Thoát thân ra từ hội trường, từ dưới gầm piano chen chúc chật chội, từ bầu không khí mập mờ riêng tư, Lục Trường Đình lẫn Thẩm Lệ cùng thả lỏng một hơi, đồng thời cũng thấy hụt hẫng như vuột mất thứ gì.
Cả hai nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được, bật cười.
“Không ngờ tốt nghiệp ngần ấy năm lại suýt được trải nghiệm thêm lần bị giáo viên trực ban tóm cổ nữa.”
“Nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.” Thẩm Lệ cười tươi, “Đi thôi, mình cũng dạo lâu lâu rồi.”
Lúc dạo quanh trường thì chốc bước chốc ngừng, đi cũng chậm.
Khi ra khỏi trường thì chẳng dừng lại chỗ nào, nhưng cả hai vẫn chậm rãi.
Nói đúng hơn là hai người đều vô thức thả chậm cước bộ lại, muốn níu kéo thời gian.
Rốt cuộc vẫn đi tới ngoài cổng trường, Lục Trường Đình tự nhiên cất lời: “Tôi đưa em về nhé.”
“Tôi có lái xe đến…” Thẩm Lệ khựng một chốc, “Có đồ này đưa anh, đợi chút nhé.”
Thẩm Lệ đỗ xe cách đấy không xa, ở ngay chỗ đỗ xe bên đường gần trường.
Y ra đến nơi, mở cửa ghế phó lái, lấy túi giấy đặt trên ghế xe ra.
“Chocolate à?” Lục Trường Đình nhận rồi liếc qua.
Hộp chocolate nặng đầy tay, áp lên trái tim trong lòng hắn.
“Ừ.” Thẩm Lệ cười mỉm, “Tôi tự nói đấy còn gì, sẽ mua tặng anh siêu nhiều chocolate.”
Nhớ đến lời nói dối của mình, Lục Trường Đình cười nhẹ: “Lời này không có giới hạn số lượng và thời gian hả?”
Lần trước, hắn đã lấy rất nhiều chocolate ở nhà Thẩm Lệ.
“Không hề.” Chàng trai trẻ tuổi cười, rất nhẹ mà thôi, đôi mắt sáng trong đón lấy sắc ngày tàn nồng đượm, “Không bao giờ hết tác dụng cả.”
Lục Trường Đình nhìn em, lòng hắn cháy bỏng bởi những cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng.
Sao Thẩm Lệ ở với hắn lại ngoan đến vậy chứ.
Đôi mắt ấy vừa trong trẻo, vừa chuyên chú, vừa dịu dàng.
Ông chủ Thẩm với sống lưng ngay thẳng và cái chất “biết đời mà chẳng cần đời” vẫn ở đó, dường như chỉ khi bên hắn mới thu hết sự sắc sảo của mình lại, giữ cho riêng hắn những dịu dàng chan chứa.
Con người này, tựa gió mát giữa hạ, ấm áp ngày đông, tựa ánh trăng điềm đạm, tựa hải đường bốn giờ khuya,… Tựa tất thảy những điều tượng hình đẹp đẽ, khiến hắn ngẫm lại và cảm thấy cuộc đời mình sống trước kia chẳng có gì đáng nói, đến khi gặp được người ấy tựa cầu vồng mới chợt bừng sáng.
Lục Trường Đình cũng cười.
Ý vui nhẹ nhàng chạy từ đầu mày đuôi mắt đến đôi môi tươi tắn, giống đợt tuyết lúc hửng trời, cành mai cứng cáp giữa khắc nghiệt, vừa tuấn vừa ngạo.
“Ông chủ Thẩm, em cứ thế này thì chiều hư tôi mất.” Hắn nói, “Lòng người có bao giờ biết đủ là gì.”
Một câu nói đùa mà quậy cho nhịp tim Thẩm Lệ hẫng hụt, thế rồi nảy lên càng kịch liệt hơn, rơm rớm cả chua chát.
Y cụp mi, giấu tiệt cảm xúc trong ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Sếp Lục đừng đùa thế.”
Muốn chiều hư tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục ấy hả, y lấy đâu ra bản lĩnh lớn vậy.
Nhưng nếu Lục Trường Đình thích… Y nguyện dâng tặng tất thảy.
“Tôi không đùa.” Lục Trường Đình đang cười, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, “Người đâu phải gỗ đá, em đối tốt với tôi bao nhiêu, tôi đều cảm nhận được hết.”
Trong đầu Thẩm Lệ nổ “đoàng” một phát, sau đó rơi vào hỗn loạn, trống rỗng toàn tập.
Một câu bâng quơ của Lục Trường Đình cứ thế châm ngòi trái bom vùi sâu trong tim y bao năm.
Không bùng ánh lửa cũng chẳng bay khói mù mà vẫn nổ toạc y, vụn vỡ.
Làm sao đây, Lục Trường Đình phát hiện ra rồi ư…
Y siết chặt ngón tay trong vô thức, dùng sức đến nỗi khớp ngón tay trắng bệnh.
