Sổ Tay Hình Sự

Quyển 1 - Chương 19

Hai giờ chiều, nội thành Hoa Đô.

Kiều Trạch dẫn theo một cậu cảnh sát thực tập đứng bên ngoài cánh cửa kim loại. Nhìn từ bên ngoài, đây là một căn nhà riêng việt, không chung sân sảnh với ai, kiến trúc chỉ có một tầng, giống như một kho hàng.

Kiều Trạch ấn chuông cửa trước mắt, tiếng chuông rất lớn, đứng cách một cánh cửa sắt cậu cũng nghe thấy rõ ràng.

Họ vẫn luôn điều tra theo suy luận của Tô Hồi lúc trước. Trong khu vực Tô Hồi đã khoanh vùng, họ đã điều tra và ghi chép lại thông tin của người dân cũng như các công trình quanh đó.

Vậy nên tổ trọng án điều hơn mười cảnh sát và phụ tá từ phân cục địa phương, mọi người phân công nhiệm vụ, phạm vi điều tra cũng dần thu hẹp lại.

Hôm nay họ điều tra tới mấy con phố cuối cùng trong khu vực màu tím. Để đẩy nhanh tiến độ, các nhóm nhỏ được thành lập, Kiều Trạch đi cùng với một cậu cảnh sát trẻ bên hình sự.

Cảnh sát trẻ kia tên là Tề Thạch, ban đầu Kiều Trạch gọi tên cậu ta rất ngượng mồm, lúc nào cũng muốn nhét thêm một chữ “bạch” vào tên cậu ta, sau đó nhớ luôn thành “Kỳ Thực”, như vậy sẽ không ngượng miệng nữa.

(S: Tề Thạch (jishi) đọc dễ lái sang Kỳ Thực (qishi), “Thạch” và “Thực” đồng âm, “Tề” thêm một chữ “Bạch” vào giữa trông sẽ hao hao giống “Kỳ”.)

Thấy người trong nhà mãi không hồi âm, Kiều Trạch lại ấn chuông một lần nữa.

Tề Thạch đứng sau cậu đối chiếu trong danh sách, báo cáo về tình hình địa chỉ này: “Đây vốn là kho hàng của một công ty thực phẩm, sau đó được một cá nhân mua lại, sửa thành một phòng tranh… Người phụ trách cùng phương thức liên hệ được đăng ký lúc trước cho thấy, chủ nhân của phòng tranh này là Phó Vân Sơ.”

“Phòng tranh?” Kiều Trạch ngửa đầu lên nhìn về phía căn nhà, kho hàng cũ kỹ được tu sửa lại, tăng thêm một loại hơi thở nghệ thuật.

“Vâng, chủ phòng tranh Phó Vân Sơ là một họa sĩ khá nổi tiếng ở Hoa Đô, từng đi du học, tác phẩm mới của hắn được bán với giá 1 triệu 550 nghìn tệ ở một buổi đấu giá.”

Kiều Trạch cảm thán: “Một bức tranh bằng tiền lương mấy năm của người bình thường, xem ra họa sĩ này cũng giỏi giang đó.”

Thấy trong nhà không có tiếng động, Tề Thạch hỏi lại: “Chúng ta gọi điện cho anh Phó Vân Sơ này nhé?”

Kiều Trạch nói: “Đợi đã.”

Hai người đang tám chuyện, cánh cửa sắt trước mặt đã được người trong nhà mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông cao gầy, mặt mày trắng nõn, đôi mắt dài hẹp, cắt tóc ngắn, Kiều Trạch đoán rằng hẳn đây chính là họa sĩ Phó Vân Sơ kia.

Kiều Trạch bước lên một bước, nói: “Anh Phó phải không?”

Người đàn ông gật đầu: “Tôi đây.”

Kiều Trạch giơ chứng nhận cảnh sát của mình lên theo đúng quy trình, “Chào anh, tôi là Kiều Trạch đến từ tổ trọng án Hoa Đô, gần đây chúng tôi đang điều tra một vụ án, mong rằng anh có thể phối hợp với chúng tôi.”

Người tên Phó Vân Sơ kia dẫn họ vào trong, “Chỗ này của tôi là một phòng tranh thôi, cũng không có gì đặc biệt.”

Kiều Trạch hỏi: “Chúng tôi chỉ kiểm tra đối chiếu mà thôi, chỗ này chỉ có mình anh ở phải không?”

Phó Vân Sơ đáp lại: “Phải, dù gì sáng tác là chuyện cực kỳ riêng tư mà, lúc tôi vẽ tranh cần đủ yên tĩnh.”

