Dưới ánh trăng trong veo, chàng trai trẻ nhắm đôi mắt, lặng im nằm ghé vào bên bể nước nóng.
Chàng trai nghiêng mặt tựa lên cánh tay, tấm lưng nhuốm đầy vệt nước.
Chúng chảy lượn theo xương cánh bướm thành đường hoa văn trong suốt, giao triền rồi loang lổ, tựa như hình xăm thoắt ẩn, thoắt hiện vẽ bởi màu của nước.
Lục Trường Đình đứng sững ở đó, chợt chẳng phân biệt được rõ đây là mộng hay là thật.
Lúc hắn đang phân tâm, Thẩm Lệ mở mắt, nhướng mày cười với hắn, trông thu hút và quyến rũ một cách thầm lặng.
Hắn như thể bị đầu độc, nhấc bước đi tới.
Cạnh bể nước nóng có bậc thang, hắn vừa đứng lại đã bị Thẩm Lệ kéo xuống.
Thân hình nóng rực của chàng trai trẻ dán vào, quấn quít lấy người hắn giống như loài thực vật thủy sinh vươn mình nơi hoang dại, sán đến hôn hắn.
Bàn tay nghịch ngợm cởi khuyu áo, lột ra từng thớ cơ bắp tuyệt đẹp.
Lục Trường Đình khẽ thở dốc, dồn người ta vào cạnh bể nước nóng, dùng bụng ngón tay vuốt ve từng chút dọc theo sống lưng đến vùng eo, đặt môi hôn bên tóc mai ẩm nước, cắn nhẹ vành tai chàng trai.
“Vội gì chứ.”
Những nhịp thở nóng bỏng hòa cùng nước suối ấm áp, Lục Trường Đình đưa tay nắm lấy thứ đang cương cứng của em, liếʍ hôn đôi môi nọ.
Vành tai kề tóc mai.
Dươиɠ ѵậŧ của Lục Trường Đình cương lên, chọc giữa khe bắp đùi Thẩm Lệ, vừa cứng vừa nóng.
Lòng bàn tay lên xuống kia vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, ghẹo Thẩm Lệ đến mức khó tự kiềm chế.
Thẩm Lệ còn thở dốc mạnh hơn cả hắn, kɧoáı ©ảʍ tê dại lan tràn từ xương cụt đi khắp cơ thể, hai gò má đỏ thấu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, thắt lưng chủ động đưa đẩy, cạ nhẹ dươиɠ ѵậŧ đằng sau.
Tóc mai dán vào đuôi mắt em ướt hồng, quyến rũ tựa bông đào mơn mởn ngày xuân.
Cái nhìn nghiêng quyến luyến của em dụ cho nhịp thở Lục Trường Đình vừa nặng nề vừa dồn dập: “Anh vào nhé.”
Chưa đợi câu trả lời của Thẩm Lệ, dươиɠ ѵậŧ cương to chặn dưới miệng huyệt đã thọc xuyên vào trong đầy mạnh mẽ và cứng rắn.
Yết hầu Thẩm Lệ căng chặt, em cắn môi, không kêu ra tiếng.
Môi lưỡi mềm mại quậy tan những tiếng thở gấp vụn vỡ thành hồ nước xuân, dươиɠ ѵậŧ được người nuông chiều, sóc lên sục xuống.
Đầu lưỡi liếʍ hôn bịn rịn, để lại dấu răng nông và ngấn đỏ mập mờ.
Tóc mai bên thái dương Lục Trường Đình mướt mồ hôi, ngắm đuôi mắt em ưng ửng, hắn nâng tay che lại đôi mắt ấy, cúi người xuống hôn em: “Mau gọi đi.”
Giọng nói xen ý dỗ dành lẫn gạt lừa: “Ngoan nào.”
Người Thẩm Lệ nhũn cả ra, tiếng thở vẫn dồn dập, rên lên trong đè nén.
Cơ thể toàn mồ hôi, lại còn ngâm mình trong nước, chẳng phân biệt nổi, gì cũng chẳng rõ nữa rồi.
Em bỗng nhắm chặt đôi mắt, nuốt yết hầu, cất giọng hơi khàn: “Anh trai nhỏ ơi… Ưm… Chậm, chậm chút.”
