Khi Lục Tuấn Trì và Tô Hồi về đến nhà đã là một giờ sáng, hai người đều mệt mỏi, nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Lục Tuấn Trì ngủ một lát đã tỉnh, sau đó không ngủ lại được nữa.
Lúc hắn dậy ngoài trời vẫn còn tối đen, vén rèm cửa sổ lên là có thể thấy bầu trời đầy sao bên ngoài.
Lục Tuấn Trì mở điện thoại lên nhìn, lúc này là năm giờ sáng.
Hắn quyết định không ngủ nữa, xuống giường ngồi trước bàn ăn mở máy tính.
Lúc này, thành phố như vẫn chưa thức giấc, bên ngoài rất yên tĩnh, phòng của Tô Hồi cũng không có tiếng động nào.
Để tránh đánh thức Tô Hồi, Lục Tuấn Trì không mở đèn, hắn không ngừng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm qua, ngẫm lại từng chi tiết một.
Sau đó hắn nhìn sang màn hình, mở một tệp, hồ sơ vụ án đã được scan lên, mấy chục tệp hồ sơ điện tử cũng đã được gửi vào mail hắn.
Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt hắn, vẻ mặt của Lục Tuấn Trì vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Hắn đọc lại từng tệp hồ sơ, mấy hôm nay hắn cũng đang nghiên cứu những vụ án này, gần như đã thuộc nằm lòng nội dung vụ án và thông tin những người chết.
Lục Tuấn Trì đọc rất tập trung, sau đó hắn chợt phát hiện có thứ gì đó đang bấu vào chân mình.
Hắn cúi đầu, không biết Aristoteles đã dậy từ lúc nào, nó đang vươn bộ vuốt xù lông móc vào dép hắn, chú mèo nhỏ nhắn với khuôn mặt nhỏ xinh nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn như đòi được hắn ôm.
Tim Lục Tuấn Trì run lên, hắn thò tay xuống ôm nó lên, đặt vào lòng, vuốt ve từng chút một.
Chú mèo nhỏ lông rất xù, cực kỳ ấm áp, lại còn hơi nặng. Ở chung lâu vậy rồi, cuối cùng Aristoteles cũng chấp nhận sự tồn tại của hắn, không từ chối khi hắn vuốt ve nữa, thậm chí còn híp mắt thưởng thụ.
Một lát sau, chú mèo nhỏ trong lòng vươn lưỡi liếʍ ngón tay hắn, rồi lại cọ đầu vào tay Lục Tuấn Trì. Sau đó nó nằm vật xuống, nhoài người nằm trên đùi hắn.
Lục Tuấn Trì đọc hồ sơ, đến khi cúi đầu nhìn đã thấy mèo ta đang ngủ trên đùi mình rồi, bụng còn đang nhấp nhô.
Bảy rưỡi sáng, hiếm thấy có ngày Tô Hồi không chờ hắn gọi đã tự dậy.
Tô Hồi vào phòng khách, thấy Lục Tuấn Trì đang nhìn máy tính, anh sửng sốt, “Không phải tối qua anh không ngủ đấy chứ?”
Lục Tuấn Trì nói: “Có ngủ mấy tiếng.”
Hai người đều nghĩ đến chuyện đêm qua, có tâm sự trong lòng, không ai ngủ ngon được.
Thẩm vấn không thu lại được gì khiến họ cảm giác mình đã quay về điểm xuất phát.
Lục Tuấn Trì chuyển mèo cho Tô Hồi, còn mình đứng dậy làm bữa sáng đơn giản, bánh mì trứng thêm sữa bò, hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng.
“Ngoài việc điều tra cái chết ngoài ý muốn của mẹ Liễu Mộng Oánh.” Tô Hồi hỏi Lục Tuấn Trì, “Sắp tới anh định làm thế nào?”
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi đã xem lại hồ sơ mấy vụ kia, nhận ra chúng ta đã sai hướng. Cục thành phố phát hiện số vụ án ngoài ý muốn năm ngoái tăng cao mới yêu cầu tổ kiểm duyệt kiểm tra lại hồ sơ vụ án từ tháng sáu năm ngoái đến tháng sáu năm nay. Vậy nên chúng ta cũng bị hạn chế trong khung thời gian này. Giả dụ chúng ta thật sự phải tìm những hung thủ ẩn mình trong bóng tối hoặc tìm ra những vụ án có vấn đề, tôi cho rằng chúng ta không nên giới hạn trong một năm này.”