“Thường ngày anh sống tại đây sao?”

“Có những lúc vẽ chậm quá thì tôi sẽ ngủ lại đây, thỉnh thoảng cũng có về nhà ở.”

Kiều Trạch kiểm tra đối chiếu chứng minh nhân dân, số điện thoại của Phó Vân Sơ, bao gồm cả chiếc xe mà Phó Vân Sơ đăng ký, thời gian hắn ta lui tới đây mọi ngày, còn cả vào ngày Ninh Kha bị tấn công thì hắn ta ở đâu.

Phó Vân Sơ trả lời đâu ra đấy, còn đưa ra hai cuống vé phim điện ảnh, thời gian trùng hợp vào tối ngày Ninh Kha mất tích.

Kiều Trạch liếc nhìn cánh tay hắn ta, “Anh Phó, tay anh bị thương à?”

Cậu thấy trên cổ tay Phó Vân Sơ có một chỗ giống như bị người khác cào ra, hơn nữa vết thương xuất hiện mới không lâu trước.

Phó Vân Sơ che vết thương, “Lúc nãy tôi vẽ tranh, gọt bút chì bị quẹt vào tay.”

Tại sao vết thương do gọt bút chì lại xuất hiện trên cổ tay được? Đã vậy còn là mặt trong cổ tay trái?

Kiều Trạch hơi nghi ngờ, nhưng cậu không vạch trần người đàn ông trước mặt, nói tiếp: “Anh bất cẩn quá, tôi thấy vết thương còn mới lắm, anh Phó không cần xử lí vết thương một chút sao?”

Phó Vân Sơ cười, “Không gấp, chờ các anh đi rồi tôi mới xử lý, cũng không đau nữa rồi.”

Sau khi hỏi xong, Kiều Trạch vẫn muốn kiểm tra thêm nữa, cậu nhìn ra sau lưng hắn ta, “Chỗ này của anh Phó rộng quá, bảo sao chờ lâu vậy anh mới ra mở cửa.”

Phó Vân Sơ nói: “Đúng vậy, tôi vẽ tranh ở phòng trong cùng, phải đi qua một khoảng dài, vừa rồi để hai anh phải đợi rồi.” Hắn ta trả lời rất bình tĩnh: “Hai anh cảnh sát có muốn uống chút gì không?”

Tề Thạch vừa định nói lát chúng tôi đi ngay, Kiều Trạch đã tiếp lời: “Được chứ, chỗ anh có cà phê không?”

Ngay khi cậu nhắc đến từ cà phê, cậu chú ý thấy sắc mặt Phó Vân Sơ thay đổi.

Dường như Phó Vân Sơ không ngờ rằng họ sẽ ở lại, hắn ta sững người một chốc, nói: “Chỗ tôi không có cà phê, các anh muốn uống tách trà không?”

Kiều Trạch nói: “Trà cũng được.”

Đợi hắn ta rời đi, Kiều Trạch giơ tay ra hiệu cho Tề Thạch, sau đó gọi điện thoại cho Lục Tuấn Trì, cậu che tai nghe bluetooth lại, nhỏ giọng báo cáo tình hình, sau đó nói với Lục Tuấn Trì: “Đội trưởng, em cảm thấy tên này hơi đáng ngờ…”

Vừa rồi họ đã đi hỏi mấy nhà, phần lớn đều chỉ xác minh vài thông tin, sau khi loại trừ hiềm nghi liền rời đi ngay. Chỉ có chỗ này là Kiều Trạch hỏi thăm tỉ mỉ, cậu cảm thấy phòng tranh này hơi kỳ lạ.

Lục Tuấn Trì nói: “Nghe địa điểm có vẻ hợp với mục tiêu, thời gian của họa sĩ lại khá dư dả… Mặc dù hắn ta khai được hoạt động của mình đêm đó, nhưng bằng chứng đi xem phim cũng không đủ thuyết phục, tấm vé xem phim kia có thể là hắn ta cố ý mua để tạo dựng chứng cứ ngoại phạm.”

Hơn nữa nếu trên tay có vết cào…

Lục Tuấn Trì nhanh chóng quyết định: “Các em câu giờ một lát, giữ liên lạc, đừng cúp điện thoại, bọn anh qua ngay bây giờ, khoảng năm phút nữa là tới nơi.”

Kiều Trạch dạ một tiếng, quay đầu lại vừa định đánh tiếng với Tề Thạch, đã nhìn thấy Phó Vân Sơ đi ra.