Biểu hiện của y rõ ràng đến thế sao?
“Vậy còn của tôi?” Lục Trường Đình hỏi em, “Thẩm Lệ, tấm lòng tôi đối với em, em có hiểu chăng?”
Thẩm Lệ nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng, chỉ thấy đôi môi kia mấp máy gì đấy, nhưng tư duy đang đờ đẫn, tai còn hơi ù ù nên hoàn toàn không nghe ra lời anh nói.
Có phải đang từ chối mình không?
Trông vẻ mặt thất thần của y, Lục Trường Đình chẳng dám nhiều lời thêm.
Sau quãng trầm lặng ngắn ngủi, hắn thở dài: “Thôi.”
Tỏ tình đột ngột thế này, có lẽ không đúng lúc lắm… Tại hắn vội vàng quá.
Không đáp lại mình chẳng sao cả.
Ngày sau còn dài, kiểu gì hắn cũng ủ ấm được trái tim Thẩm Lệ.
…
Thẩm Lệ không biết bản thân về nhà thế nào, đầu óc y trống rỗng suốt dọc đường, mạch suy nghĩ thì rối nùi.
Nghĩ đi nghĩ lại mà mãi không ra rốt cuộc Lục Trường Đình nói gì, có phải phát hiện ra mình yêu thầm anh không nhỉ?
Hay chỉ là lời cảm ơn vì đã đối xử tốt với anh, như giữa hai người bạn?
Trình Chiêu trông bộ dạng con trai đi qua như người mất hồn, nhíu mày gọi lại: “Thẩm Lệ.”
“Dạ?” Thẩm Lệ đáp theo bản năng, hồn vẫn bay xa.
“Con đi đâu về đấy?” Trình Chiêu cũng mới về đến nhà, vừa sắp xếp hành lý xong, người thì rã rời, thấy Thẩm Lệ về nhà mà hồn vía như lên mây thế kia càng làm bà không yên tâm, mệt chồng thêm mệt.
“Con về trường cũ.” Y hoàn hồn, bởi nghi vấn về câu nói của Lục Trường Đình vẫn cứ lởn vởn nên ấn đường cũng toát lên vẻ chán chường, “Với Lục Trường Đình ạ”.
Trình Chiêu giãn ngay đôi mày đang cau, thở dài một chặp: “Không sao chứ con?”
Thẩm Lệ lắc đầu: “Không mẹ ạ.”
Cho dù tấm lòng bị người phát hiện, bị người từ chối cũng chẳng sao hết.
Chưa biết chừng nhân dịp này y chết luôn hi vọng, đến vậy thôi, rồi từ nay tạm biệt tình cảm thầm kín này nhé…
Chỉ có điều trái tim hơi đau.
Đau lắm.
Đau thật ấy, sắp chẳng thở nổi nữa.
Y gượng cười: “Con lên phòng nghỉ chút mẹ nhé.”
Về đến phòng, Thẩm Lệ ụp người lên giường một lúc mới xoay lại, quờ tay kéo cái tủ ngăn kéo đa dụng dưới giường, lấy bình thủy tinh đựng đầy sao ra.
Một nghìn ngôi.
Từ khoảnh khắc thích Lục Trường Đình đến khi tốt nghiệp, lúc tâm trạng y vui hay buồn, muốn tỏ tình hay buông bỏ, y đều lấy giấy màu viết xuống những con chữ luẩn quẩn trong lòng, sau đó gấp thành sao, bỏ vào bình thủy tinh.
Gấp đến ngôi sao thứ một nghìn cũng là lúc họ tốt nghiệp.
Y gửi gắm xong xuôi tất thảy những cảm xúc ấy, để nhớ nhung, để làm kỷ niệm.
Y mở nắp bình thủy tinh, nhặt ngôi sao màu đen duy nhất lên, gỡ ra thật cẩn thận.
Đó là ngôi sao cuối cùng, y viết vào hôm thi đại học xong.
Chữ viết thời cấp ba vẫn còn chút trẻ con, màu mực ánh bạc, nét bút ngang dọc rất đỗi hài hòa.
“Hôm nay em nhìn thấy anh, thi xong em cố tình đứng ngoài cổng trường chờ đó.
Đông thật ấy, có người cười cũng có kẻ khóc, đợi mãi mới bắt gặp anh và người ta cùng bước ra.
Anh cúi đầu nói chuyện với người ta, cười thật tươi, chắc hẳn là thi tốt lắm nhỉ.
Tốt nghiệp vui vẻ nhé.”
Thực ra mọi chuyện nên vẽ một dấu chấm hết ngay ngày tốt nghiệp ấy, nhưng giờ y quen Lục Trường Đình mất rồi.
Hai người cùng ăn cơm, uống rượu, cùng kể chuyện, nói đùa, lòng người không đáy, y dần trở nên tham lam, muốn cứ ở bên Lục Trường Đình như vậy mãi.
Nhưng y cũng sợ, sợ bản thân chẳng giấu nổi.
Chuyện thích một ai đó làm sao mà giấu được.
