An Dật nhận được điện thoại của Lục Khiết khi đang đợi Thư Cẩn trước công ty Thư Cẩn, qua điện thoại, Lục Khiết nói rõ ràng: "Tôi muốn người yêu của tôi gặp cậu, cậu là người bạn quan trọng nhất của tôi, tôi muốn chính thức giới thiệu nàng với cậu một lần, được chứ?"
Tay An Dật đặt lên vô lăng, bất giác xoa xoa rồi mỉm cười đáp: "Mối quan hệ của cậu và nàng đã ổn thỏa rồi? Chà, mấy giờ, ở đâu?" mở cửa kính bước ra, nụ cười trên mặt An Dật càng lớn.
Lục Khiết dừng lại ở đầu dây bên kia, rồi nói: "Hehe, tôi đến nhà cậu được không? Mình muốn gặp Thư Cẩn. Cậu cứ nói tài nấu nướng của nàng thật tuyệt vời,đến lúc đó cho tôi xem tay nghề của nàng nhé? "
An Dật cười "hehe" nói: "Không, tài nấu nướng của Thư Cẩn không được bộc lộ, vợ tôi chỉ nấu cho tôi ăn thôi, sao cậu không kêu Tử Như nấu cho..." Đang trò chuyện thì Thư Cẩn mở cửa lên xe. An Dật quay mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ với Thư Cẩn, và tiếp tục trò chuyện với Lục Khiết...
Một lúc sau, Thư Cẩn nghe thấy An Dật nói: "Thôi, tạm biệt..." liền cúp điện thoại. Thư Cẩn ngồi ở ghế phụ, nhàn nhạt nhìn An Dật.
An Dật chưa khởi động xe ngay, cô nắm lấy tay Thư Cẩn, cười nói: "Lục Khiết hỏi tôi cô ấy và Ôn Tử Như tối mai đến nhà chúng ta ăn cơm, có được không? "
Khóe miệng Thư Cẩn gợi lên một đường vòng cung đẹp đẽ, cười nói: "Nghĩ gì vậy, đương nhiên là hoan nghênh rồi''
An Dật hiểu ra, cô gật gật đầu: "Ừm, tôi biết câu trả lời của cậu mà." Sau đó, cô nhíu đôi lông mày xinh đẹp một cách rối rắm, nói: "Hơn nữa... người ta còn muốn cậu xuống bếp.... "
Thư Cẩn hơi nhướng mày: "Ồ?" Ngập ngừng một chút, nàng đáp: "Hehe, tại sao không. Bạn tốt của cậu là bạn tốt của tôi, chưa kể, tôi với Lục Khiết cũng đâu xa lạ''.
An Dật nắm lấy tay Thư Cẩn, đặt lên môi nàng, hôn nhẹ, có chút nịnh nọt đáng yêu nói: "Thư Cẩn, câu trả lời của cậu thật có hương vị..."
Thư Cẩn vỗ tay, nhỏ giọng nói: "Lái xe đi..." Sau đó, nàng đột nhiên nói thêm, "Rất có hương vị? Hương vị gì vậy?"
Động tác khởi động xe của An Dật đông cứng...... "Đó... chỉ là một hương vị khó tả..." Sau đó, cô khởi động xe, nhìn thẳng về phía trước...
Thư Cẩn nhìn bộ dạng lộ ra vẻ xấu hổ của An Dật, không khỏi bật cười, nhìn bộ dạng xấu hổ của An Dật, khiến tâm tình nàng tốt lên!
Ngày hôm sau, Thư Cẩn cố tình tan làm sớm, An Dật đợi Thư Cẩn nhanh hơn bình thường. Thấy còn lâu Thư Cẩn mới đến giờ tan sở, An Dật ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay hình như cậu về sớm vậy?"
Thư Cẩn vén lại mái tóc đen xõa trước tai, cười nhẹ nói: "Nếu không nghỉ làm sớm đi siêu thị mua một ít nguyên liệu, cậu định dùng gió tây bắc tiếp đãi khách à."