Hắn ta bưng hai tách trà đến, mỉm cười đưa họ.

Kiều Trạch nhận tách trà, đặt lên chiếc bàn thủy tinh bên cạnh.

Cậu biết, người đàn ông thoạt trông ôn tồn lịch sự trước mắt cậu, thật ra rất có thể là hung thủ gϊếŧ người họ đã tìm kiếm rất lâu – Đồ Tể.

Nhìn Phó Vân Sơ trước mắt mình, không hiểu sao Kiều Trạch bỗng cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay cũng rỉ mồ hôi.

Cậu là thành viên nhỏ tuổi nhất trong tổ trọng án, mới làm cảnh sát mấy năm, thường xuyên làm những công việc như đối chiếu, kiểm chứng, Kiều Trạch cũng từng tham gia hành động bắt giữ nhưng những lúc đó đều là hành động cùng tập thể.

Hôm nay đối mặt với một sát thủ liên hoàn, cậu có hơi chưa quen.

Hiện họ đang có hai người, chiếm ưu thế về nhân số nhưng Tề Thạch đang là cảnh sát thực tập, không được phát súng, đến lúc cần động thủ hoàn toàn không trông cậy được.

Nghĩ tới đây, Kiều Trạch lại càng căng thẳng, cậu cần phải cố gắng níu chân người này, chờ đội trưởng Lục tới.

Kiều Trạch lại đưa ra vài câu hỏi nữa, Phó Vân Sơ có sao đáp vậy. Kiều Trạch giả bộ ghi chép vào sổ, tim lại đang đập thình thịch, chữ nào chữ nấy run rẩy.

Phó Vân Sơ thấy hai anh cảnh sát này uống trà xong vẫn không có ý rời đi, bèn hỏi: “Hai anh còn gì cần tôi phối hợp không?”

Kiều Trạch tiếp lời: “Cá nhân tôi rất thích hội họa, anh Phó có thể dẫn chúng tôi tham quan phòng tranh không?”

Dường như Phó Vân Sơ trở nên căng thẳng hơn hẳn, cuối cùng hắn ta vẫn ừ một tiếng, không từ chối họ, “Thật ra chỗ này trông trống trải vậy thôi, nhưng cũng không rộng lớn lắm, đằng trước là phòng triển lãm nhỏ, phía sau là phòng vẽ của tôi, cùng với phòng ngủ và nhà vệ sinh.”

Kiều Trạch nhìn xung quanh, vì chỗ này từng là kho hàng, trần nhà rất cao, tranh treo đầy trên tường. Trong phòng không có nhiều đồ dùng, thoạt trông trống trải, giống như một phòng triển lãm nghệ thuật.

Những bức tranh ấy hơi trừu tượng nhưng có thể thấy được năng lực của người vẽ không tệ. Trong sảnh lớn còn được bày một vài bức tượng thạch cao nhiều kích cỡ, cùng một vài tác phẩm nghệ thuật.

Ba người đi lại trong phòng triển lãm hơi trống vắng này.

Kiều Trạch ổn định tinh thần, nghiêng đầu nhìn bức tranh được treo chính giữa, “Bức tranh này vẽ đẹp lắm.”

Nội dung bức tranh là một người phụ nữ, không nhìn rõ tuổi tác, cô ngồi trên ghế, đầu rủ xuống, hai mắt nhắm lại, thoạt trông yên tĩnh lại an tường, sau lưng cô gái là rất nhiều hình vuông, nhìn thoáng qua giống như mấy chiếc hộp.

Tên bức tranh là “Chí Ái”.

Biểu cảm đắc ý xuất hiện trên mặt Phó Vân Sơ: “Bức tranh này là tác phẩm nổi tiếng nhất của tôi, từng đoạt giải trong lễ trao giải nghệ thuật.”

Kiều Trạch quay đầu nhìn những bức tranh trên tường, cậu dừng chân trước một bức tranh trong đó, trên bức tranh là một vài cô gái, xếp hàng đứng liền nhau, những cô gái trong tranh đều nhắm mắt, miệng khẽ nhếch lên, biểu cảm trên mặt hơi quỷ dị. Kiều Trạch nhìn nhãn dán bên dưới, bức tranh này tên là “Dàn Đồng Ca”.

Kiều Trạch phát hiện anh Phó này rất thích vẽ phụ nữ, 80% tranh hắn ta vẽ đều có phụ nữ, số ít 20% còn lại là tranh phong cảnh, chỉ có một vài bức tranh lẻ tẻ là vẽ thứ khác.

