Mũi Đao Liếm Mật

Chương 7

Ngồi lai rai ăn bữa thịt nướng đến gần hai giờ chiều xong, mọi người cùng dạo ven hồ tiêu bớt thức ăn, cũng hết muốn câu cá, đi luôn qua suối nước nóng ngâm mình.

Suối nước nóng khác với bể trong biệt thự nhỏ. Trong nhà chỉ xây hai bể nước nóng, còn suối bên này rất rộng, chia hai bên nam nữ, có cả bể uyên ương, tất cả đều cách biệt nhau hết.

Đương nhiên Lục Trường Tự và Lục Trường Đình không cho hai cô em ngồi với đám đàn ông, anh dặn hai chị em giữ an toàn rồi thả hai cô gái tự đi chơi.

Thẩm Lệ đi ở sau cùng, không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Trường Đình một tí nào. Ban nãy liếc vội một thoáng, y thấy nửa người để trần của anh. Vai rộng và chiếc eo săn, dáng người vừa thẳng vừa chắc, đường nét cơ bắp trên cánh tay lẫn cơ bụng đều đẹp tuyệt, đẹp đến mức y muốn đi đời luôn, mới liếc một cái đã thấy hơi không chịu nổi.

Y đang nghĩ ngợi lung tung, chợt bả vai bị ai khoác. Không phải cái ôm quá thân mật, chỉ gác cánh tay qua, tư thế như anh em tốt với nhau vậy.

Ngiêng đầu thấy khuôn mặt Tiêu Diêu, y hơi bất ngờ.

“Ông chủ Thẩm này.” Tiêu Diêu cười, lấy ngón tay chọt chọt eo y, cảm giác được sức căng của cơ thịt, đỉnh ghê nơi, “Luôn nghe phong phanh cậu cũng… Đánh bạo hỏi một câu, cậu là top à?”

Anh ta cũng là khách hay ngồi “Cô Tửu”. Lúc mới làm quen với Thẩm Lệ, anh ta đã bắt đầu tơ tưởng. Nơi quán bar thế này, sống trong cơn say, mê trong nɧu͙© ɖu͙©; còn nghĩ Thẩm Lệ cũng là người phóng túng ham vui, gặp dịp thì chơi bời một trận quên đời. Nhưng hóa ra “Cô Tửu” làm ăn cực kỳ chính đáng, thậm chí cả ông chủ cũng đứng đắn đến mức không thể đứng đắn hơn.

Thẩm Lệ vừa cười vừa nâng ly xã giao với người được, nhịn giỏi những trò đùa không quá đáng lắm, nhưng nếu thật sự xúc phạm y, thoắt cái y sẽ đổi thành vừa cười vừa gọi người vứt thẳng cẳng tên đó khỏi quán, đến nỗi dựng hẳn cái biển “Cấm ai đó và chó không được vào quán.”

Tiêu Diêu đã từng chứng kiến một tên xúc phạm Thẩm Lệ bị vứt khỏi quán thế nào. Dáng vẻ cười nụ giấu dao của ông chủ Thẩm đánh rụng hết sạch tơ tưởng của anh ta. Đến giờ ngắm dáng người dong dỏng, vai nở eo gọn, cánh tay, đôi chân vừa thon vừa dài, còn cả cơ eo thít và dẻo dai của Thẩm Lệ, lại khiến anh ta nghĩ ngợi điều không nên.

Thực ra dáng dấp Tiêu Diêu cũng ổn, nhưng hơi gầy, hơn nữa không quan tâm chuyện quản lý dáng người, nên người ngợm không sẹo, cũng không cơ bắp. Nhìn là biết thụ.

Nguyên lý y như khi đàn ông gặp phải gái đẹp ấy, nhìn 1 nào dáng người ngon nghẻ, anh ta làm sao ngăn nổi lòng mình ngừng rung rinh.

Thẩm Lệ nghe lời Tiêu Diêu nói bèn sửng sốt, đờ người một chốc.

Sau đó y mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không phải.”

Từ nỗi lòng yêu thầm đắng chát thời thiếu niên, đến những tháng năm trằn trọc đằng đẵng, lòng tự trọng của y đã gần như chẳng còn gì. Đến nỗi chỉ cần Lục Trường Đình trao y một ánh mắt, đã vuốt phẳng được dao động trong trái tim.

Y chưa từng có ham muốn với ai khác, mà nếu cùng với Lục Trường Đình, y nguyện mãi làm bên phục tùng và thuận theo.

“Cái đm?” Tiêu Diêu bật thốt câu chửi, mọi người ngoảnh lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy dấu hỏi chấm, anh ta mới cười gượng, thì thầm: “Số má đυ.ng hàng hả?”

“Ông chủ Thẩm, cậu có muốn từ chối tôi đi chăng nữa cũng không nhất thiết phải vậy đâu…”

Lục Trường Đình nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thấy cảnh Tiêu Diêu với Thẩm Lệ bá vai bá cổ, cau mày, nhưng rất nhẹ mà thôi.