An Dật mở to mắt, đúng vậy, lời của Thư Cẩn rất đúng, ừm, một người phụ nữ khéo nấu mà không có cơm thì thật khó. Vừa lái xe, cô vừa cười nói: "Tôi không nghĩ tới, hehe..."
Cả hai cẩn thận dạo quanh siêu thị rồi bước ra khỏi cổng với thực phẩm phẩm trong túi lớn nhỏ. Thư Cẩn đi bên cạnh An Dật, thấy An Dật hai tay xách đồ, nàng muốn đưa tay ra giúp cô cùng xách. Nhưng An Dật bước tới một bên khi Thư Cẩn đưa tay ra, nhẹ giọng nói: "Không sao, tôi xách được rồi. Xe ở ngay phía trước, tôi xách lại đó..."
Thư Cẩn sững sờ một lúc, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của An Dật, bất lực mỉm cười, ngốc, được rồi, tùy ý cậu... Thật sự, Thư Cẩn không còn nghĩ đến việc giúp An Dật nữa, chỉ đi theo An Dật, đi bên cạnh cô. Thư Cẩn đau lòng khi An Dật phải mang những thứ đó một mình, nhưng nàng cũng hiểu ý định của An Dật là không muốn nàng mang chúng. Nàng yêu An Dật cũng giống như An Dật yêu nàng, trong những lúc này, nếu An Dật muốn thể hiện hành động của mình, nàng sẽ học cách thỏa hiệp và làm cho An Dật cảm thấy hạnh phúc. Tất nhiên, khi gặp những biến cố lớn, Thư Cẩn sẽ không cho phép An Dật một mình gánh vác.
Khi bữa tối nấu được một nửa, chuông cửa nhà An Dật vang lên, tiếng chuông vang lên vô cùng nhanh chóng. Thư Cẩn đang ở trong bếp với biểu ngữ giúp đỡ, nhưng An Dật, người thực sự đang gây ra hỗn loạn, nghe thấy tiếng chuông và vội vã chạy ra mở cửa. Khi cô mở cửa, điều đập vào mắt cô là khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Lục Khiết.
"Này, tôi đây nè, ừm, như tôi đã nói, tôi đưa... Bạn gái của tôi, Ôn Tử Như, đang ở đây, ừm, con gái xinh đẹp bên cạnh tôi..." Khi vừa thấy An Dật, Lục Khiết liền nói
An Dật xấu hổ, cô muốn khiển trách cô ấy tại sao lại nhấn chuông của nhà mình không đúng nhịp và khó hiểu như vậy, nhưng nghe thấy lời mở đầu của Lục Khiết, An Dật cảm thấy mình không nên nói tiếp nên lời.
Ngược lại Ôn Tử Như lại bình tĩnh khác thường, nàng cười lý trí nhìn An Dật: "Xin lỗi, cuộc gặp lần trước quá gấp gáp không nhìn rõ. Bây giờ nhìn thấy em, em thật xinh đẹp, đáng yêu như Lục Khiết." Tử Như miêu tả. "Nụ cười của nàng nhẹ nhàng, vừa phải, với một giọng điệu hơi nhanh, khiến mọi người cảm thấy gần gũi mà không có lý do.
An Dật tỉnh táo lại, cười nói: "Tử Như, cứ nói chuyện ngoài cửa như thế này à? Mời hai người vào nhà..." Sau đó, cô hào phóng mời hai người vào cửa, đóng cửa lại rồi xoay người, An Dật nói, nhìn thấy Lục Khiết cười với mình, cô ấy cười rất vui vẻ, cô ấy thực sự hạnh phúc.
Cả ba đang trò chuyện trong phòng khách, Thư Cẩn mang nước ra cho họ và nói: "Các món ăn gần như đã xong, chúng ta có thể ăn tối rồi..." Ôn Tử Như đứng dậy và kêu gọi đi vào bếp để giúp đỡ. Thư Cẩn cười nói: "Thật ngại khi yêu cầu khách đợi đồ ăn trong tình trạng bụng đói, lại càng ngại hơn khi để khách phụ mình làm..."
