Sổ Tay Hình Sự

Quyển 2 - Chương 43

Lửa, lửa bùng cháy khắp nơi.

Nhiệt độ không khí nóng rực, cái nóng thẩm thấu vào cơ thể qua từng lỗ chân lông, như thể muốn thiêu chết gã.

Gã vẫn còn sót lại một chút ý chí nhưng lại không thể cử động, dù chỉ là cong ngón tay thôi cũng quá khó khăn với gã.

Màn khói che mờ tầm mắt, xộc vào khiến gã không thể hít thở.

Cơ thể đau đớn như muốn toạc ra, gã lớn tiếng gọi cái tên kia nhưng không một ai đáp lại.

Gã đã bị bỏ rơi…

Bởi người phụ nữ gã từng yêu sâu đậm.

Gã từng có mối tình tốt đẹp suốt năm năm với cô ta, gã và cô ta từng ôm nhau, từng hứa hẹn hy sinh cả tính mạng vì nhau.

Gã đã làm được còn cô ta thì không.

Tại sao, tại sao không có ai trừng phạt những kẻ đó?

Bọn chúng sai rồi, tất cả là lỗi của chúng, chỉ có một mình gã làm đúng thôi!

Trong giây phút ấy, gã cảm giác như hơi thở và nhịp tim của mình đều dừng lại, cuối cùng, gã vùng vẫy ngồi dậy, há miệng thở dốc.

Không có đám cháy nào hết, cũng không có làn khói dày đặc, chỉ là một buổi đêm bình thường, căn phòng tối om, không có lấy một chút ánh sáng. Gã mở điện thoại, lúc này là hai rưỡi sáng.

Bỗng có người ôm gã từ bên cạnh, “Không sao đâu, không sao đâu… Chỉ là một cơn ác mộng thôi.” Giọng nói dịu dàng xoa dịu gã. Cô dịu dàng như làn nước, ôm chặt lấy gã, dập tắt ngọn lửa bao quanh gã.

Nhịp thở của Đàm Vĩnh Thần dần bình tĩnh trở lại, gã nhìn Mễ Thư đang nằm bên cạnh mình, ánh mắt Mê Thư nhìn gã vô cùng bình yên, cũng tràn ngập tình yêu và kính trọng.

Gã không đáp lại, chỉ cầm tay cô. Lòng bàn tay Mễ Thư âm ấm, độ ấm này đã sưởi ấm gã, cũng giúp tâm trạng gã bình tĩnh lại.

Mễ Thư lẳng lặng nhìn gã, từng có khoảng thời gian rất dài cô không muốn người đàn ông nào đυ.ng vào mình, cũng không muốn nói chuyện với đàn ông nhưng Đàm Vĩnh Thần là một ngoại lệ.

Cô vươn tay sờ làn da từng bị bỏng nặng của Đàm Vĩnh Thần, không hề cảm thấy sợ hãi, trong mắt cô, những vết bỏng đó là huân chương của gã.

Dần dà, Đàm Vĩnh Thần cũng bình tĩnh lại, gã nghĩ, lúc này mình đang ở Hoa Đô, cũng là điểm đến cuối cùng trong kế hoạch của họ.

Cơn đau nhức dâng lên nơi làn da từng bị bỏng, đó là di chứng còn lại sau khi bỏng nặng, khiến gã không có lúc nào không như đang chịu tội ở dưới địa ngục.

Điều duy nhất khiến gã có thể vui mừng là…

Sắp chấm dứt rồi, tất cả đã đến hồi kết rồi.

Chẳng mấy chốc, gã sẽ tìm được đáp án mình cần.



Thoáng chốc, lại ba ngày đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, cuộc sống của người dân thành phố sóng yên biển lặng.

Nhưng tổ trọng án, những gì họ thấy chỉ là vẻ bề ngoài.

Các thành viên tổ trọng án đều xốc lại tinh thần, tập trung điều tra vụ án, không dám thả lỏng chút nào.