Thẩm Lệ bật cười: “Xin lỗi nhé, tôi không phải thật.”

Tiêu Diêu buồn nẫu cả mề, tức mà không biết nên xả lên người ai. Vốn anh ta muốn dụ dỗ Thẩm Lệ, giờ cũng chẳng thể ép Thẩm Lệ làm top được.

Anh ta tóm tóc, bực cả mình: “Đúng là… 0 đầy khắp chốn, thiếu 1 chỗ dựa.”

Anh ta nghĩ tiếp, thảo nào mấy em 0 đi dụ dỗ Thẩm Lệ ai nấy đều ra về trắng tay. Thẩm Lệ như này, ai mà đè nổi…

Thẩm Lệ bị Tiêu Diêu đùa đâm buồn cười, vỗ vỗ vai anh ta an ủi.

Nếu đã đυ.ng số, làm người yêu không ổn, ta kết chị em vậy. Tiêu Diêu nhanh chóng điều chỉnh tâm thái. Anh ta cứ vô tư thế đấy, nghĩ thoáng rồi thì dắt díu Thẩm Lệ đi ngâm suối nước nóng, tám chút chuyện riêng tư của hội chị em.

“Nhạc Ý mà biết cậu đυ.ng số với thằng bé, chắc khóc thét mất.”

“Tôi nói với nhóc rồi.” Thẩm Lệ không dám hó hé nhìn Lục Trường Đình bên kia, sợ mình làm ra hành động kỳ lạ nên y ghé vào thành bờ, đưa lưng về phía mọi người.

Tiêu Diêu bắt chước y, cũng tì lên thành bờ: “Thế mà thằng nhóc còn quấn lấy cậu.”

“Nhóc cũng tưởng là tôi muốn từ chối nó nên mới nói vậy.” Nhắc đến Nhạc Ý, giọng điệu Thẩm Lệ hơi bất lực. Nhạc An làm việc trong quán, Nhạc Ý còn nhỏ tuổi, y không muốn nói nặng lời hay làm căng chuyện cho dứt khoát.

Đuôi mắt Tiêu Diêu liếc trộm thắt lưng Thẩm Lệ, liếʍ môi: “Ông chủ Thẩm, cậu yêu đương bao giờ chưa?”

Giọng Thẩm Lệ trầm xuống: “… Chưa.”

Tiêu Diêu muốn nói thêm, mà Trần Tinh Dã đã cắt ngang.

Chẳng biết Trần Tinh Dã lội qua đây từ bao giờ, còn hất vốc nước lên người anh ta: “Tiêu Diêu, ông cứ dính lấy sếp Thẩm làm chi đấy, trước kia cũng chả thấy quan hệ hai người tốt đến mức ấy.”

Tiêu Diêu vuốt nước trên cổ, quay lại bổ nhào về phía người Trần Tinh Dã: “Á à làm phản hả, dám hất nước lên người tôi.”

Hai người nghịch nước loạn xì ngậu, bắn cả lên người Thẩm Lệ đứng cạnh.

Y dịch sang bên kia lánh nạn. Song, hai ông tướng kia đùa kinh quá, hất nước vào nhau y hệt đám trẻ con, cứ tôi một tạt cậu một vốc, khua tay trong nước là bọt bắn tung bay.

Thẩm Lệ đành dịch ra từng tí từng tí, một tí thế nào mà dịch tận đến cạnh người Lục Trường Đình.

Chẳng biết có phải do suối nước nóng nóng quá hay không, Thẩm Lệ cảm giác như não mình bị hấp hơi, ngừng hoạt động mất tiêu… Ban nãy Lục Trường Đình vẫn ở phía đối diện kia mà, sao giờ qua đây rồi?

Ánh mắt y không nghe lời, lượn tới lượn lui trên thân thể người đàn ông, xuôi theo đám sương bổi hổi, trộm ngắm thân hình bùng nổ hoóc-môn giấu bên trong.

Lục Trường Đình có ngờ nghệch thế nào, cũng nhận ra ánh nhìn nóng bỏng gần như suồng sã này. Hắn cúi đầu nhìn cơ bụng của mình, lòng thấy hơi tự hào tí ti: “Cậu đang nhìn gì thế?”

Thẩm Lệ mãi mới phát giác hành vi mê muội quá độ của mình. Y chẳng khác nào tên biếи ŧɦái cả, thoắt cái nóng bừng mặt: “Ờm, thân hình anh rất tuyệt.”

Nhớ đến dáng người dong dỏng thoáng hiện dưới nước đêm qua, yết hầu Lục Trường Đình hơi ngưa ngứa: “Cảm ơn, cậu cũng vậy.”

Cậu cũng vậy tức là sao?

Vóc người đẹp hả?

Thẩm Lệ lững lờ chuyển mắt. Trái tim y rớt hết liêm sỉ cứ đập thình thịch không ngừng, khiến y chỉ muốn tìm một chỗ chui vào trốn thật kỹ, không gặp ai cả.