Vừa thấy anh ấy là muốn cười, lòng yêu thích sáng ngời từ đuôi mày đến bên môi, nào là nhịp tim đập, cái vui trong mắt, cái hồng bên má, đều không nén được.
Sự dịu dàng và đối xử đặc biệt như cái đuôi nhỏ của bé quỷ vậy.
Bình thường rõ ngoan, chỉ dám thò ra ngoài tí teo, nhưng một khi vui lên là sẽ lắc loạn khắp chốn, chẳng khác nào thổ lộ với toàn thế giới “em thích anh”.
Thẩm Lệ thở dài thườn thượt, gấp lại ngôi sao như cũ, bỏ vào bình thủy tinh, cho xuống ngăn kéo.
Y mò di động, nhắn cái tin cho Giang Trì Phong.
“Hình như anh ấy biết rồi.”
Giang Trì Phong trả lời rất nhanh, gửi cái dấu hỏi chấm trước xong mới thêm một câu: “Lúc Trường Đình á?”
Thẩm Lệ lại thở dài thêm lượt nữa, “Ừ”.
Giang Trì Phong gọi điện sang, câu nói đầu tiên là: “Cưng à em tỏ tình hả?”
Muộn phiền lẫn bồn chồn trong lòng Thẩm Lệ vơi hẳn nhờ câu chọc cười của anh mình, có điều nghe giọng vẫn buồn buồn: “Không.”
“Nói xem nào, sao đấy?” Giang Trì Phong không đùa nữa, “Nếu cậu cảm thấy ổn khi nói ra.”
Thẩm Lệ kể chung chung chuyện hôm nay, lược bỏ đoạn trốn chung dưới gầm đàn piano.
Lòng y rối thực sự, mà một khi lòng rối thì luôn nghĩ chuyện theo hướng tiêu cực nhất.
Các thể loại suy nghĩ tệ hại nghẽn lại trong đầu y, như là bị phát hiện ra rồi, anh ấy sẽ ghét mình mất… Khiến y tự dày vỏ bản thân vào ngõ cụt.
Giang Trì Phong nghe xong im lặng một lúc lâu.
Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, anh thấy Thẩm Lệ nghĩ quá lên, nhưng chuyện tình cảm có phân tích hay áp bao nhiêu lý luận vào cũng chẳng được tích sự gì.
Thứ Thẩm Lệ cần, là có ai đó kéo hoặc đẩy cậu ấy một cái.
“Thực ra cậu muốn xác nhận xem cậu ta đã biết tình cảm của mình chưa hay từ chối mình nó đơn giản lắm.” Giang Trì Phong tiếp, “Nếu cậu ta đã hứa hẹn ‘gọi là đến ngay’, mấy hôm nữa cậu cứ hẹn cậu ta đi ăn hoặc xem phim, nếu cậu ta từ chối thì thôi, cũng coi như ‘đυ.ng tường Nam’, nên hết hi vọng rồi.”
“Giả dụ cậu ta đồng ý, thì tức là mặc kệ cậu ta có biết tình cảm của cậu hay không, cậu ta vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này.”
“Còn cậu muốn hay không phải xem cậu nghĩ thế nào.
Nếu cậu thích kiểu ở bên cạnh người ta với vai trò một người bạn, cứ như trước thôi.
Mà không muốn thế thì thử buông tay đi.”
Giang Trì Phong nghĩ bụng, Lục Trường Đình biết tình cảm của Thẩm Lệ xong vẫn không từ chối là có chuyện hay để xem này.
Là bạn tốt Thẩm Lệ, đương nhiên anh mình mong Lục Trường Đình thuộc về sau…
Bĩnh tĩnh nghĩ lời Giang Trì Phong nói, hình như có lý thật.
Thẩm Lệ kìm cái suy nghĩ “bị từ chối làm sao bây giờ” xuống, thở dài trong lòng chốc lát: “Để mấy hôm nữa thử hẹn anh ấy.”
“Đi xem phim đê.” Giang Trì Phong nhịn cười, đề nghị, “Hay đi công viên giải trí, hẹn mấy kiểu mập mờ tí mới thăm dò được thái độ cậu ta.”
Hết chương 26.
Lời tác giả
“Ngày rạng bốn giờ sáng, hải đường vẫn chưa ngủ” – trích “Miền hoa chưa ngủ”, tác giả Kawabata Yasunari.
“Người ấy lấp lánh tựa cầu vồng, gặp rồi tôi chằng còn thiết chi.” – trích phim “Một thuở tình thơ”
Chú thích của người dịch
Câu thoại đầy đủ nguyên văn tiếng Anh trong phim Một thuở tình thơ – Flipped là lời ông ngoại của nhân vật chính: “Some of us get dipped in flat, some in satin, some in gloss.
But every once in a while you find someone who’s iridescent, and when you do, nothing will ever compare.”
“Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy.
Nhưng đến một lúc nào đó con sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Đến lúc đó, con sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa”.
(Nguồn bản dịch: )
Mình dịch từ bản tiếng Trung nên câu cú sẽ khác một chút.