Tiếng thở dốc vỡ tan giữa từng cú thúc, Lục Trường Đình cục lên: “Anh trai nhỏ là ai? Thẩm Lệ, em nhìn anh.” Hắn vốc nước tưới lên khuôn mặt ráng đỏ của Thẩm Lệ, giọng khàn tệ, “Anh là ai?”
Thẩm Lệ mở mắt nhìn hắn, chẳng hiểu sao đột nhiên hắn lại gắt gỏng.
Em không nhịn được bèn cắn môi, đến suy nghĩ trong đầu cũng bị thúc cho bằng vụn, bằng vỡ, chỉ gọi đi gọi lại “Anh trai nhỏ ơi”.
Đến tận cuối cùng, Lục Trường Đình vẫn không nghe được một câu gọi tên hắn.
…
Ánh nắng trải từ ban công vào trong phòng, điểm sắc ấm áp.
Tiếng chuông báo thức vang lên réo rắt, chẳng biết người đàn ông nằm trên giường mơ thấy gì mà đầu mướt mồ hôi, tóc trước trán cũng ẩm, rủ tán loạn.
Hắn mở mắt, cảm giác được sự dính dớp giữa hai chân, nhớ lại tình cảnh trong mộng, chống tay ngồi dậy, chửi một câu đầy bực dọc: “Mẹ nó.”
Hắn không biết nên hình dung cơn mơ này thế nào nữa, mộng xuân à? Hay ác mộng?
Nếu giấc mơ này chỉ có hắn và Thẩm Lệ, thì đương nhiên là mộng xuân.
Chỉ có điều cứ thừa một người không liên quan, thành ra khác gì ác mộng đâu…
Có lẽ trong tiềm thức, hắn vẫn luôn canh cánh về “anh trai nhỏ” của Thẩm Lệ nên mới mơ một giấc hoang đường đến thế.
Lục Trường Đình kìm lại cảm xúc trong lòng, tắt chuông báo thức, mở Weixin gửi cho Thẩm Lệ cái tin “Chào buổi sáng” rồi đứng dậy lấy quần áo sạch, vào nhà tắm.
Đến khi hắn tắm xong, ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi nhà, tài xế đã đợi trên xe gần nửa tiếng.
Hắn kéo cửa sau, ngồi vào xe, chỉnh tư thế cho thoải mái xong xuôi mới mở trang cá nhân lên đọc bình luận.
Bài hắn đăng đêm qua hạn chế người lớn và họ hàng, nhưng để công khai cho bạn bè và anh chị em thân thiết trong nhà.
Giờ này mọi người cũng lục tục dậy, bình luận toàn lời chúc phúc và hô hào kêu hắn dẫn người về nhà.
Ngồi trên xe rảnh rỗi, tâm trạng hắn tốt đâm ra trả lời hết đống bình luận, còn gửi riêng lì xì cho Lục Trường Ngâm với Lục Trường Ca, nhắc hai đứa đừng nói trước với gia đình.
Với vai trò một tay hóng chuyện cừ khôi có tiếng, Lục Trường Ngâm đã biết chuyện hắn với Thẩm Lệ từ đời nào qua lời Lục Trường Tự kể rồi.
Mỗi tội là trước kia cô ở trong đoàn phim nên không quan tâm sát nút tình hình chuyện yêu đương của anh trai được.
Giờ đóng máy về nhà nghỉ ngơi, Lục Trường Đình cũng theo đuổi người ta đến tay, lúc này không hỏi thì còn lúc nào nữa.
Thế là Lục Trường Đình ngồi trên xe ăn đủ trăm câu hóng chuyện của Lục Trường Ngâm, vừa bất lực, vừa buồn cười.
Tám chuyện với Lục Trường Ngâm dọc đường, hắn vứt luôn giấc mơ đêm qua ra sau đầu.
Cả người Thẩm Lệ treo trên đầu quả tim hắn kìa, cảm giác vui sướиɠ khi được bên nhau đến giờ vẫn chưa vơi tẹo nào đây.
Bởi vậy mà nhân viên trong tập đoàn nhà họ Lục nhạy bén phát hiện ra rằng: Hình như hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc trẻ tuổi cực kỳ tốt.
Nhóm trò chuyện hệt như đám chim sẻ tụ hội buổi sớm, mỗi người một câu rõ náo nhiệt.
“Tôi lấy thị lực sắc sảo của mình ra bảo đảm, hôm nay lúc tổng giám đến công ty có cười!”
“Lúc tôi gặp sếp tổng trong thang máy, ảnh cười thật đó! Cả làng tin tôi!”