Ví dụ như vụ án của mẹ Liễu Mộng Oánh cũng không nằm trong thời gian này.
Lục Tuấn Trì sắp xếp lại suy nghĩ, nói tiếp: “Rất có thể những vụ án này có ẩn chứa một vài sự kiện khả nghi mang tính liên hoàn. Chúng ta hẳn là phải tìm về quá khứ, tìm ra khởi điểm của mọi chuyện, cũng tức là vụ án đầu tiên như vậy mới có thể làm rõ động cơ gây án. Chúng ta phải bắt tay từ hiện tại, bởi vì sát thủ liên hoàn đang tiến hóa, cách thức hành động của hung thủ sẽ càng chắc chắn hơn. Vụ án hiện tại cũng sẽ có nhiều manh mối hơn…”
Sát nhân liên hoàn luôn tiến hóa, vụ án cũng không ngừng thăng cấp, khi chúng thăng cấp, đặc trưng của hành vi phạm tội sẽ càng rõ ràng.
Đây là điều năm đó Nhà Thơ từng nói với hắn.
Lục Tuấn Trì là người “trong nhà chưa tỏ”, ban đầu hắn không nghĩ đến những chuyện này. Vì đây là những vụ án tổ kiểm duyệt gửi qua, từ khi bắt tay vào làm họ đã chỉ đắm chìm trong những chi tiết đó, sau đó lại điều tra từ thông tin về diễn đàn Người Ngủ Say.
Việc làm này chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
Những vụ án nhỏ trước mắt như những mảnh ghép rời rạc, mỗi miếng đều có đặc điểm riêng, trong có còn xem lẫn rất nhiều vụ án không liên quan, làm rối tầm nhìn của họ. Trước khi tìm thấy nhiều mảnh ghép, họ chưa thể nhìn ra toàn cảnh.
Nói tới đây, Lục Tuấn Trì quyết tâm nói: “Ngoài điều tra lại những vụ án cũ, tôi muốn điều tra các vụ án mới xảy ra trong hai tháng gần đây.”
Tô Hồi nhấm nháp bánh mì, gần đây anh đã hiểu rõ quy trình nhận vụ án của tổ trọng án rồi, anh lo lắng nói: “Anh nghĩ vậy đúng rồi nhưng thông thường các vụ án mới vẫn chưa qua tay tổ kiểm duyệt, quyền xử lý vẫn thuộc về đội hình sự và chi cục các nơi, anh muốn xin kết hợp điều tra sao?”
Trong quá trình điều tra thông thường, do vấn đề quyền hạn của các chi đội và chi cục, họ không thể ghép những vụ án có liên quan ngay từ đầu, hiện tượng này được họ gọi là “mắt xích mù”.
Những không chắc chắn mà yêu cầu kết hợp điều tra cũng rất mạo hiểm. Nếu không thể xác định những vụ án này có vấn đề, khi đó Lục Tuấn Trì sẽ rất khó dừng việc điều tra, không thể báo cáo lên trên.
Lục Tuấn Trì nhìn vào mắt Tô Hồi, “Anh thấy những vụ án này có vấn đề không?”
Tô Hồi vô thức muốn lắc đầu.
Lục Tuấn Trì lại nói thêm: “Hiện giờ không cần chứng cứ, chỉ với trực giác của anh.”
Sau đó hắn ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà cương nghị, nói: “Tìm kiếm bằng chứng là việc của tôi, tôi sẽ không chỉ nghe lời anh, chỉ tin anh nói, tôi cũng hy vọng anh đừng gϊếŧ chết sự nhạy bén của mình. Tôi sẽ không làm những việc thừa thãi chỉ để chứng minh lý luận của anh, cũng sẽ không để chúng che mắt tôi. Nhưng có những lúc, đề nghị của anh sẽ giúp chúng tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng có thể giúp chúng tôi lại gần sự thật, đưa ra phán đoán chính xác.”
Cảnh sát phải nói chuyện bằng chứng cứ, làm vậy không hề sai nhưng hắn cho rằng, Tô Hồi không nên vứt bỏ trực giác của mình.
