tự sát, người đầy máu thật dọa người...”
Thẩm Hân cả người chấn động, trong đầu trống rỗng suy nghĩ vài giây, nghĩ đến biểu tình hắn khϊếp sợ vừa rồi, thì ra... Cô lập tức nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng bệnh, sau đó thấy Trương Đạc đang đứng ngoài phòng cấp cứu. Trên gương mặt anh tuấn của hắn tràn ngập thống khổ cùng hối hận, còn có một loại sợ hãi đang bao phủ lấy hắn, làm hắn nhìn thật yếu ớt, dường như một cái đẩy cũng khiến hắn lung lay.
“Thúc thúc...” Cô không biết vì sao muốn tiến lên, không khống chế được tới gần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Trương Đạc trong lòng bị thống khổ cùng hối hận vô tận gặm cắn. Nếu Lăng Thu Nguyệt xảy ra chuyện, hắn đời này cũng không thể tha thứ cho chính mình. Khi nghe thấy thanh âm của cô, sợ hãi trong lòng Trương Đạc cùng lửa giận đều bộc phát, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô, “Đều là cô, đều tại cô!”
Hắn thống hận trừng mắt, đôi tay hung hăng bóp chặt cổ Thẩm Hân, quăng ngã thật mạnh trên tường, “Nếu không phải vì cô, tôi sẽ không phản bội cô ấy. Nếu không phải vì cô, cô ấy sẽ không làm chuyện ngốc nghếch!”
Hắn nợ cô ta đã đủ nhiều, nếu lại nợ thêm một mạng người sẽ ép hắn không thở nổi, mà cô chính là người khởi xướng!
“Thúc thúc...” Cô thống khổ nhíu mày, chỉ cảm thấy yết hầu nóng rát. Bác sĩ cùng hộ sĩ đều chạy tới đây, muốn kéo Trương Đạc ra. “Tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút, mau buông cô ấy ra! Tiên sinh, cô ấy mới sinh con, thân thể còn rất suy yếu!”
Thẩm Hân lệ rơi đầy mặt, nhìn trong mắt hắn đầy nỗi căm hận mình, chỉ có thể vô lực cười khổ.
Đầu Trương Đạc hoàn toàn hỗn loạn, chợt nghe thấy hộ sĩ nào đó rống giận, lý trí cũng dần thu hồi.
Hắn buông tay, Thẩm Hân trượt chân trên mặt đất, các bác sĩ vội vàng nâng cô dậy. Thẩm Hân lùi về sau mấy bước, cùng hắn chậm rãi tạo ra khoảng cách sau đó chạy đi như điên.
Trương Đạc vẫn luôn chờ đợi ở mép giường Lăng Thu Nguyệt, nhìn cô ta xám mặt, nét thống khổ làm khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo.
Chuyện xưa của bọn họ thật cũ kỹ. Hắn và Lăng Thu Nguyệt là thanh mai trúc mã, cô ta là con gái lão quản gia, hai người từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm nhưng cha mẹ không đồng ý hắn lấy một người con gái bình thường như vậy, còn chia cắt hai người. Cuối cùng, cha mẹ bắt hắn kết hôn nhưng hắn cũng không có ý định từ bỏ Lăng Thu Nguyệt. Lăng Thu Nguyệt bị hắn lén bao dưỡng, chờ cha mẹ qua đời, hắn nắm giữ quyền hành công ty liền muốn ly hôn để cưới cô ta nhưng Lăng Thu Nguyệt không đồng ý. Nội tâm cô ta thấy thiếu nợ Bạch Tư Oánh cho nên sống chết không cho hắn ly hôn. Sau đó, hai người vẫn duy trì phương thức kỳ lạ như vậy, sống với nhau hơn hai mươi năm.
Rõ ràng yêu sâu đậm đối phương lại không thể cho cô ta danh phận, Trương Đạc cảm thấy thua thiệt cô ta cho nên chỉ muốn tận lực đối tốt với cô ta, thế mà lần này cô ta lại đi làm việc ngốc...
10 giờ tối, Lăng Thu Nguyệt rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thấy hắn trước giường thì cười khổ, “Anh cần gì phải cứu em?”