“Lục tổng bận bịu trăm bề, giờ đột nhiên rảnh mời tôi ăn cơm thế này.” Phạm Kinh Lăng ngồi lơ đãng bên bàn, nâng rượu cạnh tay lên nhấp một ngụm, ung dung cất lời, “Có gì thì nói thẳng đi, tôi bận lắm, không thừa thời gian lá mặt lá trái với cậu.”
Lục Trường Đình biết tính tình Phạm Kinh Lăng dở ương, cũng không coi lời vừa rồi là bất lịch sự.
Vả lại vốn không quen thân, mọi người có lời cứ nói thẳng, tiết kiệm cả đống thời gian và mấy thứ rườm rà.
“Phạm thiếu nên dành chút thời gian chỉnh đốn lại chuột con trong nhà đi thì hơn.” Lục Trường Đình nói, “Nếu Phạm thiếu thật sự không có thời gian rảnh, tôi dọn dẹp thay anh chút đỉnh cũng không vấn đề.”
“Cậu nói chuyện này ấy hả.” Phạm Kinh Lăng gắp thịt cá, từ tốn nhặt xương ra, “Ông ba Lục gửi lời đến bố tôi rồi.”
“Mấy hôm trước bố tôi đi nước M công tác, đêm qua mới về.”
“Người đàn bà kia với thằng con của bà ta đi nước này sai quá sai, trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Phạm Kinh Lăng cười đầy chế giễu, “Tối qua ông ba Lục nói chuyện điện thoại với bố tôi xong, ông bô giận đến mức ném vỡ cả bộ trà cụ yêu thích đấy, còn gọi thằng hai kia đến nhà họ Lục và ‘Cô Tửu’ gửi quà xin lỗi.”
Phạm Kinh Thanh muốn tranh gia sản nên trước kia có lân la chỗ bố Lục Trường Ca.
Bất kể thời nào, thì kết thông gia luôn là cái kế thừa cơ mượn oai hàng đầu, đường chính không được ta đi đường tắt.
Nếu Thẩm Lệ không nhúng tay, lúc ấy mọi người lấy cớ rượu vào khó kìm chế nổi, ai quan tâm trong rượu bỏ cái gì…
Con chuột con ở nhà kia suốt ngày nhìn chằm chằm vào đồ của gã muốn cắn một miếng, mấy chuyện láo nháo bé bằng mắt muỗi Phạm Kinh Lăng chẳng thèm so đo với nó, thế nhưng không có nghĩa là gã chịu để yên cho nó với lên nhà họ Lục.
Phạm Kinh Lăng nhếch môi cực kỳ mỉa mai: “Ờ thì đúng là cái cậu em không có ích gì cho xã hội kia của tôi cần phải bị dạy dỗ một trận mới được.”
“Còn việc này nữa.” Lục Trường Đình nâng chén rượu, “Chuyện lúc trước Trường Ngâm trong đoàn phim, cảm ơn Phạm thiếu đã để ý đến.”
Lúc Lục Trường Ngâm quay bộ phim trước, cô nàng hơi không hợp khí hậu địa phương, bị bệnh mà vẫn cố gắng gượng, cũng không báo người nhà biết.
Bộ phim ấy do công ty giải trí nhà họ Phạm đầu tư, dịp đi tham ban người tình nhỏ bé, Phạm Kinh Lăng quan sát thấy Lục Trường Ngâm không khỏe thế là báo đạo diễn vài câu để Lục Trường Ngâm nghỉ mấy ngày, còn dặn đạo diễn quan tâm đến Lục Trường Ngâm nhiều hơn.
Bất kể là Phạm Kinh Lăng nể mặt nhà họ Lục hay có ý gì với Lục Trường Ngâm, ân tình gã quan tâm đến Lục Trường Ngâm này, Lục Trường Đình cũng mượn bữa cơm đây trả gã.
“Cảm ơn tôi làm gì.” Phạm Kinh Lăng cười gàn, “Người chăm sóc em cậu cũng nào phải tôi.”
Lục Trường Đình nghe xong thấy hơi bất ngờ, sau đó từ từ nhíu chặt mày.
“Tôi không có ý gì với phái nữ đâu.” Phạm Kinh Lăng nói, “Con gái nhà họ Lục thì càng không nhé.”
Tuy gã bạc tình bạc nghĩa, thủ đoạn không đứng đắn, thanh danh thì chẳng ra sao, nhưng gã thích đàn ông, chưa bao giờ có ý nghĩ làm hại con gái nhà người ta.
“Có người ấy mà, rõ ràng muốn cho Lục Trường Ngâm nghỉ mấy ngày phép, quan tâm này nọ, nhưng sợ người trong đoàn làm phim bàn tán mình đối đãi đặc biệt với Lục Trường Ngâm, thế nên chỉ dám mượn danh của tôi.”
