Thẩm Hân là một cô nhi, được bà ngoại một mình nuôi lớn, bà ngoại nói cô được nhặt từ thùng rác về.
Bà ngoại còn nói cô mang tướng hồng nhan họa thủy đoản mệnh. Năm cô lên năm, bà ngoại vì cô cải mệnh mà gieo đào hoa chú vào trong người cô để cô có thể sống lâu trăm tuổi. Từ đó, ấn đường cô có thêm một nốt ruồi chu sa, bà ngoại nói đó là đào hoa chú ấn.
Bà ngoại không tiết lộ thân phận, chỉ nói mình là một dị nhân. Bà ngoại tính tình rất quái lạ, ở nhà ít nói chuyện nhưng lại quản giáo cô vô cùng khắc nghiệt. Thẩm Hân rất sợ bà nhưng khi bà mất, cô vẫn rất thương tâm. Tuy bà ngoại hung dữ nhưng lại là thân nhân duy nhất trên đời của mình. Mang di thể bà ngoại an táng đơn giản xong, cô cầm một lá thư ngồi xe tới trước cửa một trang viên tráng lệ.
Thẩm Hân đứng trước cánh cửa đồng trạm trổ hoa, nhìn những cành hoa hồng đỏ quấn quanh cánh cửa, cô có chút do dự. Bà ngoại trước khi chết dặn dò cô nhất định phải tới nơi này, nói rằng bà chủ ở đây sẽ chiếu cố, thu giữ cô.
Một lúc sau, người hầu tiến đến dò hỏi, bảo cô chờ một chút. Hai phút sau liền nghe thấy tiếng giày cao gót dồn dập bước tới. Cửa mở ra, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất ung dung, cao quý.
“Nghe nói có người tìm ta, là con sao?” Người phụ nữ xinh đẹp nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt sáng rực lên. “Tiểu cô nương xinh đẹp này tìm ta có chuyện gì sao?” Thẩm Hân nhìn cô ấy cười dịu dàng thân thiện, lập tức có mười phần hảo cảm, trong lòng biết chắc vị này là bà chủ, liền lấy lá thư đưa cho cô ấy. “Dì ơi, đây là thư của bà ngoại.”
Người phụ nữ xinh đẹp mở thư ra đọc nhanh, đôi mắt lại sáng lên chuyển sang người cô. “Thì ra con chính là cháu gái của dì Lý, màu vào đây!”
Nói xong liền thân mật nắm tay cô, lại nhìn chằm chằm cô hồi lâu, kinh diễm tán thưởng nói: “Khuôn mặt con thật là xinh đẹp, tiếc là dì Bạch không có con, chứ không thì nhất định con phải là con dâu của dì...”
Thẩm Hân đỏ mặt một chút, nhưng thấy cô ấy thân thiện như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào.
“Con à, dì tên là Bạch Tư Oánh, về sau cứ gọi dì Bạch là được.” Bạch Tư Oánh nắm tay cô, vừa đi vừa nói, “Con yên tâm, nếu dì Lý đã giao con cho dì thì dì Bạch sẽ chiếu cố con thật tốt đến khi con trưởng thành. Con cứ yên tâm ở chỗ này.”
Thẩm Hân cứ như vậy mà ở lại trang viên. Bởi vì không muốn ăn không cho nên khi tan học trở về, cô liền chủ động thay đồ hầu gái, cùng với các tỷ tỷ hầu gái khác cùng nhau quét tước, làm việc. Vốn dĩ Bạch Tư Oánh không cho phép, nhưng không lung lay được cô nên cùng đành mắt nhắm mắt mở. Bạch Tư Oánh đối với cô vô cùng tốt, có khi còn khiến cô kinh sợ. Cô ấy với bà ngoại không giống nhau, bà ngoại từ trước đến nay đều nghiêm túc, rất ít khi cười. Cô lần đầu tiên cảm nhận được loại ôn nhu này, trong lòng đối với Bạch Tư Oánh vô cùng cảm kích.
Cùng với các tỷ tỷ làm việc xong, Thẩm Hân nghe các cô ấy bàn tán mới biết được ông chủ trang viên họ Trương, tên Trương Đạc đi công tác một tuần đêm nay sẽ trở về. Cô đi theo hai hầu gái trong bếp phụ rửa rau, cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Lúc này ở cửa phòng bếp lại vang lên tiếng giày cao gót. Trang viên này chỉ có bà chủ mới đi giày cao gót nên Thẩm Hân biết là cô ấy đang tới.
