Đại Lão Nhóm Đồ Chơi

Chương 4: Bị bà chủ cầu xin đi câu dẫn ông chủ

“Con à, dì Bạch thật sự thích con, con cũng biết mà? Con tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, nhất định có thể mê đảo hắn. Đời này của dì không có hy vọng gì khác, đều bị hủy trong tay Trương thúc thúc con. Dì chỉ có một nguyện vọng, chính là hắn vứt bỏ tiện nhân hồ ly tinh kia, làm cho tình yêu của bọn họ biến thành một chuyện đáng chê cười...”

Nói đến đây, trên mặt cô ta dâng lên hận ý mãnh liệt. Cô ta hung hăng nắm chặt tay mới khắc chế thân thể không phát run, “Con à, dì Bạch cầu xin con giúp dì đi, làm hắn yêu con, làm cho người đàn bà kia vĩnh viện không thể hạnh phúc, ta muốn ả ta cả đời thống khổ! Ả cướp chồng dì, còn cướp đi quyền làm mẹ của dì, dì hận ả...”

Thẩm Hân ngây người, run rẩy nhìn cô ta. Cô ta không thể sinh con sao? Khó trách cô cảm thấy kì quái, tại sao phụ nữ đến tuổi trung niên như vậy lại không có con.

“Chỉ cần con ở lại, giúp dì Bạch đoạt lại tâm của hắn, dì Bạch sẽ cảm kích con cả đời.” Bạch Tư Oánh nắm chặt tay cô, ánh mắt mang theo cầu xin.

Thẩm Hân rất muốn kiên định cự tuyệt. Cô làm sao có thể đáp ứng thỉnh cầu vớ vẩn này. Nhưng nhìn cô ta rưng rưng đôi mắt cùng bi thương trên mặt, trong lòng lại không nhịn được mà mềm xuống. Ở chỗ này một tháng, cô ta thực sự làm cho cô cảm nhận được ấm áp chưa bao giờ có, mà cô trước nay cũng không nghĩ tới, cô ta ôn nhu cười như vậy mà nội tâm lại cất giấu thống khổ như vậy. Nghĩ vậy, cô muốn cự tuyệt nhưng lại không nói nên lời.

“Con thật tốt!” Thấy cô không nói gì, Bạch Tư Oánh ôm chặt cô, kích động nói: “Con đừng sợ, hắn sẽ yêu con, hắn nhất định sẽ yêu con!” Cái gì gọi là chân ái, đối với người trước nay không chịu nổi dụ hoặc thì cô cũng muốn biết chân ái của hắn cùng người đàn bà kia rốt cục có bao nhiêu kiên trung.

“Dì Bạch sao lại tin tưởng con như vậy...” Cô vừa nhớ lại chuyện kia, sắc mặt lại trắng, “Trương thúc thúc hiện tại thật sự chán ghét con, việc này chắc chắn con không làm được...”

Bụng cô còn ân ẩn đau, một chân kia hắn đá không chút lưu tình nào. Cô xem như đã biết được người đàn ông này da man, tàn khốc đến mức nào. Rõ ràng hắn cưỡиɠ ɧϊếp mình, lại trút lửa giận lên mình, hoàn toàn không nói lý.

“Tin tưởng dì, dì Bạch sẽ không nhìn sai người. Con là khắc tinh của hắn, hắn sẽ điên đảo vì con!”

Bạch Tư Oánh nhìn cô, trong mắt là một loại cảm xúc mà đại thù sắp báo được, “Chỉ cần hắn thay lòng, người đàn bà kia không cần ta đυ.ng tay vào cũng sẽ vĩnh viễn lâm vào vực sâu thống khổ, vạn kiếp bất phục. Dì muốn con đáp ứng rằng phải biểu hiện thật tố, đi hấp dẫn hắn, làm hắn yêu con. Đến lúc đó, con lại hung hăng vứt bỏ hắn! Dì muốn hắn trải qua cảm giác thống khổ muốn mà không thể có được...”

“Dì Bạch...”

“Dì Bạch không có con nên đối đãi với con như con gái. Coi như dì Bạch cầu xin con, nhất định phải đáp ứng dì, bằng không đời này của dì đều không thể thanh thản, đến chết cũng sẽ đem theo oán khí, thống khổ xuống quan tài.”

Trong lòng Thẩm Hân vô cùng khó xử, suy nghĩ mãi sau mới cắn răng gật đầu, “Con sẽ tận lực, nhưng mà, nhưng mà nếu con nỗ lực mà hắn vẫn không thích con thì làm sao bây giờ?”

“Con phải tin tưởng chính mình!” Bạch Tư Oánh nhẹ nhàng xoay mặt cô qua trước gương.

“Con nhìn mặt con xem, đôi mắt của con, không người đàn ông nào có thể cự tuyệt con, gương mặt này tự nhỏ đã là tai họa của nam nhân...” Nói đến đây cô ta cười đắc ý. Cô nhớ lại, bà ngoại cũng từng nói như vậy.

Cô nhìn mình trong gương, mình thật sự có thể làm được sao. Nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông thô bạo cùng ánh mắt lãnh khốc kia, trong lòng cô liền sợ hãi. Còn đi câu dẫn hắn, dì Bạch thật sự quá xem trọng cô.

Trương Đạc suốt bảy ngày đều ngơ ngác ở công ty, không về nhà, cũng không đến chỗ Lăng Thu Nguyệt kia. Hắn không biết phải đối mặt với Lăng Thu Nguyệt như thế nào. Tuy rằng không cho cô ta được hôn nhân nhưng thể xác và tinh thần đều trung thành, mà hiện tại lại phát sinh chuyện như vậy...