Cho dù Phạm Kinh Lăng không nói rõ tên người nọ, nhưng lời ra tiếng vào, đều chỉ về một người duy nhất.
Lục Trường Đình cau mày, nói: “Tôi biết rồi.”
Xem ra hắn phải thăm dò tên đạo diễn bộ phim trước của Lục Trường Ngâm thôi.
Cơm nước xong xuôi, Lục Trường Đình và Phạm Kinh Lăng cùng xuống tầng.
Đi ngang qua sảnh lớn, cả hai thấy một đôi nam nữ đang nổi tranh chấp, người đàn ông trung niên dáng người cao giơ tay lên, đoán chừng sắp tát lên mặt người phụ nữ.
Nhân viên phục vụ còn chưa để ý đến chuyện bên này, Lục Trường Đình đã nhíu mày bước qua, cản lại bàn tay của người đàn ông.
“Vị tiên sinh này, xin đừng gây rối ở Lầu Vọng Giang.”
“Thẩm Chính Thanh, ông được đấy nhỉ, còn dám đánh phụ nữ à.” Người phụ nữ cười, cầm túi xách bên cạnh, đứng dậy muốn đi.
Giờ Lục Trường Đình mới nhìn thấy mặt bà, mày càng chíu chặt hơn: “Cô Trình ạ?”
“Cậu là ai?” Thẩm Chính Thanh giãy khỏi tay hắn, vì lực quán tính nên lui về sau hai bước, đυ.ng ngã cái ghế ngồi.
Vài nhân viên phục vụ vây hết vào, quản lý ở sảnh lớn cũng qua.
Thấy Lục Trường Đình, tất cả đều giữ khuôn phép đứng lùi về phía sau.
“Náo nhiệt quá nhỉ.” Phạm Kinh Lăng rặt vẻ đứng hóng chuyện nhà người ta.
“Phạm thiếu.” Lục Trường Đình điềm tĩnh gọi gã, “Đi thong thả nhé, không tiễn.”
Phạm Kinh Lăng chép miệng một cái, cũng không cứng đầu ở lại hóng chuyện nữa, tay cầm viên ngọc chơi, ung dung cất bước đi.
Kẻ hóng chuyện Phạm Kinh Lăng kia đã đi, lúc này Lục Trường Đình mới nhìn về phía Thẩm Chính Thanh,
Người bố này của Thẩm Lệ, hình như còn vô liêm sỉ hơn hắn tưởng tượng.
“Thẩm tiên sinh, theo như tôi biết, ông và cô Trình đã ly hôn được khá nhiều năm rồi nhỉ.”
“Cậu là ai, nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi làm gì?” Thẩm Chính Thanh không ngờ cháng trai đứng trước mặt có tướng mạo khí khái, áo quần bảnh bao này lại thốt ra những lời xuyên tim như thế.
Trình Chiêu cười, khoác chặt cánh tay Lục Trường Đình.
Nói thật, bà rất muốn bảo Lục Trường Đình là bạn trai bà đang quen, nhưng sợ dọa thằng nhỏ, thế là lùi bớt vai vế, nhếch môi: “Tôi nói với ông rồi chứ nhỉ, bạn trai của Tiểu Lệ, vừa cao, vừa ưa nhìn, nhà còn có quặng.”
Lục Trường Đình nghiêng đầu nhìn bà, thở dài trong lòng.
Thôi vậy, đã đóng vai một lần qua điện thoại rồi, thêm lần nữa cũng có chi.
Hàng nhân viên phục vụ đứng sau Lục Trường Đình cực kỳ có đạo đức nghề nghiệp, cúi đầu, không dám nghe nhiều nhìn lâu.
Chỉ có quản lý sảnh lớn đứng gần quá nên không tránh nổi, nghe rõ mồn một, lòng cứ nơm nớp, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Thẩm Chính Thanh đơ người.
Ông ta không ngu, mới đầu chưa kịp nghĩ đến, nhưng đến giờ đủ để ông ta hiểu người trẻ tuổi trước mặt này có thân phận không tầm thường.
Nhân viên phục vụ của Lầu Vọng Giang ai nấy đều thể hiện thái độ cung kính, vậy chàng trai này, chắc chắn là người nhà họ Lục.
Lòng ông ta vừa giận vừa mừng.
Giận vì Trình Chiêu làm ông mất hết mặt mũi, mừng vì biết thế mà Thẩm Lệ vịn được quan hệ với nhà họ Lục.
Ông ta lật mặt như lật bánh tráng, khuôn mặt già nở nụ cười cực kỳ nịnh nọt: “Hiều lầm ấy mà, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Lục Trường Đình nhướng mày, hắn còn chưa kịp mang thân phận ra dọa người, thái độ của Thẩm Chính Thanh thay đổi thế này cũng nhanh quá rồi đấy.