Lúc này đã là mười giờ tối, Tổng cục Cảnh sát thành phố vẫn còn sáng đèn, bầu không khí trong cục vô cùng căng thẳng. Các thành viên tổ trọng án đều làm thêm giờ, đến cả Tô Hồi cũng lọc thông tin trên diễn đàn cùng Hạ Minh Tích, lúc này, anh đang ôm gối nằm trên sô pha.

Kiều Trạch gọi xong cuộc điện thoại trao đổi cuối cùng, đến lúc này, cậu đã xác nhận được toàn bộ dữ liệu, cậu thở dài, “Tổ trưởng, đã điều tra được toàn bộ hệ điều hành của thiết bị rồi, đám cướp sử dụng ba chiếc điện thoại, một là Apple, hai chiếc Android, hiện tại em đang bắt đầu tiến hành định vị di động!”

Mọi người chờ tin tức này đã lâu.

Ngay lập tức, các thành viên tổ trọng án quây lại chỗ cậu, có dữ liệu định vị này, chẳng khác nào họ đã biết vị trí cụ thể hiện tại của ba người trong toán cướp.

Nghe tin cuối cùng cũng có tiến triển, Tô Hồi ngồi dậy khỏi sô pha, dụi mắt.

Lục Tuấn Trì đến trước máy tính của Kiều Trạch, đợi thông tin về địa điểm mới nhất sau khi cậu nhập dữ liệu lên máy tính.

Ba chấm sáng lấp lóe trên bản đồ, định vị của chúng dần tụ vào một điểm.

“Khu dân cư Minh Nguyệt Phương Đình!” Lục Tuấn Trì lập tức nói.

Khu dân cư nằm ở phía nam thành phố, là một khu nhà ở không mới không cũ, chất lượng bình thường, giao thông thuận tiện, căn hộ không lớn, là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều đôi vợ chồng mới cưới.

Hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán, “Khu dân cư này… không giống nơi tạm trú của đám cướp lắm, kết hợp với giờ giấc hiện tại, rất có thể đây là một lần gây án mới!”

Lục Tuấn Trì xoay người phân công, “Khúc Minh lập tức liên hệ với đội hình sự, chuẩn bị xuất quân!”



Hai tiếng trước, trong một căn hộ hai phòng bình thường tại khu Minh Nguyệt Phương Đình, rèm cửa kéo kín, căn nhà vô cùng yên tĩnh. Người vợ Đổng Giai Dĩnh ngồi trên sô pha xem điện thoại một lát rồi mệt mỏi vươn người.

Người chồng Chu Diệp bưng một cốc trà bưởi còn nóng đến cho cô, Đổng Giai Dĩnh rút một tờ giấy rồi ngẩng đầu, nói: “Cảm ơn ông xã.”

Chu Diệp tiện thể nhìn sang màn hình điện thoại của vợ mình, “Sao thế, lại đang lướt diễn đàn à?”

“Vâng ạ.” Đổng Giai Dĩnh vừa nói vừa lau nước mắt, đôi mắt cô vẫn còn hơi đo đỏ, “Không hiểu sao gần đây, mọi người rất thích lên diễn đàn kể mấy câu chuyện tình yêu cực kỳ cảm động.”

Câu chuyện rất cảm động, khiến cô đọc một hồi lại không kìm được mắt cay cay, nước mắt lại rơi.

“Mấy bài em chia sẻ cho anh hồi ban ngày à?” Chu Diệp cau mày, “Em khóc đỏ cả mắt rồi kìa, cẩn thận mai lại sưng vù lên.”