“Quý cô cứ bịa tiếp đi.”
“U là trời, tôi vẫn ổn lắm, sếp cười làm trái tim tôi tan chảy thôi.”
“Các chị em tỉnh lại đi, mới sáng sớm đừng có mơ mộng nữa.”
“Hình như hôm nay trông tâm trạng sếp tốt thật á.”
“Thật hả, chút nữa tôi phải đưa tài liệu đến phòng sếp để xin chữ ký, lòng hoảng hốt lo sợ quá.”
Vạn Thanh ra khỏi văn phòng sếp, nhìn các thể loại bàn tán trong nhóm trò chuyện, cười tít mắt gõ: “Đừng sợ làm gì, nay tâm trạng sếp tốt lắm.”
Cậu tự rót cho mình ly cà phê, vừa khuấy vừa thêm đường, nghĩ bụng, nếu bữa nào tâm trạng Lục Trường Đình cũng vui thế này, chắc mẩm chỉ số hạnh phúc của nhân viên tập đoàn nhà họ Lục sẽ lên tằng tằng cho xem.
Lục Trường Đình chẳng hay biết gì về cái nhóm trò chuyện láo nháo kia, bận bịu công việc cả ngày.
Gần đến giờ tan tầm, bàn hắn vẫn còn mấy xấp báo cáo với tài liệu kế hoạch chưa xem xong.
Hắn đứng dậy dãn người, đang định gọi đồ ăn ngoài thì thấy khuông trò chuyện với Thẩm Lệ trong Weixin báo chấm đỏ có tin mới, phút chốc mọi mỏi mệt giảm hẳn.
[Tên bán rượu: Chào buổi trưa.]
[Tên bán rượu: Em dậy rồi nè.]
[Tên bán rượu: Hôm nay trời đẹp thật.]
[Tên bán rượu: Hầy, tủ lạnh ở nhà hết đồ ăn rồi, xem ra chiều em phải đi siêu thị một chuyến.]
[Tên bán rượu: Chiều nay em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn làm hơi nhiều món, hay em đóng hộp mang qua công ty cho anh nhé.]
[Tên bán rượu: Em đưa đồ xong là đi liền, không phiền anh làm việc đâu.]
[Tên bán rượu: Anh vẫn đang bận hả?]
Lục Trường Đình đọc xong tin nhắn, đẩy cửa văn phòng xông thẳng ra ngoài.
Thẩm Lệ cứ cách một lúc mới nhắn tin.
Buổi chiều hắn mở hợp, để di động ở chế độ im lặng, họp xong thì bận mãi nên tin chưa đọc mới tích nhiều như vậy.
Tin nhắn cuối cùng đến từ mười phút trước, cũng chẳng biết Thẩm Lệ có đến công ty hắn không.
Hắn gọi di động cho Thẩm Lệ, chuông mới rung một tiếng đã nối máy.
“Alo?”
“Thẩm Tiểu Lệ, em ở đâu đấy?”
“Em đang dưới lầu đây.” Thẩm Lệ nhìn đồng hồ treo tường, vốn định đến giờ tan tầm nếu Lục Trường Đình vẫn chưa trả lời tin nhắn thì sẽ gọi điện, còn mấy phút nữa kim giờ trên đồng hồ mới đến năm rưỡi.
“Đợi anh chút nhé.” Hắn vào thang máy chuyên dụng, nhấn số tầng, nhìn chằm chằm con số đang nhảy, vội quá đi mất.
Thẩm Lệ không hẹn trước nên lễ tân không dám tự ý để y qua cửa an ninh, chỉ đành mời y ra khu nghỉ chân ở sảnh lớn ngồi.
Y cũng chẳng thấy sao, chơi di động một hồi gϊếŧ thời gian, điện thoại của Lục Trường Đình đã đến rồi.
Nhân viên lễ tân là một cô gái khá xinh, tuổi hẵng còn trẻ, đang vừa trộm trốn việc lướt tin nhắn trong nhóm, vừa đợi đến giờ tan làm.
Cô gái vô tình ngẩng đầu lên, thấy vị sếp trẻ tuổi của họ đi ra từ thang máy, rẽ đám người ồ ạt tan tầm đúng giờ, đi thẳng về phía khu nghỉ chân.
Chàng trai trẻ ngồi đó cũng đứng dậy, mặt mày điển trai rạng rỡ hẳn lên, nhất thời làm cô sững cả người.