Giờ Trình Chiêu thấy thỏa mãn kinh người, ý cười trong đôi mắt chân thành hơn ban nãy chút ít.
Bà thấy vui thực sự, kiểu vui của người nở mày nở mặt ấy: “Thẩm Chính Thanh, bữa cơm hôm nay coi như tôi mời ông vậy.”
“Chuyện công ty ông Tiểu Lệ sẽ không giúp gì đâu, kết thông gia này kia cũng đừng có mà mơ tưởng nữa, Tiểu Lệ thích ai là quyền tự do của thằng bé, còn tôi, mãi mãi là người bảo vệ và giữ gìn sự tự do này.”
“Tính vào hóa đơn của tôi đi.” Lục Trường Đình quay đầu trao đổi với quản lý sảnh lớn, “Lấy một tấm thẻ đen cho tôi.”
Lục Trường Đình mặc kệ Thẩm Chính Thanh còn đang cố bắt chuyện với mình, đích thân đưa Trình Chiêu ra ngoài cửa, gửi bà tấm thẻ đen: “Đây là thẻ SVIP của Lầu Vọng Giang, về sau cô có thể đặt phòng riêng ở Lầu Vọng Giang bất cứ lúc nào, không cần phải xếp hàng, các món ăn và thức uống đều được giảm 30% ạ.”
“Thế thì ngại lắm.” Trình Chiêu thực sự thấy ngại nếu nhận tấm thẻ này, cảm giác trách móc Lục Trường Đình khi trước cũng tiêu hẳn.
Nói cho cùng, con trai mình tình nguyện, Lục Trường Đình cũng chẳng hay biết.
Nay hai đứa mới là bạn bè nhau, Lục Trường Đình còn săn sóc bà nhường này đã chu đáo và cẩn thận lắm rồi.
“Hôm nay cháu giúp cô nhiều quá, cô cũng không biết nên cảm ơn cháu thế nào, còn cả bữa cơm này nữa.” Bà đùa nửa giả nửa thật, “Chắc có khi phải gán Tiểu Lệ cho cháu để trả khoản nợ ân tình này quá.”
Trong khoảnh khắc ấy, vậy mà Lục Trường Đình hơi rung động.
Một tấm thẻ đen đổi lấy ông chủ Thẩm của “Cô Tửu”, vụ làm ăn này hắn lời là cái chắc.
Hắn muốn phì cười vì cái suy nghĩ viển vông của mình, không nài thêm nữa, cất thẻ đen lại: “Thế để cháu đưa cô về nhé ạ?”
“Phiền cháu quá không?”
“Không đâu.” Lục Trường Đình nghĩ thầm, Thẩm Lệ chăm sóc Lục Trường Ca chu đáo, có qua có lại, hắn cũng nên tận tình với mẹ Thẩm Lệ mới phải phép, “Cô về nhà hay là về trường ạ, cháu đưa cô đi.”
“Về nhà vậy.” Trình Chiêu chợt nghĩ, “Dẫn cháu làm quen nhà, có thời gian rảnh thì mời cháu qua ăn bữa cơm được chứ, cứ coi như cô cảm ơn hôm nay cháu đã giúp đỡ.
Để cô làm chủ nhà một lần, chiêu đãi cháu đến nơi đến chốn.”
“Cô khách sáo quá rồi.” Lục Trường Đình luôn không biết cách từ chối người lớn, mà với lòng riêng, hắn cũng đâu muốn từ chối.
Ngẫm nghĩ một chốc, hắn lấy tấm danh thϊếp trong ví ra đưa cho bà: “Đây là danh thϊếp cá nhân của cháu ạ.”
Ý tức là “Cô có thời gian rảnh thì lúc nào cháu cũng đến được”, Trình Chiêu cười đầy hàm ý, nhận tấm danh thϊếp.
Đưa Trình Chiêu về đến nhà, uyển chuyển từ chối lời mời lên nhà ngồi một lúc của bà xong, Lục Trường Đình mới lái xe về.
Bận bịu chuyện xã giao cả nửa ngày, cuối cùng hắn cũng được nghỉ ngơi.
Lúc chuông điện thoại vang lên, hắn hơi muốn mặc kệ, nhất là khi thấy ba chữ “Lục Trường Tự” hiển thị trên màn hình.
Chuyện làm ăn Lầu Vọng Giang thuộc quyền quản lý của Lục Trường Tự, hồi trưa xảy ra cái gì chắc chắn đến giờ anh đã biết, nghĩ cũng ra cuộc gọi này đến vì lý do nào.