Đổng Giai Dĩnh lau nước mắt, cô ngại ngùng cười, “Còn nhiều chuyện cảm động hơn cái em từng gửi cho anh lắm. Ví dụ như chuyện ‘Thang trời’ này này, câu chuyện kể về một cặp vợ chồng già sống trên núi, người vợ mắc bệnh, không tiện xuống núi, người chồng bèn dành đến hàng năm trời để khắc xong 6280 bậc thang trên núi. Mặc dù hiện giờ hai cụ đều qua đời rồi nhưng vẫn có rất nhiều người đến chứng kiến tình yêu của họ. Còn mấy bài nữa cơ, đọc hết chúng, người đọc sẽ cảm thấy, hóa ra tình yêu đích thực vẫn tồn tại trên đời.”

Chu Diệp nhìn bà xã mình, chỉnh lại tóc giúp cô, “Nghe em nói kìa, đường nhiên là có tình yêu rồi. Mặc dù cuộc sống bận rộn cơm áo gạo tiền nhưng vẫn luôn có tình cảm chân thành, thật lòng trong cuộc sống.” Nói tới đây, anh lại nghĩ ra chuyện gì đó, “Phải rồi, gần đây anh được thưởng một khoản, sắp tới kỷ niệm kết hôn của chúng ta rồi, lần này cũng là kỷ niệm ba năm tròn, tất nhiên là ăn mừng linh đình mới được, điện thoại em đang dùng ba năm rồi, có muốn đổi chiếc khác không?”

Hai người họ đã kết hôn ba năm, một năm sau khi cưới, cô đã thuận lợi mang thai, chẳng mấy chốc hai người đã có con. Lúc này, đứa bé còn chưa tròn một tuổi, vì không có ai chăm sóc nên Đổng Giai Dĩnh vẫn chưa thể đi làm lại.

Cuộc sống của hai người chỉ dựa vào tiền lương của một mình Chu Diệp và khoản tiết kiệm của hai người, sữa và tã cho em bé đều rất đắt đỏ, tiền vay mua nhà vẫn còn hơn một nửa chưa trả xong, cuộc sống có đôi phần túng thiếu. Nhưng Chu Diệp siêng năng, cần cù luôn nghĩ cách để vợ mình vui vẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ kiếm thêm thu nhập bên ngoài để cải thiện sinh hoạt.

Đổng Giai Dĩnh nghe vậy bèn ôm chầm lấy Chu Diệp, chiếc điện thoại cô đang dùng là Chu Diệp tặng cô vào ngày họ kết hôn, cô vẫn luôn trân trọng giữ gìn. Lúc này, nghe ông xã nói, cô mới kích động hôn lên mặt anh, “Chồng ơi, em yêu anh!”

Bỗng nhiên, tiếng khóc đứt quãng của trẻ con vọng ra từ trong phòng, Đổng Giai Dĩnh đứng dậy, nói: “Con dậy rồi, để em vào xem sao…”

Chu Diệp tự giác nói: “Chắc là đói rồi, anh pha cho nó bình sữa bột…”

Gần đây Đổng Giai Dĩnh muốn đi làm lại, hai vợ chồng bắt đầu cho em bé cai sữa mẹ, đổi sang sữa bột.

Đổng Giai Dĩnh vào phòng ngủ, cô mở đèn, ôm con vào trong lòng rồi khẽ giọng dỗ dành.

Em bé còn chưa đầy năm, vẫn chưa nói được gì nhiều, thấy mẹ bế mình lên, cậu bé lập tức nín khóc, mỉm cười. Bé gọi một tiếng “mẹ” còn vươn bàn tay nhỏ ngoắc lấy ngón tay Đổng Giai Dĩnh.

Ôm bé trong lòng, cô vỗ nhẹ lên con, nhìn chồng mình tất bật ngoài phòng khách, Đổng Giai Dĩnh lại thấy lòng mình ấm áp.

Đây là một gia đình nhỏ bình thường, hạnh phúc, ở Hoa Đô, có lẽ có đến hàng triệu gia đình như vậy.

Lúc này, hai vợ chồng hoàn toàn không nhận ra rằng, nguy hiểm đang lặng lẽ ập tới.

