“Con không đáp ứng thì dì không đứng dậy.”
“Con, con đáp ứng dì, dì mau đứng lên!” Thẩm Hân cắn răng đồng ý, kéo cô ta đứng dậy.
Bạch Tư Oánh mãn nhãn mừng như điên, ôm bả vai cô ra bên ngoài, “Dì Bạch sẽ cảm kích con cả đời. Bây giờ cúng ta về nhà trước đi, Trương thúc thúc con nghe được tin tức này nhất định sẽ cao hứng...”
Nhìn trên mặt cô ta không giấy được ý mừng, xem ra là thật sự muốn đứa bé này. Thẩm Hân khẽ thở dài, nếu có đứa nhỏ này chắc oán hận của dì Bạch sẽ ít đi một chút.
Buổi tối, khi Trương Đạc trở về, phát hiện hai người đều ở phòng khách, mà trên mặt Bạch Tư Oánh thần sắc thập phần cổ quái. Cô ta hướng hắn cười, “Trương Đạc, ngồi xuống đi, có chuyện cần nói.” Trương Đạc hơi nhíu mi, nhìn sắc mặt đỏ lên của Thẩm Hân, ánh mắt như điện liếc qua Bạch Tư Oánh. Cô ta đang có chủ ý quái quỷ gì nữa?
Nhưng hắn vẫn ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn cô ta.
Bạch Tư Oánh khóe miệng khẽ cong, ném cho hẳn một tin kinh thiên động địa, “Con bé mang thai rồi...” “Cái gì!” Từ trước đến nay, Trương Đạc vốn bình tĩnh nay lại cả kinh đứng dậy, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Hân. Thẩm Hân bị hắn nhìn mà trong lòng hoảng hốt, đỏ mặt cúi đầu.
“Thật vậy sao?” Trương Đạc nắm chặt tay, vui sướиɠ cùng thống khổ trong lòng giao thoa rối rắm xé rách tim hắn. Người đàn ông bốn mươi lăm tuổi như hắn đương nhiên là muốn có hậu nhân, nhưng hắn không muốn cùng Bạch Tư Oánh sinh, mà Lăng Thu Nguyệt vì chuyện năm đó cũng không muốn sinh cho nên đến bây giờ hắn vẫn không có con nối dõi.
Khi nghe thấy cô mang thai, phản ứng đầu tiên của hắn là kinh hỷ. Một lát sau, trong đầu hiện lên mặt Lăng Thu Nguyệt, hắn lại hung hăng lắc đầu. Thân thể phản bội đã làm hắn đủ thống khổ tự trách, hắn sao lại có thể để nữ nhân khác sinh con của hắn nữa. Nghĩ vậy, hắn mặt lạnh nói với Thẩm Hân, “Phá thai đi! Cô không có tư cách sinh con của tôi!”
Thẩm Hân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt lúc trước đỏ hồng trở nên tái nhợt. Tuy rằng cô tuổi nhỏ cũng không muốn sinh con nhưng khi nghe hắn kiên quyết yêu cầu như vậy, trong lòng vẫn bị đâm một nhát, mắt to trào ra nước mắt.
Bạch Tư Oánh nhìn bộ dáng khổ sở của cô, vội vàng đem cô kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vai cô, ngẩng đầu cùng Trương Đạc giằng co, châm chọc cười, “Chỉ sợ anh phải thất vọng rồi, con bé đã chấp nhận với tôi sẽ sinh đứa nhỏ này. Anh yên tâm, đứa nhỏ này về sau là của tôi, không có quan hệ gì với anh, vừa nãy cũng chỉ là báo với anh một tiếng thôi...”
“Cô nói cái gì?” Trương Đạc giận tím mặt, “Đứa trẻ này phải bỏ!”
Bạch Tư Oánh lại cười lạnh, châm chọc nói, “Chẳng lẽ anh vì ả tiện nhân kia mà muốn Trương gia các người tuyệt hậu? Nếu bà nội còn trên đời, chỉ sợ cũng không cho phép anh làm vậy đâu! Sinh hay không là quyền của con bé, anh không có tư cách không cho nó sinh!”
“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi!” Trương Đạc bạo nộ rống to, trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Hân. Thẩm Hân đối mắt hắn rồi lập tức cúi đầu. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, trong lòng giống như bị nhéo.
Hắn bực bội nhíu mày ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ vẫn luôn cúi đầu kia, chậm rãi nắm chặt tay. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tư Oánh, “Đứa nhỏ này cô ấy có thể sinh, nhưng đây là con cháu Trương gia tôi chứ không phải con của cô!”
Bạch Tư Oánh mỉm cười không đáp.
Nghe thấy hắn nói có thể sinh, Thẩm Hân ngẩng đầu nhìn. Trương Đạc thấy cặp mắt kinh hỷ kia, bực bội trong lòng đột nhiên tan thành mây khói. Một bên hắn tự nhủ, hắn thực sự cần một đứa con nối dõi tông đường, điều này cùng cô không có quan hệ gì.
Bạch Tư Oánh giúp cô xử lí thủ tục tạm nghỉ học một năm, cô ngoan ngoãn ở nhà làm thai phụ. Bạch Tư Oánh đối xử với cô cực kỳ chu đáo, mỗi ngày đều hầm đồ bổ, trừ hơn mười ngày đầu khó chịu nôn hết ra ngoài thì về sau cô đã tốt hơn rất nhiều.