“Con à, mau tới đây, đừng là việc nữa!” Thấy cô đang cùng hai hầu gái không có hình tượng mà ngồi xổm trên đất nhặt rau, Bạch Tư Oánh đi tới kéo cô lên cầu thang.
“Dì Bạch, có chuyện gì mà vội vàng thế?” Cô kinh ngạc hỏi.
Bạch Tư Oánh chỉ quay đầu nhìn cô cười thần bí, cô bị đẩy vào phòng tay quần áo ở lầu hai. Bạch Tư Oánh túm cô đến bên cửa tủ quần áo, sau đó kéo cánh cửa bên hông ra, bên trong là những váy áo mới nhưng phong cách hiển nhiên không thích hợp với lứa tuổi của cô.
“Con à, đây là quần áo dì Bạch mua cho con, hôm nay mới đưa tới. Chốc nữa Trương thúc thúc của con về rồi, con phải ăn mặc thật xinh đẹp... Mau nhìn xem, con thích bộ nào...”
Thẩm Hân há hốc mồm. Tuy rằng trước kia trong nhà cũng chưa từng khốn cùng nhưng cô vẫn là lần đầu tiên thấy nhiều váy đẹp như vậy. Cô ngơ ngác nhìn về phía cô ấy. “Mua, mua cho con?”
Nhãn mác trên quần áo đều là hiệu đắt tiền, dì Bạch sao có thể vì mình mà tiêu nhiều tiền như thế?
“Đương nhiên là của con, con chẳng lẽ không muốn để lại ấn tượng tốt với Trương thúc thúc sao?” Bạch Tư Oánh cong mắt cười, thấy bộ dạng của cô liền nhéo nhéo khuôn mặt cô. “Đồ ngốc, xem con vui đến thế nào đi. Nếu không biết chọn bộ nào thì để dì Bạch giúp con nha, ánh mắt dì Bạch chắc chắn không thể sai.”
Cô ấy nói xong cũng không đợi cô trả lời liền cầm lấy chiếc váy liền ngắn màu trắng, đẩy cô vào gian thay quần áo. “Con mau thay đi, để dì Bạch xem thử.” Thẩm Hân lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng thay váy, có chút ngại ngùng mở cửa ra ngoài.
“Dì Bạch...”
Bạch Tư Oánh lôi kéo cô đến trước gương. Trong gương, chiếc váy chữ V tuyết trắng vô cùng tôn dáng, phác họa vòng eo mảnh khảnh, làn váy phiêu dật càng làm da thịt cô trắng nõn.
Bạch Tư Oánh ôm lấy bả vai cô và hơi cúi người, nhéo khuôn mặt cô. “Làn da của con thật đẹp, dì Bạch thật ghen tỵ đó...”
Da thịt toàn thân Thẩm Hân đều như trắng như Dương Chi bạch ngọc (Dương chi ngọc thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm), khuôn mặt kiều nộn như cánh hoa, hai má hơi đỏ ửng, đôi mắt thu thủy tựa như hàm chưa vô vàn tình ý, ấn đương mỹ nhân có nốt ruồi đỏ tươi ướŧ áŧ, khiến cho gương mặt non nớt của cô ba phần thuần, bảy phần mị, đến cô ấy nhìn mà cũng ngây người.
Thẩm Hân đỏ mặt, thầm nghĩ dì Bạch mới thật sự là xinh đẹp với khí chất đại mỹ nữ mà. Cô không thể nào thích diện mạo chính mình, bà ngoại nói đây là gương mặt hồng nhan họa thủy, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhưng lại dễ dàng dây vào thị phu. Làn da được như vậy chính là công lao của bà ngoại, hơn nữa còn do tuổi trẻ.
Bà ngoại từ nhỏ đối với cô khắc nghiệt, yêu cầu ở trường học không được cùng nam sinh thân cận. Việc ăn uống cũng khó khăn như vậy, không cho phép cô ăn bất kỳ đồ ăn vặt nào, thậm chí là kẹo, cũng không được uống đồ uống nào trừ trà hoa.
Ba bữa cơm, bà ngoại lại càng nghiêm khắc. Cô chưa từng ăn cơm hộp, cũng chưa từng ăn ở nhà ăn, càng không ăn đồ ăn ở trường học. Cô mỗi bữa đều là do bà ngoại tự tay làm, mỗi bữa đều phải uống một chén canh. Mặt khác, mỗi ngày cô đều phải tắm bằng sữa bò.
Cô sống như thế mười ba năm, tuy rằng có đôi khi cô cũng không rõ nhưng lại sợ bà ngoại nổi giận thương tâm nên chưa bao giờ trái lời bà.