Ôn Tử Như cười nhẹ: "Vội vàng đến là đã quấy rầy rồi, lại còn phiền em xuống bếp như thế này, thật ngại...''
Lục Khiết cười nói: "Lời nói của các cậu rất khách sáo...... Thật ra, lời nói của tôi cũng rất khách sáo, chính là - không cần khách khí, không cần phải khách khí...". "
Nghe đến đây, An Dật không khỏi bật cười, quả thực rất "khách khí". Nhưng, có những lúc Lục Khiết sẽ thực sự điều chỉnh bầu không khí làm cho mọi người có tâm trạng dễ chịu hơn
Thư Cẩn và Ôn Tử Như nhìn nhau cười, không còn khách sáo với nhau nữa, cùng nhau bước vào bếp.
An Dật mở TV lên đổi nhiều kênh, đều là phát sóng tin tức, An Dật thỏa hiệp, trầm giọng nói, quay đầu nói chuyện phiếm với Lục Khiết. "Lục Khiết, cậu nãy giờ vẫn luôn cười, tâm tình tốt lắm à?"
Lục Khiết trợn tròn mắt, cái này hoàn toàn không có gì để hỏi, bởi vì câu hỏi này hoàn toàn là vô nghĩa. Nhưng hôm nay tâm trạng tốt nên không thèm đếm xỉa đến An Dật: " Đương nhiên rồi. Tử Như đáp ứng sẽ đến gặp cậu. Không ngờ lại như vậy, tưởng nàng sẽ từ chối. Chao ôi, cậu không hiểu sự phấn khích của tôi đâu. "
An Dật lắc đầu: "Đương nhiên là tôi hiểu." Có lần Thư Cẩn hứa sẽ để An Dật tiết lộ chuyện tình cảm của họ với Trình Oánh và Lục Khiết, tâm trạng của cô nhất định cũng giống như Lục Khiết, làm sao nàng không hiểu được An Dật. suy nghĩ một lúc và hỏi, "Cậu với Tử Như có hạnh phúc không?"
Đây là câu hỏi vô nghĩa thứ hai, Lục Khiết thầm than trong lòng. "Tất nhiên."
"Vậy... cậu... đã bao giờ nghĩ đến tương lai chưa?" Thực ra An Dật không muốn nhắc đến chủ đề hơi nặng nề này trong bầu không khí vui vẻ này, nhưng cô cảm thấy trong tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện một số vấn đề., Có lẽ đã quá muộn để nói về nó, tốt hơn là hãy cho Lục Khiết một mũi tiêm bây giờ.
Nụ cười của Lục Khiết rõ ràng là thu hẹp lại, cô dừng lại một lúc rồi đáp: "Đương nhiên là tôi đã nghĩ tới, sẽ nói cho mẹ tôi biết, tôi sẽ thành thật mà ở bên Tử Như lâu dài."
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe môi An Dật, cô nhẹ giọng hỏi: "Vậy, nàng đã nghĩ đến tương lai chưa? Ừm, sau khi ở bên cậu..." Cô ấy, đương nhiên là muốn nói đến Ôn Tử Như.
Khi được hỏi câu hỏi này, Lục Khiết rõ ràng không còn tự tin như trước, cô dừng lại một lúc lâu rồi mới trả lời: "Đúng vậy, nàng nói, chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến một ngày chúng ta đều mệt mỏi. Chúng ta sẽ không mệt mỏi đâu nên chúng ta sẽ luôn bên nhau... "Nói xong, cô ấy lặp lại như đang thuyết phục chính mình:" Thôi thì chúng ta sẽ luôn bên nhau... "
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Khiết, An Dật hiển nhiên có chút do dự không rõ, nhưng cô không đành lòng tiếp tục hỏi, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, nếu cô tiếp tục hỏi, có lẽ cô đã làm chuyện không tốt.. Nụ cười của cô trở nên rạng rỡ hơn, giọng cô to hơn một chút, cô nói với Lục Khiết, "Hai người sẽ luôn ở bên nhau!" Đây là lời khẳng định cho những gì Lục Khiét đã nói và khiến Lục Khiết cảm thấy thoải mái. Đôi khi khả năng thuyết phục của chính con người luôn hơi bất lực, nhưng nếu ai đó đứng lên và khẳng định một lần nữa, thì cô sẽ trở nên vô cùng thuyết phục.