Tô Hồi sửng sốt nhìn Lục Tuấn Trì, sau đó im lặng cúi đầu một lát, “Tôi nghĩ là có.”
Như có một tấm tranh ghép không hoàn chỉnh trước mặt họ, một câu hỏi hóc búa mà họ còn chẳng biết rõ đề bài. Dù chưa tìm ra chìa khóa để giải quyết vấn đề nhưng họ có thể cảm nhận được những chỗ kỳ lạ trong vụ án, họ tin rằng chắc chắn sẽ có những mối liên hệ họ chưa biết trong những vụ án này.
Có một sợi dây náu kín giữa những người đó mà họ vẫn chưa tìm ra.
Ánh mắt Lục Tuấn Trì kiên quyết, hắn nói: “Tôi cũng nghĩ là có. Để điều tra rõ sự thật, tôi sẽ xin điều tra kết hợp.”
Phía sau mỗi vụ án là tầng tầng lớp lớp sự thật bị che giấu, tìm ra những chân tướng này là trách nhiệm của cảnh sát bọn họ.
Pháp luật, mạng sống, đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
—
An Úc Từ ôm một bó bách hợp trắng muốt, anh ta vừa đi, vừa nghe tiếng khóc kể của cô gái bên kia điện thoại.
Anh ta dịu dàng an ủi: “Anh biết rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Ừ, nếu họ thả các em thì không sao rồi, các em xử lý rất tốt. Tại anh không nhận ra sớm…”
“Nghe em nói thì chỉ là quy trình bình thường thôi.”
“Em đừng lo quá, nhắc nhở cả Tần Chi Hoa nữa, bảo mọi người cẩn thận.”
“Đúng, anh nhớ hôm nay là ngày gì mà.”
An Úc Từ vỗ về đối phương hồi lâu mới ngắt điện thoại.
Lúc này đèn giao thông chuyển sang đỏ, trong khi đợi đèn đỏ, An Úc Từ quan sát xung quanh. Vừa rồi khi nghe điện thoại, anh ta đã chạy đến cổng trường trung học số một.
Dù đang nghỉ hè nhưng hôm nay là ngày học sinh về thăm trường.
Một nhóm học sinh đang vừa ra khỏi cổng trường, có nam có nữ, ai nấy đều mặc đồng phục. An Úc Từ đẩy kính, nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong đám đông.
Đó là một cô gái cao gầy, tóc ngắn, cô cúi đầu, im lặng đi một mình.
Có mấy chàng trai cười đùa bước lên, kéo dây cặp sách cô, còn vô duyên tốc váy cô bé lên.
Cô gái nghiêng đầu, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng thứ cô nhận về lại là tiếng cười không biết kiêng dè của mấy nam sinh.
An Úc Từ thấy vậy bèn chạy lên vài bước, đứng cạnh cô gái.
Cô gái không ngờ lại gặp anh ta ở đây, ngạc nhiên ngẩng đầu, “Bác sĩ An… Trùng hợp quá…”
An Úc Từ nói: “Hôm nay không có ca nào, tôi được nghỉ, thỉnh thoảng cũng đi ngang qua đây.” Nói tới đây, anh ta nghiêng đầu nhìn mấy cậu trai kia, thấy có người lớn đến, mấy cậu oắt đều sợ hãi chạy té khói.
Trên thực tế, anh ta không thường xuyên đi qua đây.
Lần trước khi khám cho cô, Phương Giai Duyệt có nói hôm nay cô bé về trường, còn nói khoảng thời gian bắt đầu, anh ta vẫn nhớ cô từng nói có mấy học sinh thường xuyên gây chuyện với cô sau giờ học, bèn qua xem thử. Không ngờ lại gặp mặt thật, còn giải vây giúp cô bé.
“Cảm ơn anh.” An Úc Từ vừa đuổi mấy nam sinh nghịch ngợm kia giúp cô bé, Phương Giai Duyệt vô cùng cảm kích.
Sau đó cô bé thấy bó hoa trên tay An Úc Từ, đó là một đóa bách hợp trắng, “Bác sĩ An đi hẹn hò sao?”
An Úc Từ lắc đầu, nói: “Không phải, hôm nay là sinh nhật một người bạn của tôi.”
