Mới đầu Lục Phong Thanh vô cùng khϊếp sợ, sau đó thì cả người đều rét run.
Bảo vệ đuổi theo lôi cậu học sinh ném bong bóng nước đi, khắp người Mạc Nguyệt Lãng tỏa ra sát khí tiến tới, hiển nhiên là muốn tới bắt người, nhưng xung quanh có không ít người tụ tập, dường như hắn không muốn để Lục Phong Thanh ở lại đây, nên quay về, dắt tay Lục Phong Thanh, trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
Lục Phong Thanh xanh mặt đi theo Mạc Nguyệt Lãng đến bên xe, Mạc Nguyệt Lãng mở cửa ghế phó lái, nói với cậu: "Lên xe đi.''
Lục Phong Thanh không cử động, cậu chậm rãi hít một hơi, gian nan từ chối: "Người tôi bẩn."
"Lên xe!" Mạc Nguyệt Lãng gầm nhẹ, bắt lấy cánh tay Lục Phong Thanh, không nói gì nhét cậu vào xe.
Lục Phong Thanh vẫn không nhúc nhích ngồi đó, trong lòng vừa khó chịu vừa tủi thân, cậu đã như vậy, sao Mạc Nguyệt Lãng còn hung dữ với cậu nữa cơ chứ?
Sau khi Mạc Nguyệt Lãng lên xe thì gài dây an toàn cho Lục Phong Thanh, sau đó không nói gì nữa đưa cậu đến khách sạn bên cạnh phim trường.
Sau khi nhận phòng, lên lầu, Mạc Nguyệt Lãng đưa Lục Phong Thanh đến trước cửa nhà tắm, lúc này biểu tình trên mặt mới dịu đi đôi chút. Hắn nhìn Lục Phong Thanh: "Cậu đi tắm trước đi, tôi sẽ xử lý chuyện này."
Lục Phong Thanh không có biểu cảm gì gật đầu, chờ Mạc Nguyệt Lãng đi ra ngoài, cậu chầm chậm cới quần áo, dường như ngay cả nâng tay đã cảm thấy mệt mỏi.
Độ ấm vừa phải của nước cũng không giảm bớt được sự mệt mỏi của Lục Phong Thanh, tuy rằng trên người cậu không có vết thương gì, nhưng trong lòng còn khó chịu hơn.
Câu nói kia của cậu học sinh không ngừng quanh quẩn bên tai cậu, như là thần chú làm cậu choáng váng, đau đầu.
"Mày là kẻ thứ ba, không xứng với anh chúng tôi!"
Đúng vậy, chính cậu biết mình không xứng, nhưng nếu từ miệng người khác nói ra, đặc biệt là những người yêu thích Mạc Nguyệt Lãng, lại khiến cho người khác khó chịu như thế?
Cậu không phủ nhận, cậu thật sự có một tia ảo tưởng với Mạc Nguyệt Lãng, nhưng chỉ có vẻn vẹn một tia, không có gì hơn. Nếu cộng tổng thời gian cậu ảo tưởng không thực tế lại với nhau, nhiều lắm chỉ có năm giây, gần như có thể xem nhẹ.
Nhưng mà năm giây này dường như đã phạm phải lỗi lớn, thế nên cậu mới gặp phải chuyện như vậy.
Trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, không phải vì bị người khác chán ghét, mà do cậu hoàn toàn hiểu rõ sự thật, cậu chỉ là một người bình thường, có một hố sâu không thể vượt qua được những người ưu tú.
Lục Phong Thanh ở trong nhà tắm, tắm rửa rất lâu, đến khi cả người đều bị đau vì chà xát mạnh, cậu mới chậm rãi tắt nước. Trong nhà tắm không có áo choàng tắm, cậu đành phải lấy khăn tắm quấn nửa người dưới.
Bên ngoài nhà tắm truyền đến tiếng Mạc Nguyệt Lãng nói chuyện điện thoại, lúc cao lúc thấp, không nghe rõ nội dung, nhưng theo ngữ khí của Mạc Nguyệt Lãng, hắn thật sự tức giận.
Lục Phong Thanh không muốn ra ngoài, vừa ra ngoài là phải đối mặt với Mạc Nguyệt Lãng, đối mặt với chuyện vừa nãy, nhưng mà bây giờ ngay cả nói chuyện thôi cậu đã cảm thấy phải cố gắng.
Nếu cậu có thể dịch chuyển trong chớp mắt thì tốt rồi, như vậy cậu không cần phải đối mặt với Mạc Nguyệt Lãng, trở lại căn phòng nhỏ của mình, gắt gao khóa cửa lại, tự mình chịu đựng sự khó chịu trong lòng.
Dường như Mạc Nguyệt Lãng chú ý tới tiếng nước trong nhà tắm đã tắt, hắn tắt điện thoại đến cạnh cửa, gõ gõ cửa: "Tắm xong rồi sao?"
Lục Phong Thanh không nói gì, lại giống như đà điểu vùi đầu xuống cát. Cậu không muốn nói chuyện với Mạc Nguyệt Lãng, chỉ muốn ở một mình.