Vẻ mặt của Lục Khiết cũng tăng lên: "Ừm, đúng vậy!"
"Tôi và Thư Cẩn sẽ luôn nhìn về phía cậu, ủng hộ và chúc phúc cho cậu. Cậu đừng bao giờ lặp lại những sai lầm mà tôi đã gây ra với Thư Cẩ, hãy trân trọng từng phút từng giây ở bên nhau, tin tưởng và quan tâm nhau, đúng không?"
"Đúng." Câu trả lời là khẳng định, nhưng câu sau đột nhiên thay đổi, đầy khinh thường và giễu cợt: "Cậu cho rằng ai cũng ngốc như cậu, cũng không biết quý trọng, một người tốt như Thư Cẩn, suýt nữa thì cậu đã bỏ lỡ nó... "
An Dật tức giận, nhưng nghĩ lại, hôm nay cô dẫn người yêu đến làm khách, không thèm đoái hoài nữa. Chịu không nổi, nên cô cười với Lục Khiết như không cười, lại cười, Lục Khiết đang cười thì bối rối.
Lục Khiết giương cờ trắng đầu hàng: "Ôi, cậu cười quá đáng sợ, không cần làm tôi sợ hãi như vậy chứ?" Nói xong không nhịn được cười ra tiếng. An Dật nhìn nó rồi bật cười.
An Dật cảm thấy rằng một số người và bạn bè có tính cách bổ sung cho nhau, và một số người và bạn bè có tính cách giống nhau, trong khi tính cách của cô và Lục Khiết có phần giống nhau, có chút bổ sung cho nhau lại có phần bất đồng với nhau. Lục Khiết có vẻ ngoài hơi trẻ con, nhưng đôi khi cô ấy rất trưởng thành, ngược lại, cô ấy trông trưởng thành, nhưng đôi khi lại rất trẻ con. Sau khi nghĩ lại, thật ra tính cách của mỗi người đều như vậy, giống nhau có chút khác biệt, việc cô và Lục Khiết có thể trở thành bạn tốt của nhau có thể là do tính cách của họ, họ có thể rất tốt với nhau, họ có thể làm cho nhau cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, An Dật lại nghĩ đến Thư Cẩn, tính cách của Thư Cẩn là như thế nào, tóm lại có lẽ chỉ có hai chữ: nặng nề! Thỉnh thoảng có thể ôn nhu mê người, thỉnh thoảng cũng có thể lạnh lùng đến đau lòng. Nàng có một chút dễ thương, nhưng phần lớn thời gian nàng trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Nàng hơi mạnh mẽ, nhưng thỉnh thoảng đáp trả đúng lúc để cô cảm thấy thoải mái. Ở trường trung học, Thư Cẩn ban đầu đã có được những tính cách này, và bây giờ Thư Cẩn đã thể hiện đầy đủ những tính cách đó. Điều khác biệt là khi đó, cô đôi khi không biết quý trọng và khiêm tốn, luôn để Thư Cẩn bao dung cô ấy thì bây giờ, đã đến lúc học cách yêu thương và khiêm tốn với Thư Cẩn
Mùi thơm từ phòng bếp lặng lẽ xâm nhập vào mũi An Dật, khiến An Dật không khỏi hít thở thêm mấy hơi. Cô đứng dậy và sải bước vào bếp. Cô không giỏi nấu nướng và nấu ăn, tuy nhiên, cô tương đối tốt trong việc phục vụ và dọn bàn. Trên thực tế, sự kết hợp này rất tốt trong một gia đình, An Dật thầm nghĩ