Nhát người quá trời.



Ngâm suối nước nóng, đi mát-xa, đánh chén một bữa ẩm thực “Giang Hồ” Trùng Khánh xong, mọi người thỏa mãn về biệt thự nhỏ.

Trong biệt thự nhỏ có phòng giải trí, thiết bị hát karaoke, rượu đủ cả. Có hai em gái ở đây, Lục Trường Tự sợ cái đám đực rựa này uống say làm phiền các em gái nhà mình, thế là cảnh cáo từ đầu: “Tối nay đừng có mà ép rượu nhau đấy nhé, thích uống bao nhiêu cứ tùy.”

Lời vừa dứt, Trần Tinh Dã đã bày một loạt ly ra, sau đó nhét chai vodka vào tay Thẩm Lệ: “Nào nào nào ông chủ Thẩm, thể hiện tài năng tí cho anh em chiêm ngưỡng với.”

“Depth Charge lên là lên.”

Thẩm Lệ cũng không từ chối, bày lại các ly miệng rộng cho đúng khoảng cách, cầm cái bật nắp mở chai bia rất nhanh và dứt khoát, rót bia đầy hai phần ba ly, rồi xếp thêm ly Shot xen kẽ giữa hai ly miệng rộng, bỏ đá cục nhỏ, rót đầy vodka. Tiếng chai rượu chạm ly Shot vang lanh lảnh, hàng ly Shot rơi vào các ly bia như hiệu ứng Domino. Rượu bắn lên, mọi người hoan hô đầy phấn khích.

Thẩm Lệ nhân lúc mọi người chia rượu âm thầm bỏ một ly Shot chỉ có đá không vào ly đầu tiên, sau đó đưa cho Lục Trường Đình. Ly đầu tiên là bia bình thường; không ai để ý đến hành động nhỏ của y, trong ly có mỗi ly Shot với đá, nhìn qua chẳng khác gì một ly Depth Charge. Trước đây y hay dùng chiêu này để ứng phó với khách.

Lục Trường Đình nhấp ngụm nhỏ phát hiện vị cocktail cứ sai sai, hắn hiểu ngầm trong lòng, cụng ly với Thẩm Lệ.

Uống đến nửa đêm, hai cô gái chơi cũng mệt, buồn ngủ quá nên lên phòng nghỉ trước.

Phó Gia Thụ say khướt, Phó Thanh Sơn cũng đỡ anh mình về phòng.

Tiêu Diêu hãy đang buồn bực uống với Thẩm Lệ. Anh ta nốc nhiều, bắt đầu nổi hứng gào ầm, bảo muốn “Tiễn biệt tình yêu đã chết của tôi.”

Trần Tinh Dã chẳng hiểu sao ông bạn mình tự dưng điên lên, lại còn tiễn biệt tình với chả yêu.

Mỗi Thẩm Lệ thấy lòng rối bời, nghĩ rằng tình yêu trong vô vọng của mình cũng chẳng khác gì Tiêu Diêu, cụng ly, nốc cạn chén rượu mạnh nữa.

Lục Trường Tự hơi lơ mơ, cả bọn đã tản kha khá, anh cũng không muốn uống nữa, bèn giúp Trần Tinh Dã kéo Tiêu Diêu về phòng. Ba tên dắt díu nhau nghiêng nghiêng ngả ngả, vẫn nhớ ngoảnh đầu lại dặn Lục Trường Đình: “Nhớ đưa ông chủ Thẩm về phòng đấy.”

Nhờ sự săn sóc của Thẩm Lệ, Lục Trường Đình – nhân vật chính đêm nay chỉ uống mỗi mấy ly bia, giờ phút này vẫn tỉnh táo chán, còn nhờ hơi cồn nên tâm trạng cực kỳ tốt.

Hắn đỡ Thẩm Lệ say túy lúy về phòng, đặt y nằm an ổn trên giường, chuẩn bị tìm cốc rót cho Thẩm Lệ ly nước.

Không ngờ Thẩm Lệ có rượu vào dính người đến thế. Hắn vừa buông tay, Thẩm Lệ đã gượng người ngồi dậy, túm lấy góc áo hắn, mím môi, cũng chẳng cất lời, chỉ ngước đôi mắt lóng lánh nhìn hắn chằm chằm.

Lục Trường Đình không biết làm sao, đành nói: “Tôi đi rót cho cậu cốc nước.”

Thẩm Lệ ngập ngừng mãi mới thả lỏng lực tay, thầm thì như tự hỏi: “Còn trở lại không?”

Y say lắm, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, nhớ rõ là Lục Trường Đình đi du học kia mà. Nhưng giờ Lục Trường Đình lại đứng trước mặt y, còn nói chuyện với y nữa.

Y nghĩ mãi, chắc mình lại nằm mơ đây.

Lâu lắm y chưa mơ thấy Lục Trường Đình rồi…

Hết chương 7.