Phần lớn phụ nữ dưới ngòi bút của hắn ta có sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, khiến người khác vừa nhìn đã thấy không thoải mái.

Nhớ lại những mẩu tay chân cụt đặt trong mấy chiếc hộp kia, Kiều Trạch sởn hết da gà.

Họ nhanh chóng dạo một vòng quanh phòng triển lãm, Phó Vân Sơ đi chậm lại, nhìn về phía họ…

Sắp không câu giờ được nữa rồi!

Ngay lúc này, tiếng Lục Tuấn Trì truyền vào tai nghe của Kiều Trạch: “Cơ bản đã xác định, vừa rồi anh nhờ Hạ Minh Tích kiểm tra số điện nhà này dùng, tiền điện cao gấp bình thường mấy lần, bọn anh tới ngay đây, các em phải chú ý an toàn!”

Chỗ này không có nhiều đèn, trần nhà lại cao, giờ không mở điều hòa cũng thấy hơi lạnh lẽo.

Cần nhiều điện như vậy, rõ ràng là….

Kiều Trạch nhìn xuống dưới, có lẽ nơi này có một kho lạnh ngầm, hoặc có một thiết bị làm đông cỡ lớn…

Tề Thạch đứng bên cạnh dáo dác nhìn mấy bức tranh quanh tường, lơ đãng nói: “Hầy, chúng ta đã chạy nửa ngày rồi, bên ngoài trời nóng vậy mà chỗ này lại thoải mái ghê, không cần mở điều hòa cũng mát quá chừng, đỡ tốn điện quá.”

Cậu ta vừa dứt lời, tim Kiều Trạch lập tức đập hụt một nhịp.

Quả nhiên, người đàn ông vừa rồi vẫn còn nói năng ngay thẳng bỗng tái cả mặt. Phó Vân Sơ lùi về sau hai bước, vẻ hung hãn lóe lên trong mắt hắn ta.

Tề Thạch chỉ vô tình nhắc tới chuyện này nhưng hiển nhiên Phó Vân Sơ chột dạ! Hắn coi câu nói của cậu ta như mồi nhử, nghĩ rằng mình đã bị khoanh vùng.

Kiều Trạch lập tức phản ứng lại, cậu trực tiếp bước lên tóm lấy tay Phó Vân Sơ, Phó Vân Sơ né người ra đằng sau, Kiều Trạch như thể biết trước hành động của hắn, lên gối thụi ngay vào bụng Phó Vân Sơ.

Phó Vân Sơ ăn một gối, hắn ta rên lên, vùng ra khỏi Kiều Trạch, sau đó ngẩng đầu lên định đánh trả, hắn ta ngửa đầu xông lên, muốn húc Kiều Trạch vào tường, Kiều Trạch nhanh nhẹn rút súng trong bao đựng sau lưng ra, không kịp ngắm chuẩn đã bắn ngay một phát.

Đoàng, tiếng súng vang lên trong phòng trưng bày phá tan một mảng yên tĩnh.

Viên đạn sượt qua cánh tay Phó Vân Sơ, rõ ràng hắn ta hiểu rõ nơi này hơn hai cậu cảnh sát vừa tới nhiều, hắn xoay người ấn một cái nút trên tường.

Mấy pho tượng thạch cao lập tức vỡ tan, những mảnh thạch cao nhỏ màu trắng nhanh chóng văng đầy trên đất, mấy bức tượng thạch cao này được đặt làm, một lượng lớn bột phấn màu trắng bung ra từ bên trong, mùi hương gay mũi tràn ngập trong không khí, che khuất tầm mắt của hai người.

Rõ ràng đây là một cái bẫy mà hung thủ đã bố trí sẵn sàng.

Kiều Trạch hô lên: “Cẩn thận có độc.” Cậu vội vàng bịt chặt miệng, ngừng thở, kéo Tề Thạch lùi ra cửa.

Cuối cùng lúc này Tề Thạch cũng phản ứng lại, học theo Kiều Trạch đưa ống tay áo lên che mũi, miệng.

Hiển nhiên Phó Vân Sơ này tàng trữ rất nhiều chất hóa học, họ cũng không biết rõ bột phấn màu trắng này là thứ gì?

Sương trắng dần tản đi, lúc này tiếng của Lục Tuấn Trì truyền vào tai nghe Kiều Trạch: “Bọn anh tới rồi, mở cửa đi!”

Kiều Trạch vội vàng mở cửa phòng tranh, để Lục Tuấn Trì và những cảnh sát khác ùa vào trong.