Nhìn mình trong gương, làn da giống như sữa bò trắng nõn tràn ngập ánh sáng, chắc là do ngày nào cũng tắm sữa bò?
Ngơ ngác một lúc, lại thấy Bạch Tư Oánh cầm đôi xăng đan màu trắng tới, vẫy tay. “Mau tới đây, thay đôi giày này, trông hợp với váy của con đó.”
Cô không muốn làm phật ý cô ấy nên ngoan ngoãn mặc vào. Bạch Tư Oánh lại mang cô vào phòng trang điểm, cầm lấy lược giúp cô chải đầu. Tóc Thẩm Hân dài đến eo, đen dày mà mềm mại, bóng loáng đen nhanh. Đây cũng là kết quả mà bà ngoại nghiêm khắc yêu cầu bảo dưỡng.
Bạch Tư Oánh mở hộp trang điểm, muốn trang điểm cho cô nhẹ nhàng. Cô ấy dùng ngón tay nâng cằm cô lên nhìn một lát, chậm rãi cười, lắc lắc đầu. Làn da cô kiều nộn như thế, đồ trang điểm này lại thành ra dư thừa.
Thẩm Hân ánh mắt mờ mịt nhìn cô ấy. “Dì Bạch?” Bạch Tư Oánh từ hoảng hốt đến hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ luôn mặt cô. “Mặt con không son phấn càng đẹp hơn, cứ để vậy đi.”
Cô ấy giơ tay nhìn đồng hồ, cầm lấy tay cô đi ra ngoài. “Trương thúc thúc con sắp trở lại, chúng ta xuống lầu đi.” Thẩm Hân thấy cô ấy một thân trang phục trắng bình thường, nghi hoặc nói: “Dì Bạch không thay quần áo sao?”
“Đổi làm gì? Vợ chồng già rồi.” Bạch Tư Oánh xua xua tay.
Thẩm Hân hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn chiếc váy xinh đẹp mình đang mặc, trong lòng cảm thấy có điểm nào đó kỳ quái.
7 giờ rưỡi tối, bên ngoài vang lên tiếng xe. Bạch Tư Oánh vốn đang xem tin tức, nghe tiếng lập tức đứng dậy, bắt lấy tay cô đi ra ngoài. “Trương thúc thúc con về rồi, lát nữa thấy thúc thúc con nói ngọt vào nhé, biết chưa? Đừng thẹn thùng như vậy, hào phóng một chút.”
Thẩm Hân có chút bất an gật đầu, mà bàn tay bị Bạch Tư Oánh dùng sức nắm hơi đau.
Xe chạy đến ngoài cửa lớn mới dừng lại. Thẩm Hân quay đầu nhìn Bạch Tư Oánh, biểu tình cô ấy rất kỳ quái, là một loại cười như không cười, có điểm bất an lại có điểm chờ mong rất phức tạp.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu bước xuống. Người đàn ông rất cao, so với cô có lẽ là quá cao khiến cô không thể không ngẩng đầu lên để nhìn, xem chừng gần hai mét. Thân hình hắn thon dài, ngũ quan lạnh lùng, trên mặt không có chút biểu tình nào, đôi mắt lạnh lẽo như băng, nhìn một cái đã thấy sợ trong lòng.
Trương thúc thúc này khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Thẩm Hân. Cô cho rằng dì Bạch ôn nhu như vậy thì chồng cô ấy nếu không phải ôn nhu nho nhã thì chính là nội liễm cơ trí, thế nào cũng không nghĩ là một người đàn ông lãnh khốc như thế.
“Trở lại rồi?” Bạch Tư Oánh tiến lên, giọng nói không có quá nhiều phập phòng, không thấy kinh hỉ. Mà phản ứng của Trương Đạc cũng lạnh lẽo như vậy, một đôi vợ chồng tướng mạo xuất chúng đứng ở đó, giống như đang so xem ai lạnh hơn.
Tay bị người khác nhẹ nhàng kéo xuống, Thẩm Hân vội vàng tiến lên, hô lớn. “Con chào Trương thúc thúc ạ!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trương Đạc dừng trên người cô vài giây, biểu tình trên mặt chuyển biến. Bạch Tư Oánh không ngại cười cười, một bên giúp hắn cởϊ áσ khoác, một bên giải thích nói: “Cô bé này là cháu của một người họ hàng thân thích ở xa, hiện người đó đó qua đời, em liền giữ cô bé lại, chắc anh sẽ không phản đối nhỉ?”
Trương Đạc ngừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hân một giây rồi nhìn về phía Bạch Tư Oánh, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng: “Cô trở nên thiện lương tốt bụng như vậy từ bao giờ vậy?”