Nhân lúc bảo vệ không để ý, ba bóng đen bèn lẻn vào trong khu dân cư, lẳng lặng đi tới trước cửa nhà họ.

Cậu thiếu niên đi đầu thoăn thoắt vài động tác, chẳng mấy chốc đã mở được cánh cửa thoạt trông có vẻ vững chắc kia, sau đó, ba người cạy cửa vào nhà.

Lúc này Chu Diệp đang cầm bình sữa trên tay, bỗng nhiên một cây gậy giáng thật mạnh xuống đầu anh, bình sữa rơi xuống đất, vỡ tan tành sau một tiếng “choang”. Anh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một gã đàn ông giữ chặt, sau đó gã kề một con dao sắc lẹm lên cổ anh.

Mảnh vỡ bình sữa trên mặt đất cứa qua tay Chu Diệp, máu tươi chảy ra khiến sàn nhà nhuốm đỏ, anh mặc kệ cơn đau trên tay, hoảng sợ nói: “Các anh là ai?”

Đổng Giai Dĩnh cũng nghe thấy tiếng động lạ, cô đặt đứa bé xuống nôi, vừa mới quay lại đã phát hiện có mấy người lạ mặt xuất hiện trong phòng khách nhà mình.

Kẻ cầm đầu là một gã đàn ông mặc đồ đen kín người, gã đang giữ chặt Chu Diệp, quay lại lạnh lùng nói với Đổng Giai Dĩnh bằng chất giọng khàn khàn, “Đứng im! Nếu không chúng mày sẽ chết ngay lập tức.”

Đổng Giai Dĩnh nhớ lại một vài thông tin mình đọc được trên mạng gần đây, dạo gần đây, có vài vụ cướp trong nhà xảy ra tại Hoa Đô, cô đã cài nút gọi khẩn cấp, chỉ cần vươn tay là có thể lấy được điện thoại nhưng cậu thiếu niên trong toán cướp lại nhanh chân lấy trước.

“Các anh muốn làm gì…” Đổng Giai Dĩnh run giọng hỏi, nỗi sợ tràn ngập trong mắt cô, cơ thể đám người này tanh mùi máu, bọn chúng có thể gϊếŧ người thật.

“Suỵt, đừng sợ.” Người phụ nữ trong toán cướp đi tới trước mặt cô, cô ta rướn người nhìn về phía giường trẻ em trong phòng, trêu chọc bé một lát.

“Đừng động vào con tôi!” Đổng Giai Dĩnh nghẹn ngào nói, cô không dám hét lên kêu cứu, sợ chúng sẽ ra tay với con cô.

Cậu bé nằm trên giường hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp ập tới, bé cũng không sợ người lạ, còn cười khanh khách.

Thấy người phụ nữ kia vươn tay về phía đưa bé, Đổng Giai Dĩnh dựng hết cả lông tơ.

“Chỉ cần chúng mày ngoan ngoãn, bọn tao sẽ không chạm vào nó.” Người phụ nữ vươn tay sờ làn da mềm mại của đứa bé, khẽ cười, “Bọn tao chỉ đến chơi với chúng mày một trò chơi thôi…”

Nhìn ba vị khách không mời mà đến bỗng đột nhập vào nhà, nụ cười trên mặt người phụ nữ kia khiến Đổng Giai Dĩnh sởn gai ốc.

Tay cô vẫn cứ run rẩy, không thể kiềm chế, cô không biết thứ gì đang chờ đợi số phận của họ.



Trong tổng cục, tổ trọng án và đội hình sự đang tranh thủ từng giây, chẳng mấy chốc đã tập kết xong đội ngũ.

Trời đêm nay có trăng, ánh trăng như hoa, chiếu sáng Hoa Đô về đêm, trong thành phố phồn hoa, người xe như nước.

Với người bình thường, đêm nay chỉ là một đêm bình thường, nhưng cũng chính đêm này, có một gia đình trong thành phố đang gặp nguy hiểm.