Trong phòng tranh, đã không còn bóng dáng Phó Vân Sơ nữa, đây là hang ổ của một sát thủ biếи ŧɦái, e là hắn đã thiết kế sẵn những con đường để chạy trốn rồi.

Các cảnh sát xông vào, vội vàng mở toang các cửa sổ, phòng triển lãm lộn xộn, còn có chút mùi hóa phẩm vẫn sót lại.

“Đội trưởng Lục, có một chiếc xe lái đi từ cửa sau…” Trịnh Bách báo cáo lại qua bộ đàm, bọn họ phụ trách bao vây cửa sau, vừa rồi chiếc xe kia vọt qua cách bọn họ không xa, nhưng không chặn lại.

Lục Tuấn Trì nhìn ra phía cửa sau, có một vệt máu kéo dài cho tới cửa. Bọn họ vội vàng đuổi tới, nhưng vẫn chậm một bước cuối cùng.

“Đội trưởng! Có đuổi theo không?” Khúc Minh vội hỏi.

“Trịnh Bách đuổi theo đi, chúng ta cứu người trước! Nếu tôi đoán không sai, có lẽ nạn nhân bị nhốt ở đây!” Lục Tuấn Trì nhanh chóng phân công, sau đó hắn quay lại nhìn Kiều Trạch.

“Xin lỗi đội trưởng, tại em không giữ chân được hung thủ.” Trên mặt Kiều Trạch còn dính chút bột phấn màu trắng, trông cậu hơi chật vậy, cũng hơi tủi thân.

Nếu vừa rồi cậu quyết đoán hơn một chút thì tốt rồi, nếu vừa rồi cậu báo trước cho Tề Thạch thì tốt rồi, nếu cậu đánh nhau giỏi hơn thì tốt rồi, nếu cậu bắn súng chuẩn hơn thì tốt rồi…

Tên kia là một sát thủ liên hoàn ác độc, để hắn chạy mất, có khả năng hắn sẽ tiếp tục gϊếŧ người, người bị hại mới sẽ xuất hiện!

Nếu người vừa ở đây là đội trưởng Lục, chắc chắn anh ấy có thể thuận lợi bắt được hung thủ, không để hắn ta chạy thoát.

Kiều Trạch ủ rũ siết chặt tay, thầy Tô đã phân tích rõ vị trí của hung thủ rồi, cuối cùng cậu lại để hung thủ chuồn mất. Nghĩ tới đây, cậu bỗng thấy cay mắt, khóe mắt cũng đỏ lên.

Lục Tuấn Trì nhìn Kiều Trạch, người trước mắt hắn mới chỉ 24 tuổi, không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với một sát thủ liên hoàn, liều sống liều chết.

Nếu tùy tiện đuổi theo, có thể cậu ấy sẽ bị thương, cũng có thể sẽ hy sinh.

Lục Tuấn Trì vỗ vai Kiều Trạch, an ủi cậu: “Nhờ em phát hiện điều đáng ngờ trong khi kiểm tra, bọn anh mới khóa được hung thủ. Em rất cảnh giác, cũng rất dũng cảm. Vừa rồi em đã cố hết sức rồi, chắc chắn chúng ta sẽ bắt được hắn ta. Còn bây giờ em phải xốc lại tinh thần, chúng ta còn phải tìm nạn nhân bị tên kia bắt cóc.”

Kiều Trạch nghe Lục Tuấn Trì nói xong, xốc lại tinh thần, cậu lấy bộ đàm ra, liên hệ gọi chi viện và 120 tới.

Các cảnh sát tìm kiếm bên trong phòng tranh, tới lúc này, cuối cùng tổ trọng án cũng có thể xác định, họa sĩ Phó Vân Sơ này chính là “Đồ Tể” hung tàn mà họ luôn tìm kiếm.

“Ở đây!” Chẳng mấy chốc Lục Tuấn Trì đã tìm được cửa ngầm, trên cửa treo một ổ khóa bằng đồng, hắn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bắn hỏng ổ khóa, sau đó đá văng cửa.

Một con đường u ám dẫn xuống dưới hầm xuất hiện trước mắt họ, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên từ bên dưới…

Nếu từ đầu Phó Vân Sơ đã ủ mưu biến nơi này thành một lò sát sinh, chắc chắn hắn ta cần có một chỗ gϊếŧ người phanh thây đủ bí ẩn. Năm đó khi hắn ta mua lại nơi này, e là cũng vì nhìn trúng tầng hầm bí mật này.