Để tiếng chuông vang một lúc, hắn mới vươn tay nhận điện, giọng điệu nhạt nhẽo hỏi: “Chuyện gì đây.”
“Alo, Trường Đình à.” Tiếng Lục Trường Tự truyền đến từ đầu dây bên kia, cười trêu, “Anh nghe bảo chú có bạn trai rồi, còn ra mắt cả bố mẹ người ta luôn hử?”
“… Đấy là bố mẹ ông chủ Thẩm.”
“Úi cha, ông chủ Thẩm thành bạn trai chú hồi nào thế, sao anh lại không biết nhở.”
Lục Trường Đình day day ấn đường: “Để ứng phó với bố của ông chủ Thẩm thôi mà.”
“Chú mở mồm là ông chủ Thẩm, ông chủ Thẩm.” Lục Trường Tự tặc lưỡi một cái, “Gọi gì mà xa lạ thế, muốn bịp anh, hay lừa chính mình đây?”
Lục Trường Tự tiếp lời: “Rồi chú mời Phạm Kinh Lăng ăn cơm làm gì? Chuyện làm ăn nhà chúng ta không cần thiết phải giao thiệp với nhà họ Phạm, vả lại chú không quen thân Phạm Kinh Lăng, tự nhiên còn mời gã ta ăn cơm là sao?”
Tuy ông ba Lục đã gọi điện đánh tiếng ông Phạm giáo dục thằng con cho tử tế, nhưng cái thành phố S này ai không biết ông Phạm thiên vị, quá nửa chuyện này cũng chỉ làm to cho có để nhà họ Lục nhìn mà thôi.
Lục Trường Đình quyết tuyệt, thẳng thắn gặp Phạm Kinh Lăng.
Hai người kị nhau như nước với lửa, chắc có lẽ thời gian dài sau này Phạm Kinh Thanh phải sống cho ra hồn người rồi.
Lục Trường Đình im lặng một lúc: “Suy cho cùng chuyện ‘Cô Tửu’ cũng liên quan đến Trường Ca…”
“Thừa nhận mình nghĩ cho ông chủ Thẩm khó đến thế à?” Lục Trường Tự ngắt lời hắn, “Trường Đình, chú nói thật với anh đi, rốt cuộc chú có thích ông chủ Thẩm không? Nếu thích thật, mấy chuyện đi xem mắt gia đình sắp xếp anh chắn hết cho chú.”
Thích?
Hay không thích đây?
Bản thân Lục Trường Đình còn mờ tịt nữa là.
Như thể từ lần đầu tiên gặp, hắn đã vô thức quan sát Thẩm Lệ.
Cảm giác ấy kỳ lạ lắm, bản thân hắn cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ thấy lúc ở cùng Thẩm Lệ rất dễ chịu, rất tự tại, thậm chí đôi khi còn có ảo giác ngờ ngợ như đã quen Thẩm Lệ rất nhiều năm.
Quen biết mới lần đầu, mà tựa gặp đã lâu.
Hắn không khẳng định được cảm giác này là thích hay không, càng chẳng biết phải chăng bản thân cong rồi, vậy nên mới không tài nào trả lời Lục Trường Tự một cách chắc chắn được.
“… Em không biết.”
Lục Trường Tự tức phát cười: “Được thôi, thế thì chú cứ đợi mà đi xem mắt nhé.”
Lục Trường Tự thẳng thừng cúp điện thoại.
Lục Trường Đình cầm di động, thở dài.
Ai phát minh ra chuyện xem mắt này vậy, khác gì nỗi khốn khổ của nhân gian đâu.
Mới ngẫm đến thôi, hắn đã thấy đau đầu không chịu được.
Hết chương 12.
Lời tác giả
Đối tượng xem mắt là người hỗ trợ thúc đẩy nhé.
Lục Trường Đình đang băn khoăn vấn đề xu hướng tính dục của mình á, bởi vì hắn thẳng hai mươi bảy năm nay rồi, chẳng nói chẳng rằng một phát cong luôn, nên sẽ cảm thấy mình chỉ bị hấp dẫn bởi tìиɧ ɖu͙© và sự phóng túng nhất thời thôi.
“Quen biết mới lần đầu, mà tựa gặp đã lâu.” Là ảo giác thật đấy các thím, tất cả những cảm giác quen thuộc và dễ chịu hay tự tại đều xuất phát từ sự yêu thầm của Thẩm Lệ cả, là y hao hết tâm tư đi nghe ngóng và luôn để ý đến ai đó đấy.
Thẩm Lệ luôn luôn thiên vị hắn.
“Quen biết mới lần đầu, mà tựa gặp đã lâu.”
Trích “Hoa sơn trà” (茶花), tác giả Yên Một Bất Chương (湮没不彰)