Nhưng mà ý mình không bằng ý trời, cửa nhà tắm bị mở ra, Mạc Nguyệt Lãng đến bên bồn rửa tay, nhìn thấy cơ thể ửng đỏ của Lục Phong Thanh, nhíu mày hỏi: "Em có khỏe không?"
Lục Phong Thanh trầm mặc không lên tiếng, xoay đầu qua chỗ khác, không muốn trả lời.
Giọng điệu Mạc Nguyệt Lãng bất đắc dĩ, nâng cổ tay Lục Phong Thanh lên, nhẹ nhàng mơn trớn làn da rướm máu, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"
Sao có thể không đau được, da đã bị chà mất một tầng rồi.
Lục Phong Thanh rút cổ tay lại, lạnh lùng trả lời: "Không đau."
Mạc Nguyệt Lãng không nói nữa, tầm mắt đảo qua làn da cậu, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
Làn da Lục Phong Thanh thực sự trắng, như vải vẽ không nhiễm một hạt bụi nào, nhưng bị chà xát đến ửng đỏ, sau đó nhưbiến thành bức tranh trừu tượng, khó chủ động lộ ra sắc thái tình ý.
Cậu bị nhìn đến mất tự nhiên, rời khỏi nhà tắm, nhỏ giọng nói: "Tôi không có quần áo."
Mạc Nguyệt Lãng đi theo phía sau Lục Phong Thanh, lấy điện thoại gọi điện. Lục Phong Thanh nghe thấy hắn gọi người mang quần áo đến đây, sau đó không biết nói gì, hắn nhìn lướt qua nửa người dưới của Lục Phong Thanh, báo size M.
Lục Phong Thanh còn chưa mặc quần áo, đương nhiên qυầи ɭóŧ bị ướt cũng vậy.
Nhìn phản ứng của Mạc Nguyệt Lãng hẳn là báo kích cỡ quần của cậu, cậu càng không được tự nhiên, vì thế đi đến bên cạnh bàn học, kiểm tra camera.
Cũng may camera được treo trước ngực nên không bị ướt, điện thoại đặt trong túi quần cũng may mắn thoát chết. Xem như là may mắn trong chuyện xui xẻo.
Thật ra camera có bị hư hay không nhìn qua đã biết, nhưng sau khi kiểm tra camera cậu cũng không làm gì khác, vẫn chưa buông máy ra, hai mắt không có tinh thần xem ảnh.
Cậu muốn tìm gì đó để làm, chỉ cần không phải đối mặt với Mạc Nguyệt Lãng thôi là được.
Lục Phong Thanh không thể xử lý tốt tình huống đột phát, cậu có khuynh hướng chờ đợi, chậm rãi tiêu hóa cảm xúc. Bây giờ trong phòng có người khác, ngược lại còn làm cậu không thoải mái.
Hắn biết tâm trạng cậu không tốt, không có ai sau khi trải qua chuyện này mà vẫn thản nhiên được.
"Tôi gọi bạn nhờ mang quần áo sang đây." Mạc Nguyệt Lãng đến bên cạnh Lục Phong Thanh, nhìn cậu nói, "Cậu ta sẽ đến trong nửa tiếng."
Lục Phong Thanh không trả lời, vẫn cúi đầu, máy móc nhấn phím máy ảnh.
Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày, lấy camera trong tay Lục Phong Thanh để sang một bên, sau đó xoay người cậu đối mặt với mình. Hắn hơi cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Giận tôi à?"
Lục Phong Thanh chưa bao giờ được nghe giọng điệu nói chuyện này của Mạc Nguyệt Lãng. Vừa giống thăm dò, cũng giống như muốn dỗ dành, thậm chí còn có vẻ cẩn trọng.
Cậu không ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng dừng ở ngực Mạc Nguyệt Lãng, vẫn giữ tư thế đó lắc lắc đầu.
Cậu không giận Mạc Nguyệt Lãng, thậm chí cũng không giận cậu học sinh kia, cậu không nên chiếm vị trí không thuộc về mình. Cậu cảm nhận được sự bất lực của mình, giống như bị té xuống biển rộng mờ mịt vô tận, còn có bàn tay dìm cậu xuống.
"Vì sao không để ý đến tôi?" Mạc Nguyệt Lãng hỏi.
Lục Phong Thanh chậm rãi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Mạc Nguyệt Lãng.
Khoảng cách của hai người thật sự rất gần, có thể nhìn thấy gương mặt Mạc Nguyệt Lãng trong ánh mắt của Lục Phong Thanh, nhưng lại có vẻ xa xôi.
Quả nhiên không nên đυ.ng mắt với người đàn ông có ngoại hình một trăm điểm, cho dù không có ý gì.
Lục Phong Thanh hé miệng, thanh âm khô khốc hỏi: "Tôi có thể... Không giả làm bạn trai anh nữa được không?"
- ------
Mạc tử: Đương nhiên không thể.