Mà trong lúc cô mang thai, Trương Đạc vẫn không ngừng đòi hỏi, hằng đêm đều lăn lộn một hồi. Thẩm Hân tuy có chút lo lắng đối với đứa bé trong bụng không tốt nhưng vẫn không thể cự tuyệt hắn cầu hoan về thể xác lẫn tâm hồn.
Bụng cô mang thai hai tháng to như quả bóng cao su, nhanh hơn so với thai phụ bình thường rất nhiều. Trương Đạc ngày thường rất bận rộn nhưng từ lúc cô mang thai, mỗi cuối tuần đều sẽ nghỉ một ngày, đưa cô ra ngoài chơi một chút, Bạch Tư Oánh rất thích nghe điều này.
Hôm nay là cuối tuần, Trương Đạc giúp cô thay váy bầu, đỡ bụng cô lên xe. Tài xế lái xe thật sự thong thả, cô không cảm giác được chút xóc nảy nào.
“Hôm nay em muốn chơi chỗ nào?” Ngồi bên cạnh, Trương Đạc nắm tay cô hỏi.
Hiện tại hắn mới phát hiện, hiểu biết của cô đới với thế giới này ít đến đáng thương. Không biết thân nhân trước kia của cô nuôi nấng cô thế nào mà cả người đều đơn thuần như tờ giấy trắng.
“Em, em muốn đi công viên trò chơi.” Đôi mắt cô sáng lấp lánh. Hai tháng này có rất lần hắn tự đưa cô đi ra ngoài chơi.
Đối mặt với người đàn ông anh tuần mà bá đạo lãnh khốc này, Thẩm Hân không biết có phải vì hắn là người đàn ông đầu tiên của mình hay vẫn là bởi vì cô quá non nớt, chỉ có mình hắn trong sinh hoạt của mình, mà cô không cách nào mà lặng lẽ động tâm với hắn.
Nhưng cô không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể chôn trong lòng. Hắn chẳng những là chồng của dì Bạch mà còn có tình nhân yêu sâu đậm ở bên ngoài cho nên cô không dám giao trái tim mình ra, chỉ khi ở trên giường cùng hắn giao hoan, cô mới dám vong tình ôm hắn rêи ɾỉ. Cô càng cảm thấy chỉ khi kết hợp, mình mới thuộc về hắn.
“Em muốn đi công viên trò chơi là muốn hù chết con của tôi sao?” Trương Đạc trừng mắt, cô co rúm lại, cúi đầu nói nhỏ, “Vậy, chúng ta đi xem phim đi...” Tình nhân hẹn hò đều làm như vậy đúng không?
“Được.” Trương Đạc nâng khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn cô xấu hổ trong đôi mắt của mình, trong lòng dâng lên rung động không rõ. Đôi mắt nhìn chằm chằm cô, tay móc di động gọi điện thoại.
“Thúc thúc...” Nhìn mặt mày hắn anh tuấn thâm thúy, Thẩm Hân trong lòng xôn xao, nhìn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng. Trương Đạc nhướng mày, nhón tay ở môi đỏ nhẹ nhàng vuốt ve, “Làm sao vậy?”
Cô lại lắc đầu, cúi đầu buồn bã. Đôi tay nhẹ nhàng vỗ bụng cao cao, vuốt ve từng cái. Đây là con của hắn, ngay từ đầu cô đã không muốn sinh nhưng bây giờ là cam tâm tình nguyện...
Nhìn bộ dáng cúi đầu của cô, thần sắc Trương Đạc có chút phức tạp. Thiếu nữ mười ba tuổi cho dù có nỗ lực che giấu nhưng rốt cuộc vẫn là quá nhỏ tuổi, thân thể không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi mắt lại bán đứng cô. Hắn biết Thẩm Hân yêu mình nhưng lại không có ý định đáp lại. Trong lòng hắn chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Lăng Thu Nguyệt.
Mỗi lần nhìn cô giả vờ bình tĩnh, nhưng đến khi nhìn mình thì liền thẹn thùng, mặt đỏ, ánh mắt sáng rực, trong lòng Trương Đạc lại mâu thuẫn mà sung sướиɠ. Hắn không nghĩ phản bội tình yêu nhưng lại hưởng thụ tình ý mà cô tự cho là giấu rất kỹ nhưng đã sớm bại lộ.
Xe dừng lại trước cửa rạp chiếu phim. Khi đi vào lại phát hiện bên trong không một bóng người. Trương Đạc chắc đã bao toàn rạp, Thẩm Hân không rõ bèn chọn phim tình cảm. Vào đại sảnh cũng không một bóng người, không gian rộng lớn chỉ có hai người.
“Thúc thúc, sao không có ai vậy?”
“Tôi không muốn có người quấy rầy nên bao toàn bộ rạp chiếu phim hôm nay. Em muốn xem phim gì, muốn xem bao lâu, tôi đều bồi em.”
“À...” Tuy rằng cảm thấy đối với người khác không công bằng nhưng cô thật sự cảm thấy cao hứng, “Thật sao? Hôm nay chú sẽ luôn bồi em?” Nhìn cô hưng phấn liền quên mất che giấu tâm tư của mình, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn. Rõ ràng không đáp lại nhưng Trương Đạc vẫn muốn đối tốt với cô. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ mặt cô, “Ừ.”