Cô nhớ đến chuyện hôm nay mọi người thảo luận và đoán mò nguyên nhân khiến tâm trạng sếp tổng tốt lạ kỳ, đột nhiên cảm thấy mình biết đáp án rồi.
“Sao không gọi cho anh.” Đến một ánh mặt dư thừa Lục Trường Đình cũng chẳng chia cho cô gái lễ tân, hết sức tự nhiên vươn tay nhận hộp cơm giữ nhiệt nhiều tầng, tay còn lại nắm chặt lấy người ta.
“Đang ở công ty mà…” Thẩm Lệ vô thức giãy ra.
“Ở công ty thì sao nào.” Lục Trường Đình nhìn y, bật cười, “Em đã tự dâng đến cửa còn muốn giấu diếm à?”
Thẩm Lệ chỉ đành cúi đầu, bước nhanh theo hắn vào thang máy.
Chơ cửa thang máy đóng lại, y mới thả lỏng tâm tình: “Ảnh hưởng không tốt đâu.”
“Có gì mà ảnh hưởng không tốt.” Lục Trường Đình chẳng để ý, “Cái đám hội đồng quản trị ấy phiền phức đến mức mấy ngày nay anh sứt đầu mẻ trán.
Tốt nhất là bọn họ làm to chuyện đến chỗ ông Ba, đổi người khác lên làm tổng giám đốc, anh mới có thời gian đi hẹn hò với bạn trai.”
Vốn hắn chẳng hứng thú gì với sản nghiệp của gia đình, ông Ba chọn hắn thành người quản lý chuyện làm ăn, hắn cũng dốc hết sức lo liệu, xử lý.
Cơ nghiệp ông cha truyền lại chia cổ phần cho bốn gia đình, mỗi nhà cũng tự kiếm được tiền riêng.
Hắn tự thấy bản thân ngửa mặt lên trời mà không hổ, cúi đầu đối với người mà không thẹn, ngồi trên vị trí này luôn đặt quyền lợi chung lên nhu cầu cá nhân.
Giờ cả chuyện tình cảm cũng chẳng được thẳng thắn vô tư trước mặt người khác, thì còn nghĩa lý chi nữa.
Giờ phút này Thẩm Lệ trông thấy bóng dáng thiếu niên phóng khoáng trên người anh.
Dù cho bao năm qua đi, Lục Trường Đình vẫn thủy chung một tâm hồn khoáng đạt, không mê phú quý, chẳng ham quyền uy.
Đôi mắt y lan tràn dịu dàng, nắm chặt lại bàn tay Lục Trường Đình, mười ngón bện chặt.
Tiếng “ting” cửa thang máy vang lên, Lục Trường Đình và Thẩm Lệ chạm mặt Vạn Thanh đang thu gọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Vạn Thanh khôn khéo, chỉ lịch sự nhìn Thẩm Lệ một cái, tầm mắt liếc đến hai bàn tay nắm chặt, thoáng chốc kịp kìm xuống: “Chào sếp Lục.”
“Ừ.” Lục Trường Đình đáp, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, dặn dò cậu, “Bảo với lễ tân là về sau anh Thẩm đến tìm tôi thì không cần báo hẹn trước, cứ mời lên văn phòng luôn.”
“Vâng.” Tuy Vạn Thanh chưa biết tên Thẩm Lệ, nhưng trong lòng đã xếp “anh Thẩm” – người trông có quan hệ rất không bình thường với Lục Trường Đình, vào chung hàng với các vị như Lục Trường Tự và Lục Trường Ngâm.
Lục Trường Đình gật đầu, tỏ vẻ hài lòng: “Vậy cậu tan làm trước nhé, khoảng thời gian này vất vả nhiều rồi.”
Vạn Thanh cúi đầu càng thấp hơn, chẳng biết có phải do anh Thẩm đang ở đây hay không, đột nhiên ngài sếp tổng của chúng ta nổi lòng thương cấp dưới, lại còn bình dị dễ gần quá thể.
Quen với vẻ nghiêm nghị và tác phong quyết liệt của sếp Lục rồi, giờ đối mặt một sếp Lục thế này, cậu hết sức lo sợ, thật đấy…
Lời tác giả
“Ngửa mặt lên trời mà không hổ, cúi đầu đối với người mà không thẹn.” – Trích từ “Tận tâm thượng”, tác giả Mạnh Tử.