Tô Hồi đi hơi chậm, anh cũng đi theo, Lục Tuấn Trì bèn quay lại nhìn anh, dưới ánh đèn, thoạt trông sắc mặt Tô Hồi có vẻ nhợt nhạt, cơ thể anh gầy yếu như thể chỉ cần một ngọn gió thổi qua sẽ khiến anh vỡ tan.

Lục Tuấn Trì bèn mở lời khuyên anh: “Thầy Tô, có thể hành động truy bắt đêm nay sẽ nguy hiểm, anh đừng đi thì hơn, tôi bảo người của tổng cục ở lại với anh.”

Tô Hồi do dự một lát rồi nắm chặt ba-toong trong tay, “Tôi đi theo thì hơn, có thể tôi sẽ giúp được mọi người, tôi sẽ chú ý an toàn.”

Lục Tuấn Trì suy nghĩ một hồi, lần trước Tô Hồi đến hiện trường cũng giúp đỡ cảnh sát rất nhiều, hiện giờ họ vẫn chưa rõ tình cảnh, có thể kẻ tình nghi đang kiểm soát con tin, Tô Hồi khắc họa tâm lý có thể dự đoán hành động của hung thủ giúp họ. Nghĩ vậy, anh bèn gật đầu, “Cũng được.”

Mọi người cùng lên xe, ngoài Hạ Minh Tích, các thành viên của tổ trọng án đều đi theo, Khúc Minh và Trịnh Bách thì ngồi một chiếc xe khác.

Lục Tuấn Trì lập tức nổ máy, mở định vị, lái xe về phía khu dân cư Minh Nguyệt Phương Đình, cần khoảng hai mươi phút để đi từ cục cảnh sát tới đó.

Kiều Trạch ngồi hàng ghế sau, cậu đang tìm thêm thông tin trên máy tính, “Hiện giờ vẫn chưa thể kiểm tra định vị điện thoại quá cụ thể được, em đã đối chiếu với dữ liệu thu thập được trên diễn đàn lúc trước, sau bước đầu loại trừ, nạn nhân có thể là phòng 202 tầng 4. Chủ nhà là một đôi vợ chồng trẻ, người chồng là Chu Diệp, vợ là Đổng Giai Dĩnh. Gia đình họ còn có một em bé đưa được một tuổi, khớp với cách lựa chọn nạn nhân của hung thủ trước đó.”

Sau đó cậu đối chiếu thời gian, đoán chừng nói: “Phỏng đoán theo thời gian xảy ra mấy vụ án trước, có lẽ họ đã vào nhà được hơn hai tiếng rồi.”

Nghe vậy, Tô Hồi mấp máy môi, siết chặt ba-toong, dù anh luôn bình tĩnh, lúc này bàn tay cũng đã rịn ra một lớp mồ hôi.

Hơn hai tiếng, đủ để nói rất nhiều thứ, làm rất nhiều chuyện, thậm chí còn đủ gϊếŧ chết hai vợ chồng và đứa bé trong nhà kia…

Lục Tuấn Trì, “Liền lạc với bên quản lý nhà và người bên ủy ban khu vực, chuẩn bị sắp xếp cho người dân không liên quan di tản.”

Bàn tay đang gõ phím của Kiều Trạch cũng đang run rẩy, “Em đã liên lạc yêu cầu quản lý nhà theo dõi từ xa rồi, hiện giờ rèm cửa được buông xuống, sáng đèn, chưa biết tình hình bên trong thế nào.”

Đây là lần thứ hai toán cướp này gây án ở Hoa Đô.

Nhanh chút nữa, nếu có thể nhanh hơn chút nữa thì tốt.

Đó là một gia đình từng ấm áp, là ba mạng người đang sống rất tốt.

Hiện giờ họ chỉ có thể hy vọng, mọi việc vẫn chưa muộn…