“Trương tổng, mời xem qua tư liệu về dự án thu mua.” Trợ lý Lý đem văn kiện đặt trên bàn, không sợ chết hỏi. “Trương tổng đêm nay vẫn muốn ngủ ở công ty ạ? Là do cãi nhau với phu nhân hay vẫn là mâu thuẫn với cô Lăng?” Là thuộc hạ tín nhiệm nhất của hắn, chuyện riêng của sếp anh ta cũng sớm biết.

“Khi nào cậu trở nên nhiều chuyện như vậy, đi ra ngoài!” Hắn không kiên nhẫn nhíu mày. Trợ lý Lý nhún nhún vai, đi tới cửa thì nói, “Trương tổng, trốn tránh cũng không phải biện pháp, ngài cũng đâu thể ngủ ở công ty mãi?”

Trương Đạc sắc mặt càng thêm khó coi, hung hăng đấm một quyền trên bàn, bực bội nhắm mắt lại. Trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Lăng Thu Nguyệt, còn chưa kịp chột dạ áy náy thì mặt Lăng Thu Nguyệt lại biến thành một khuôn mặt nhỏ khác, còn có cặp mắt to kia, biểu tình thiếu nữ hoảng sợ và hình ảnh cô bị đè dưới thân mình, quần áo bị xé rách và đủ kiểu tiến vào thân thể cô.

Hắn tức giận vò đầu, muốn đem hình ảnh trong đầu vứt ra nhưng cuộc làʍ t̠ìиɦ điên cuồng chưa từng có đêm đó đã khắc sâu vào xương thịt hắn, không cách nào quên được.

Lần đầu tiên hắn căm hận trí nhớ tốt của chính mình. Nếu hắn quên được chuyện đêm đó thì sẽ không bực bội nhiều ngày như vậy.

Nhưng hắn lại nhớ rõ từng chi tiết, nhớ rõ tư vị mất hồn khi tiền vào thân thể cô, nhớ rõ tiểu huyệt kia chật hẹp như thế nào, mỗi lần luật động đều mấp máy co rút lại cắn lấy đồ vật của hắn mang đến cảm giác cực lạc vô hạn... Dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ cắm vào, khi rút ra mang theo vết máu xử nữ thuần khiết... Cô thấp giọng khóc lóc rêи ɾỉ vừa thống khổ lại mang theo vui thích... Cùng với nụ hoa nhỏ nhỏ kia mυ'ŧ ra sữa tươi ngọt lành...

Nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới thân hắn khẽ nhíu mày, thở dốc than nhẹ, Trương Đạc cảm thấy một trận lửa nóng ở bụng dưới, đồ vật dưới háng lại bắt đầu có xu hướng ngẩng đầu...

“Đáng chết!” Đôi tay hắn hung hăng đấm lên bàn, đột nhiên đem đồ vậy trên bàn quét hết xuống sàn, táo bạo kéo tóc thở dốc, vì cái gì! Sống bốn mươi lăm năm, có loại phụ nữ tuyệt sắc nào mà hắn chưa gặp qua! Nhưng cho tới bây giờ, chưa một người phụ nữ nào khiến mình mất khống chế như vậy. Hắn kiêu ngạo về sự tự chủ của mình nhưng ở trước mặt cô, hắn lại tan rã hoàn toàn! Ngay cả người hắn yêu nhất là Lăng Thu Nguyệt cũng không có khả năng ảnh hưởng đến hắn như vậy...

Nhớ tới tiểu màn thầu mυ'ŧ ra sữa tươi của thiếu nữ, hắn hung hăng nhíu mày. Thân thể không bình thường như vậy, cô rốt cuộc là yêu nghiệt gì? Nhất định là yêu nghiệt này hạ chú thuật lên người hắn mới khiến hắn trở nên kỳ quái như vậy.

Nghĩ vậy, hắn càng thêm thống hận.

Đồ vật trong quần trướng đau đến khó chịu. Trương Đạc trong lòng căm giận, tay lại không nhịn được chui vào trong quần, cầm đồ vậy đang trướng đau vuốt ve lên xuống. Trong đầu, khuôn mặt thiếu nữ ngày càng rõ ràng. Cô run rẩy môi đỏ, bộ dáng yêu kiều rêи ɾỉ, khóc thút thít, hơi chau mi lộ rõ nốt chu sa đỏ tươi, thân hình nhỏ xinh, da thịt trắng như ngọc, bắp đùi tuyết trắng gắt gao khép kín, tiểu huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠...

Trương Đạc thở hổn hển phát ra tiếng rêи ɾỉ, đồ vật nóng rực phóng thích trong tay. Nhìn dịch trắng trong tay, ánh mắt hắn tan rã, cuối cùng lại bực bội lấy khăn giấy lau đi.

Bảy ngày này, ban ngày hắn chuyên tâm làm việc, ban đêm lại mộng xuân gắt gao đè nặng thân thể thiếu nữ kia, cùng cô điên cuồng giao hoan, đến khi cô liên tục khóc thút thít... Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ vừa mới phát dục, dáng người so với Bạch Tư Oánh còn kém xa, trừ gương mặt phù dung nhỏ ra thì còn gì có thể hấp dẫn hắn. Mỹ nhân hắn đều đã nhìn qua, dựa vào đâu mà hắn lại bị cô nhóc như vậy ảnh hưởng đến không dám về nhà?