Phương Giai Duyệt hâm mộ ra mặt, “Anh tặng hoa cho cô ấy, chắc chắn cô ấy rất hạnh phúc.”
An Úc Từ cười, không giải thích thêm.
Phương Giai Duyệt lại hỏi: “Bác sĩ An, chim của anh đã khỏe chưa?”
An Úc Từ nói: “Đã sống rồi. Mặc dù mới chỉ đi cà nhắc thôi nhưng đã hoạt bát hơn nhiều rồi. Tôi mua cho nó một cái l*иg nhỏ, sau đó cho ăn. Tôi nghĩ một thời gian nữa, có lẽ nó sẽ bay được.” Anh ta quay lại hỏi cô gái: “Gần đây nhà em vẫn ổn chứ?”
“Tàm tạm…” Phương Giai Duyệt cúi đầu nói.
An Úc Từ nghe thấy sự bất lực trong lời Phương Giai Duyệt.
Quả thật cũng chỉ có thể nói “tàm tạm” thôi. Thời gian dần trôi, Phương Giai Duyệt nhận ra dường như mẹ cô bé đã quên chuyện cô bé là bệnh nhân, cũng quên cha dượng có ý đồ xấu với cô.
Nhưng đó là mẹ ruột của cô, không thể không vừa lòng thì mang đi đổi được…
Không lâu sau đã đến nhà Phương Giai Duyệt, cô nói: “Cảm ơn bác sĩ An.”
An Úc Từ vẫy tay với cô bé, tiếp tục lái xe đi thẳng.
Anh ta đợi một chiếc xe tại bến đỗ xe cách đó không xa. An Úc Từ ngồi xuống hàng sau, xe chạy bon bon trên đường rồi dừng lại trước cổng một nghĩa trang.
An Úc Từ vào trong nghĩa trang, bước lên vài bậc rồi quay người đối diện với một tấm bia. Trên tấm bia dán hình đen trắng của một cô gái đang mỉm cười, anh ta đặt bó hoa bách hợp tinh khôi trước tấm bia, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Mặt trời sắp lặn, nghĩa trang vô cùng yên tĩnh, trời chiều trải một chiếc bóng thật dài dưới chân anh ta.
An Úc Từ đứng đó hồi lâu mới rời đi, anh ta đứng trong nhà chờ chờ xe quay về.
Mãi lâu sau xe vẫn chưa tới. An Úc Từ ngồi xuống ghế, người đợi xe đi hết tốp này đến tốp khác.
Anh ta ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy một người đàn ông hơi quen.
An Úc Từ vẫn nhớ, người đó từng là bệnh nhân của anh ta. Hai năm trước, người đàn ông này từng khám ở chỗ anh ta, anh ta đã giúp đỡ người này rất nhiều, họ cũng từng chia sẻ với nhau mọi chuyện.
Nhưng sau đó, người đàn ông này càng lúc càng ít đến, An Úc Từ từng rất lo cho cậu ta, lúc này gặp lại, anh ta giật mình, gọi chính xác tên người đàn ông kia: “Trang Thạch Thanh?”
Người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn anh ta, “À… Bác sĩ An…”
An Úc Từ hỏi: “Gần đây cậu vẫn ổn chứ?”
Người đàn ông như không muốn gặp bác sĩ tâm lý của mình trên đường, lại còn là bác sĩ tâm lý cũ. Đầu cậu ta túa mồ hôi, “Tàm tạm…”
“Lâu lắm rồi cậu không đến chỗ tôi…” An Úc Từ vẫn muốn nói thêm.
Người đàn ông kia lại quay người đi lên một chiếc xe vừa chạy đến, “À bác sĩ An này, tôi có việc gấp, lúc nào rảnh nói sau nhé.”
Từ đầu đến cuối đều vội vã, đến mức An Úc Từ chưa kịp phản ứng thì người đàn ông kia đã hốt hoảng bỏ chạy như muốn né tránh gì đó…
An Úc Từ lại chờ thêm một lát, không lên xe mà hòa mình vào dòng người. Thành phố đông đúc, người qua kẻ lại, mỗi người đều có đích đến của mình nhưng hình như anh ta lại không tìm ra nơi mình muốn đến.